Chương 1: Thiếu niên tên Hạo Thiên

Con Đường Tu Tiên

Chương 1: Thiếu niên tên Hạo Thiên

Nơi đây là một vùng thôn xóm nằm phía Bắc Cửu Thiên đại lục,dù trong địa phận của Thiên Lưu quốc, gần Mê Vụ cốc nhưng nơi đây gần như là một vùng hoang vắng, chỉ có những tội đồ mới đến nơi này để sống vì Mê Vụ cốc được xem như là một trong những vùng nguy hiểm nhất tại Thiên Lưu quốc, dù chỉ là ở vòng ngoài của nó cũng là hết sức nguy hiểm. Chính vì thế,những thôn xóm ở nơi đây chỉ có thể sống dựa vào khu rừng Mễ Thảo này vì chỉ có tại nơi đây săn bắt mới không bị yêu thú tấn công, nên ở đây chiến tranh, xung đột giữa các thôn xóm hết sức ác liệt.
Chiến tranh, xung đột ở nơi đây vốn dĩ đã trở thành điều tất nhiên, sống tại nơi đây, ai cũng là kẻ liếm máu đao để sống cả. Chính vì vậy, tình thương là đáng kinh tởm tại nơi này. Hắn sớm đã hiểu được điều đó, vì vậy hắn không mong chờ gì vào cái tình thương viển vông tại nơi này.
"Hây….a….ya…"
Một thiếu niên độ chừng 13-14 tuổi đang luyện một thế võ hết sức kỳ lạ một cách miệt mài tại nơi rừng núi hoang vu này.Gương mặt hiện lên thần sắc nghiêm túc, mồ hôi rịn ra như mưa trên trán cậu, bộ đồ rách rưới cậu mặc đã sớm ướt như chuột lột. Nhưng hắn không có vẻ gì là muốn nghỉ ngơi, sự kiên trì của hắn thật khiến người khác khâm phục.
Đúng chính là hắn, hắn tên Hạo Thiên, là một trong những thành viên trong thôn xóm thuộc rừng Mễ Thảo. Hắn chính là cái người không tin vào cái tình thương viễn vông ấy.Bởi hắn chính là một đứa mồ côi, chẳng biết hắn là con của ai, mọi người chỉ biết hắn là được lão Ưu nhặt được bên bờ sông khi đang câu cá. Lão Ưu thì chết được gần bốn năm nay rồi, lão chết trong một lần xung đột giữa các thôn xóm, chính bọn hắn đã đẩy lão ra vào ngay đợt xung phong đầu tiên, năm ấy hắn đã khóc thét, quỳ xuống cầu xin mọi người tha cho lão, nhưng không một ai động lòng,không một ai.
Hắn còn nhớ rõ lão đã nói với hắn, đầu gối của nam nhi còn quý hơn vàng vì vậy đừng bao giờ quỳ xuống cầu xin lũ súc sinh ấy mà phải trở nên mạnh mẽ hơn để không phải quỳ xuống cầu xin một ai mà chỉ có người khác phải cầu xin ngươi.
Từ hôm ấy, một đứa bé 9 tuổi đã học được cách kìm nén cảm xúc của mình,học cách tự bảo vệ bản thân mình, học cách kiếm sống,….Hắn đã thề sẽ phải sống, còn là sống thật tốt rồi sau đó sẽ từ từ dọn dẹp lũ rác rưởi này.
"Hạo Thiên, đủ rồi đấy, lượng củi hôm nay ngươi còn chưa gánh đâu đấy"
Một người phụ nữ béo ị tiến đến, hét lên. Từng bước đi của mụ rung rinh rung rinh trông thật kinh khủng. Tên mụ thì không ai biết, và những người ở đây thường gọi mụ là Lan mụ. Sau khi lão Ưu chết, mụ chính là người nuôi hắn, đúng hơn là người thuê hắn.
Hạo Thiên mệt mỏi đứng dậy,đáp:"Đến đây"
Hắn bước đến, gánh số củi lên lưng và bắt đầu công việc của mình. Hiện tại hắn mới chỉ 13 tuổi nhưng công việc của hắn lại không nhẹ một chút nào, hắn làm mọi công việc mà Lan mụ sai bảo và mụ sẽ cung cấp thức ăn cho hắn ăn trong một ngày. Đó chính là công việc một ngày nhàm chán của hắn
"Ha….ha….xem này, tên dã chủng này là người hầu của ta đấy, bọn ngươi không thấy hắn rất nghe lời mụ mụ ta sao?"
Một đoàn người tiến lại chỗ hắn, cầm đầu là một tên to con, khoảng to gấp đôi Hạo Thiên, hắn tên là Ngô Nhất, là con của Lan mụ. Đối với lời của Ngô Nhất, Hạo Thiên không để ở trong đầu, cái tên này chỉ được cái to xác, còn đầu óc thì không bằng một nửa mẹ hắn, nếu không có mẹ hắn thì có lẽ tên này cũng không tồn tại cho đến bây giờ nên hắn vẫn chưa đủ để Hạo Thiên phải coi trọng hắn, hắn vẫn tiếp tục công việc của mình.
"Này dã chủng, mau gọi một tiếng thiếu gia xem nào"
Hạo Thiên vẫn làm thinh, tiếp tục gánh củi.
"Này tên kia ngươi không nghe Nhất ca nói gì hả, chán sống rồi phải không?"- Một tên còm nhom trong đó mở miệng lớn tiếng
"Đánh cho hắn một trận đi Nhất ca, cho hắn ngoan ngoãn một chút"- một tên trong số đó xúi giục
Vẻ mặt chần chờ thoáng hiện trên vẻ mặt Ngô Nhất,hơn ai hết hắn biết Hạo Thiên chỉ làm thêm cho gia đình nhà hắn cũng chẳng phải người hầu gì,nếu bây giờ hắn làm khó dễ thì hình như không đúng cho lắm thì phải.
"Cho hắn một trận đi Nhất ca, cho hắn trung thực một chút. Hôm qua chẳng phải huynh cũng nghe Ngọc Mai bảo thích loại tiểu bạch kiểm như tên này sao, còn bảo hắn soái nữa cơ. Chẳng lẽ huynh định tha cho hắn như vậy"- một tên trong số đó xúi dục
Nói đến đây, Ngô Nhất máu dồn lên não. Ai trong thôn này cũng biết hắn thích Ngọc Mai, Ngọc Mai chính là cô gái đẹp nhất thôn này, tuy so về hình thức hắn không xứng tầm với nàng, nhưng nếu xét về gia cảnh hắn cũng thuộc loại nhất nhì trong thôn. Chính vì vậy, hắn luôn có một ao ước là được đứng chung với nàng nhưng nàng lại bảo thích loại tiểu bạch kiểm như dã chủng này. Hắn thật không thể nào chấp nhận được, hắn sẽ không để cho tiểu dã chủng này được sống tốt
Nghĩ là làm, Ngô Nhất vung cánh tay lực lưỡng của hắn lên nhằm ngay bụng Hạo Thiên, nhưng đâu dễ dàng như vậy, Hạo Thiên đã tập luyện suốt mấy năm nay, tuy cảnh giới của hắn vẫn là phàm nhân nhưng lực lượng thân thể đã sớm vượt xa người thường. Ngay lúc đó, hắn liền dùng một loại quỹ tích chuyển động kỳ lạ tránh khỏi công kích của Ngô Nhất. Thấy vậy, Ngô Nhất vung lên một quyền nữa vào bụng Hạo Thiên, lần này Hạo Thiên không tránh nữa. Hắn mặc cho quyền của Ngô Nhất đánh vào, vì vốn dĩ quyền của Ngô Nhất không có bao nhiêu lực lượng, từng ấy phân lượng còn chưa khiến Hạo Thiên hắn phải để vào mắt.
Mắt thấy công kích của mình khắp đánh trúng Hạo Thiên, Ngô Nhất thần sắc thoáng hiện vẻ đắc ý. Nhưng khi chạm vào thân thể nhỏ bé kia của Hạo Thiên, hắn mới hiểu ra hắn còn quá ngây thơ. Thân thể của Hạo Thiên như được đúc từ sắt, thép tựu phi thường rắn chắc. Đây chính là thành quả bao nhiêu năm nay của Hạo Thiên...