Chương 1: Từ Chân trả nghiệp.

Cô Nương Tu Hành

Chương 1: Từ Chân trả nghiệp.

0 giờ 30 sáng.

Trời nổi mây đen gió mạnh, rừng núi âm u, mọi vật đều chú mục vào 1 nơi duy nhất, nơi này đang có 1 người trung niên ngồi kiết già, khuôn mặt dày dặn,hiền từ xen lẫn vẻ quyết đoán, ánh mắt sâu thẳm như vực không đáy, lưng thẳng như cột, cả người không động.

Hắn như hòa nhập với cảnh vật xung quanh, cả rừng núi yên tĩnh lạ thường.

"Đoàng" – 1 tia sét phá tan sự tĩnh lặng, cơn mưa bắt đầu ào xuống.

Cùng với tiếng sét vang lên, hắn mở mắt nhìn trời đất vạn vật xung quanh, thở dài nói: " Đến giờ rồi sao, còn chờ gì nữa mau ra tay đi".

Xoạt xoạt xoạt, mấy đạo bóng đen lao vào hắn như tia chớp, trên tay mấy kẻ này cầm kiếm, súng ống đủ cả. Tất cả bao vây lấy người trung niên kia, 1 kẻ dường như là tên cầm đầu bước tới gần hắn

Tên cầm đầu mặc đồ đen kịt, mặt lạnh lẽo gằn lên: " Từ Chân! ngươi làm sao phải khổ như vậy, đi theo chúng ta hưởng vinh hoa phú quý, với trình độ của ngươi thì muốn gì đều được cả. Bây giờ quay đầu vẫn kịp"

Từ Chân nhìn tên cầm đầu, trầm ngầm cười nói: " Vinh hoa phú quý ư? Hấp dẫn lắm, nhưng tiền vàng núi bạc có mua được vô thường không đến không? các ngươi có giết ta để lấy đạo hạnh ta cũng không oán hận! Mặc Vân, ngươi đã từng cứu ta 1 mạng ta cực kì cảm kích, bây giờ coi như ta trả ngươi cái mạng này."

Kẻ cầm đầu tên Mặc Vân nghe vậy, lắc đầu bất đắc dĩ: " Đây là ngươi chọn, tất cả ra tay đi! Không cần lưu tình, hắn giờ không còn là đồng đạo của chúng ta rồi."

Mặc dù nghe Mặc Vân nói vậy, nhưng những người kia đều không ra tay vội, tất cả đều trầm mặc, có kẻ nước mắt rưng rưng, nhìn Từ Chân không biết nghĩ gì.

Một kẻ bước tới nói: " Từ Chân sư huynh, đệ ra tay đây, huynh có gì muốn nói nữa không?"

Từ Chân nhìn kẻ chuẩn bị giết mình, bình tĩnh nói: "Huynh chỉ tiếc là các đệ không ngộ ra chân lý thôi! Nên nhớ rằng đạo đức song tu, phải học làm người thì mới học làm tiên được. Các đệ đi sai đường rồi."

Mặc Vân: " Từ Chân! Ngươi chết đến nơi rồi còn định gieo mầm tư tưởng vào các sư đệ mình ư? Sát đạo chúng ta chỉ có giết! giết và giết! ha-ha-ha, Từ Chân ngươi chả phải cũng là 1 đại ma đầu tung hoành thiên hạ sao!? Vậy mà giờ lại nhu nhược như vậy! Lại còn đi cái gì mà đạo Siêu Thoát!! Thiên hạ này chỉ có Sát đạo chúng ta là độc nhất, giết giết nữa giết mãi."

Từ Chân nghe vậy thở dài, ánh mắt thương hại nhìn Mặc Vân dường như thấy được tương lai không tươi đẹp và nói: " Gieo nhân nào gặt quả đấy. Nhân quả không tha một ---"

"Xoẹt"
Mặc Vân cầm kiếm chém 1 nhát thật nhanh, Từ Chân chưa kịp nói hết đã đầu bay khỏi cổ, thân xác vẫn ngồi kiết già không động đậy, máu từ trong người phun ra, kì lạ thay máu lai là màu trắng bạc, trông thuần khiết cực điểm.

Mỗi giọt máu của Từ Chân rơi xuống liền biến mất không dấu vết, không lưu lại gì ở đất.

Chém xong Từ Chân, bỗng các thú rừng trong màn đêm gào rú thảm thiết tựa như mất cha mất mẹ, tất cả giống như điên cuồng.

Mặc Vân: " Nực cười, đại ma đầu giết người không gớm tay khi chết mà để loài khác thương tiếc. Ahaha, tất cả mọi người giết hết mọi thứ nhìn thấy cho ta, coi như tiễn Từ Chân 1 đám súc vật đi theo làm bạn."

Tất cả mấy đạo thân ảnh không nói gì, nhóm người bắt đầu sát hại các loài vật, mùi máu tanh nồng nặc khắp núi rừng, chỉ có các loài côn trùng thoát nạn mà thôi.

.........................
" Đây là đâu? …Địa ngục ư?"
Linh hồn Từ Chân đi đến một con dường âm u rộng lớn. Khắp nơi đều là nam nữ già trẻ, sắc mặt đều rất nặng nề u ám, nhưng mỗi người lại đều tự đi trên một con đường dường như đã được sắp đặt sẵn trước đó.
Từ Chân cảm thấy như có một luồng sức mạnh vô hình đang đẩy đám người đi thẳng về phía trước. Sau khi đi được một hồi, đến một ngã rẽ thì tách nhau ra.

Từ Chân và một nhóm người khác cùng đi đến bên một vách núi có cây cầu chật hẹp (người đời gọi đây là cầu Nại Hà). Nơi đây tối tăm lạnh lẽo, tiếng gào khóc khắp nơi, từng luồng từng luống gió tanh hôi và mùi máu tanh xông thẳng vào mũi. Rất nhiều người từ trên mặt cầu tối đen trơn trượt rơi xuống…

Hắn không muốn đi, nhưng lại không tự chủ được mà bước lên trên đó. Đi chưa được bao xa liền rơi xuống. Đó là một cái hố sâu cực kỳ rộng lớn, không có biên, cũng không có bờ, bên trong hố tràn ngập các loại rắn lớn nhỏ đủ loại màu sắc và có gai nhọn, những con rắn đó nhiều đến mức không thể tính đếm, chúng không ngừng lao đến tấn công hắn.

Sau đó Từ Chân lại nhận thấy trong hố sâu có rất nhiều người, nhưng lại không nhìn thấy được đầu của họ, bởi vì mỗi một người đều giống như hắn vậy, nhanh chóng bị bầy rắn bao vây nhấn chìm.

Những con rắn đó không ngừng đi xuyên qua bên trong thân thể hắn giống như con cá chạch đi xuyên qua đậu phụ vậy, máu chảy không ngừng. Thân thể hắn giống như bị quả bom làm cho nổ tung thành từng mảnh, cảm thấy đau đớn tột cùng. Một lúc sau da thịt phục hồi trở lại, nỗi đau khổ vô biên này lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.

Từ Chân một lòng chỉ muốn mau chóng rời khỏi thung lũng này, hắn mơ hồ nghe thấy rất nhiều người đang kêu la đau đớn, âm thanh rất yếu ớt. Khó khăn lắm, cuối cùng hắn đã rời khỏi đó. Nhưng mà sau khi thoát ra, rồi đến bên vách đá thì khổ hình trong địa ngục vẫn chưa phải đã đến hồi kết thúc.

Sau khi rời khỏi thung lũng, Từ Chân bỗng nhiên nhìn thấy hình tượng của một vị Thần, cao lớn hơn người bình thường, khoác đạo bào màu xám, tướng mạo vô cùng trang nghiêm, không hề giống với tượng Thần nơi cõi người. Ngài không mở miệng, không dùng ngôn ngữ bình thường, mà thông qua cảm ứng tâm linh, cho hắn biết rằng: " Bởi theo Sát đạo, làm hại chúng sinh, dùng thần thông chuộc lợi bản thân, tu hành không đúng đường,....... May nhờ tỉnh ngộ, tích cực làm điều tốt 20 năm, công đức đủ 8 vạn, âm công đủ 5 vạn. Thoát được tội danh không cho siêu thoát, sau khi chịu phạt xong rồi, nhất định phải tu hành thật tốt!"

Nghe những việc mình làm lúc tại thế, Từ Chân tâm không dị nghị, nhìn vị Thần từ từ biến mất.

Sau khi vị Thần rời đi, Từ Chân bị một tên quỷ sai da dẻ vàng vọt như mắc bệnh lao đuổi chạy lên một ngọn núi cao. Mặt đường gồ ghề nghiêng ngả rất khó đi, khi bị ngã mới thấy vô số các loại dụng cụ sắc nhọn giống như cái khoan, con dao, cái dùi đột nhiên từ mặt đất nhô lên, lớn nhỏ đủ kiểu. Chỉ cần hắn hễ ngã xuống, những vật dụng cụ sắc nhọn này trong chớp mắt liền nhô ra, giống như bàn đinh từ dưới đâm lên xuyên qua khắp người hắn, tức thì máu rơi thịt nát, máu chảy không ngừng. Đau đến nỗi hắn vừa mới ngất đi, da thịt lại lành lặn trở lại, lại tiếp tục bị dày vò và đau đớn nhưu vậy, cứ thế không ngừng nghỉ…

Sau khi đi qua ngọn núi cao, Từ Chân bị đẩy vào trong một cối đá rất lớn, xoay mãi không ngừng. Từ Chân sợ bị nghiền nát, nhưng lại không tìm được một khe hở nào để ẩn náu, đành phải chịu đựng bên trong cối xay, từng tấc từng tấc da thịt bị nghiền nát rồi lại phục hồi trở lại. Hắn nghe thấy tiếng quỷ khóc không ngừng, thật khiến người ta không lạnh mà run.

Không lâu sau, Hắn lại bị trói trên cây cột đồng thiêu cháy, mùi khét lan ra bốn phía, da thịt nát nhừ, thần thức không rõ, mãi đến khi mỗi một tấc da thịt nát vụn hết.
Sau đó, Hắn lại bị trói trên một cây cột đồng lớn khác, quỷ sai dùng móc câu sắc bén móc lưỡi của hắn ra, mãi đến khi cuống lưỡi của Từ Chân bị kéo đứt mới thôi.

Tiếp đó Từ Chân lại bị ném vào vạc dầu đang sôi sùng sục, thân thể bị bỏng cháy đến không ngừng lăn lộn, sưng phồng giống như mỡ heo rán. Hắn cảm thấy thân thể đau đớn giống như bị một quả bom nổ tung thành từng mảnh. Cứ như vậy, không ngừng lặp lại loại thống khổ tột cùng đó…
Sau khi được thả từ trong vạc dầu ra, Hắn và một nhóm người cùng nặn viên bi đất, giống như làm lao dịch. Có người vì đất quá khô nên không thể nặn thành hình được, có cái lớn, có cái nhỏ, hình dạng và số lượng không đều, sau khi hoàn thành thì bỏ vào trong bình hồ lô của từng người.

Bởi chưa từng được ăn uống, mỗi một người đều vừa đói vừa mệt, đi đến một nơi giống như khu cứu trợ thiên tai, sau khi giao nộp bình hồ lô, nhận được một bát canh đặc màu trắng vừa hôi vừa tanh. Lúc này Từ Chân cảm thấy có chỗ kỳ quặc trong chuyện này, vậy nên đã không uống bát canh đó. (Đây chính là canh Mạnh Bà cho người ta uống trước khi đi chuyển sinh để quên đi kiếp sống trước).

Sau khi trải qua các loại khổ hình trong địa ngục, tội nghiệp đời trước của Từ Chân đã tiêu đi không ít, được đưa đi chuyển sinh.

Từ Chân được đưa đến trước mặt người chấp pháp nào đó, người này mắt to mày rậm, không giận mà uy. Ông cũng dùng phương thức trao đổi tâm linh nói cho hắn biết rằng hắn sắp phải đến thế gian con người chuyển sinh thành phụ nữ. Và căn dặn hắn tuyệt đối đừng có làm điều ác như giết người nữa, cần phải làm nhiều việc thiện, tích nhiều công đức.

Nghe xong Từ Chân ngậm ngùi, cùng giật mình, đối với hắn thì nam nữ thụ thụ bất thân, giờ nghe mình phải chuyển sinh thành nữ vậy thì có chút vấn đề nhỏ.

Người chấp pháp bảo Từ Chân đi xếp hàng, đồng thời phát cho mỗi người một thẻ bài mã số có màu sắc, hắn nhận được thẻ bài màu đỏ. Sau khi mọi người cầm thẻ bài, mỗi người tự mình đến xếp hàng ở trước cửa có màu sắc tương đồng để chờ đầu thai.

Lúc này, Hắn nghe thấy sai dịch bên cạnh đang bàn luận: thẻ màu đỏ là nữ giới, màu xanh da trời là nam giới, màu xanh lá cây là con vịt, màu tím là … lần lượt đại biểu cho các loại sinh vật và động vật khác nhau.

Từ Chân lúc này nhìn mọi người ai cũng bơ phờ, ánh mắt không có gì cả, đờ đẫn, đây chính là tác dụng tẩy não của bát canh Mạnh Bà.

Đến lượt Từ Chân đầu thai, hắn bước vào, trước mắt bỗng hiện ra các quả cầu thủy tinh có khung cảnh, thời hiện đại có, thời trung cổ có, thời khủng long cũng có. Hắn hiểu chỉ cần chạm vào đây là sẽ đi đầu thai

Vẫn đi tiếp, chưa có ý định đầu thai vì chưa chọn nơi phù hợp, bỗng hắn thấy ở cuối hành lang có một quả cầu tím rực, huyền ảo, tỏa quang sắc lung linh. Lập tức Từ Chân bị nó hấp dẫn, hắn đi tới quan sát thật kỹ.

" Kiếp này ta sẽ siêu thoát!! Kiếp người khó được nay đã được, đại đạo khó hay nay đã hay!"

Từ Chân đưa tay, chạm lên quả cầu thủy tinh, bỗng quả cầu thủy tinh sáng lên và Từ Chân biến mất khỏi căn phòng.

………………………