Chương 4: Manh Mối

Chung Cực Đạo

Chương 4: Manh Mối

Toàn trường ngoài tiếng củi cháy lách tách và côn trùng kêu thì chẳng còn gì cả.
Mọi người ai cũng nghiêm trang, lặng im thể hiện sự tôn trọng trong giây phút
tiễn đưa này. Đoàn thống lĩnh cũng vậy nhưng khi nghe một tên binh sĩ nói nhỏ
thì mặt hơi đổi nhưng rốt cuộc cũng trấn tĩnh lại đợi cho đến khi ngọn lửa dần tàn
mới cúi xuống an ủi Vô Tâm vài câu. Không chờ Vô Tâm đáp lại liền xoay
người đi bước đến một khoảng trống giữa làng gặp những binh sĩ ở đây.
"Thế nào các người có tìm được manh mối gì không?"
Các binh sĩ khom người lại đáp
"Bẩm Thống lĩnh 2 ngày nay chúng tôi đều tìm
kiếm kỹ lưỡng dựa trên dấu vết để lại thì những người này đều là cao thủ, Người
xem những dấu vết này... "
đoạn chỉ lên 1 cái cây đổ gần đó
"Chỉ một cú đấm làm cả một cái to như vậy không chịu nổi mà đổ xuống, còn
những vết chém đây nữa chặt ngang 1 cái cột điều quan trọng là nhát cắt này
phẳng lỳ có nghĩa là người chém không hề gắng sức tí nào cả......."
Đoàn thống lĩnh nghe vậy thì nhíu mày
"Như vậy thì những người này chỉ sợ đều có Ẩn Long tu vị thậm chí còn hơn
thậm chí chúng ta có đến kịp cũng chưa chắc có thể hoàn toàn tiêu diệt".
"Không chỉ như vậy dựa vào dấu chân thì chỉ sợ rằng người đến không ít đâu tối
thiểu cũng có 30 người"! binh sĩ nhỏ giọng nói
"cái gì 30 người tu vi đều có tu vi Ẩn Long điều này sao có thể?đừng nói một
trấn nhỏ nhoi như chúng ta mà ngay cả thành gần nhất cũng khó mà tụ tập ngần
đó cao thủ chỉ để đối phó với cái thôn nhỏ như vậy " Đoàn thống lĩnh mặt đổi sắc
nói. Đám binh sĩ thấy vậy cũng im lặng không nói. 1 lúc lâu sau Đoàn thống lĩnh
mới bình tĩnh nói tiếp
"Đi thôi việc này chỉ sợ chúng ta có muốn quản cũng chẳng quản nổi, mà đúng
rồi những đồ đạc của người chết đã thu gom lại hết chưa?"
"Dạ đã ở đây hết thưa thống lĩnh " 2 binh sĩ cùng nhau bê ra một cái hòm lớn rồi
mở ra.
Đoàn thống lĩnh cũng chỉ liếc nhìn một chút rồi nói
"được rồi tất cả những thứ này nên thuộc về cậu bé kia chúng ta vô dụng cũng chỉ
có thể làm như thế"
*Tập hợp* ông cao giọng nói giọng ông không to nhưng độ vang của nó thì lớn
đến kỳ lạ tất cả binh sĩ khi nghe được thì lập tức chạy đến đáp "Có mặt"
tất cả đội hình nghiêm chỉnh như chưa hề thay đổi bao giờ vậy. Đoàn thống lĩnh
nhìn trời rồi đáp
" Chúng ta đã điều tra xong bây giờ là lúc trở về các ngươi đến thu dọn lều trại đi
ta cho các ngươi 15 phút nếu không xong thì chịu quân phạt nghe chưa?"
"Tuân lệnh" Các binh sĩ cùng lùi lại rồi tản ra bốn phía rất có trật tự.Đoàn thống
lĩnh thấy cảnh này thì hơi gật đầu.Đọan bước đến chỗ Vô Tâm đưa mắt nhìn hắn
đang thẫn thờ đứng bên cạnh đống tro tàn. Trong mắt ông lóe lên một tia thương
cảm nhưng rất nhanh biến mất 1 quân nhân thiết huyết như ông chém giết bao
nhiêu người, máu tươi cũng đã tắm qua bao nhiêu lần đương nhiên là có thể dễ
dàng khống chế mình. Vậy mà 1 đứa trẻ 7 tuổi phải đối đầu với nỗi đâu đớn như
thế vẫn có thể đứng vững, tuy có trầm lặng nhưng vẫn tỉnh táo không hề có dấu
hiệu suy sụp tinh thần quá mức đúng là hiếm có. Ông đến bên cạnh khẽ vỗ vai
hắn nói
"Nam nhân sống trong thiên hạ không qua sự gột rửa của máu thì không bao giờ
trưởng thành được. Đau đớn, gian khổ sẽ làm ta mạnh mẽ hơn chỉ cần còn sống
ngày nào hãy cố gắng thực hiện lý tưởng của bản thân "
Vô Tâm ở bên cạnh nghe vậy cũng lầm bầm
"Lý tưởng của ta? là gì đây, là gì đây?...." cuối cùng hắn nói ra hai chữ khiến
Đoàn thống lĩnh cũng rùng mình
"Trả thù " chỉ có 2 chữ nhưng giọng nói này không phải là giọng mà một cậu bé 7
tuổi nên có trong đó ẩn chứa sự băng hàn cực độ mang đến 1 cảm giác tin tưởng
tuyệt đối như thể rằng nó chắc chắn thành sự thật vậy. Đoàn thống lĩnh ngạc
nhiên một chút rồi cười lên ha hả
"Đúng nam nhân là phải như thế nếu đã vậy thì
ta cũng thành toàn cho ngươi " hắn đưa tay vào trong áo đoạn rút ra 1 quyến sách có 3
chữ "Thiết Hình Quyền " to tướng rồi đưa nó cho Vô Tâm " Nếu 4 năm nữa
ngươi có thể đại thành môn này hãy đến gặp ta ". Vô Tâm cầm lấy quyển sách
không nói một lời rồi đút vào túi. Còn chưa làm xong thì phía trước truyền đến
âm thanh của cả trăm binh sĩ
" Xong rồi thống lĩnh". Một binh sĩ dắt ngựa đến Đoàn thống lĩnh thấy thế cũng
không trì hoãn nữa nhảy lên yên rồi nói to " Đi". Toàn quân lập tức chạy xếp
thành đội ngũ rồi chỉnh tề đi ra. Chỉ một lát sau những tiếng vó ngựa đã biến mất
ở chân trời đến và đi đều là như thế. Vô Tâm nhìn vậy cũng chẳng có gì ngạc
nhiên cả, vì trước khi đi Đoàn thống lĩnh có hỏi hắn muốn rời khỏi đây không và
hắn đã tỏ rõ thái độ muốn ở lại cùng với giải thích rõ là có thể đến nhà lão sư của
hắn ở. Đoàn thống lĩnh mới đồng ý và còn để lại cho hắn lương khô và 1 số
lượng khá lớn kim tệ nói rằng muốn đền bù cho việc đến chậm cùng với lời hứa
nửa năm sau sẽ lại có người đến đây sống. Hắn nhìn sắc trời tối hẳn rồi mới đi
vào trong nhà của trưởng thôn nơi này là chỗ ít bị tàn phá nhất đã được các binh
sĩ của Đoàn thống lĩnh sửa lại còn tốt hơn cả lúc trước nữa. Có điều do hắn
không cẩn thận nên va vào hòn đá trước cửa khiến hắn ngã sóng xoài,lưng đập
vào cái bình hoa ngoài cửa. Đau điếng đứng dậy hắn đang muốn chửi thầm cho
bõ tức thì phát hiện khi cái bình vỡ ra để lộ 1 cái bọc nhỏ bằng vải. Đây là cái gì
hắn tò mò mở ra chỉ thấy bên trong có 1 miếng ngọc bội màu tím nhạt tỏa ra linh
quang dìu dịu vô cùng bất phàm cùng với 1 tờ giấy hắn lẩm nhẩm một chút thì
kinh ngạc vô cùng đó là......................................