Chương 2: Ta sẽ báo thù

Chung Cực Đạo

Chương 2: Ta sẽ báo thù

Ở một nơi nào đó có tên Vĩnh Hằng Đại Lục có lưu truyền một truyền thuyết cổ
xưa, đây là vùng đất bị lãng quên, bị các vị thần tiên ghét bỏ nên trải qua muôn
vàn tuế nguyệt không có ai có thể phi thăng trở thành tiên. Không biết có cái gọi
là "Cấm Thần Lệnh" hay không chỉ biết rằng những vị đại năng đến kỳ độ thiên
kiếp đều bị thiên lôi màu tím đánh chết. Dần dần cũng chẳng còn ai nghĩ đến
việc phi thăng tiên giới nữa, nó chỉ tồn tại trong mộng tưởng mà thôi. Thế nhưng
ai ngờ cách trung tâm đại lục cả ức dặm lại sẽ xuất hiện một người thay đổi vận
mệnh của nhân tộc và của cả tam giới sau này.
Dưới cái nắng chang chang của mùa hè. Một nhân ảnh nhỏ bé đang hết sức chạy
trốn. Đó là Vô Tâm năm nay hắn 7 tuổi đúng hơn nên gọi là nhóc tỳ. Quần áo
trên người hắn có vẻ rách rưới, lam lũ nhưng ánh mắt hữu thần, khuôn mặt kiên
nghị có nét gì đó già dặn hơn những đứa bé cùng tuổi khác. Đằng sau sau nổi lên
một tràng bước chân của trẻ con tạo nên tiếng lạch bạch nghe rất buồn cười
"Vô Tâm đáng chết đứng lại cho bổn thiếu gia " Tiểu Ban gào lên không thôi, "Tiểu tử thúi lần này ngươi đừng hòng chạy" Ý Hoa cũng hét. Một đám mười mấy tiểu bàn tử tầm 6-7 tuổi đang cố gắng đuổi theo Vô Tâm, bộ dáng như là muốn ăn tươi hắn vậy.
Vô Tâm cũng hết chịu nổi mà quay lại mắng to
"Đứng lại để các ngươi đánh à ngu vừa thôi chứ ".
Chạy được một đoạn dài Vô Tâm cũng gần như kiệt sức nên cố gắng chạy vào
rừng nơi mà hắn đã chuẩn bị một số " món quà nho nhỏ" cho lũ truy binh đáng
ghét. Cười thầm trong bụng hắn nhủ thầm "Tới đây đi các ngươi sẽ biết thủ đoạn
của ta khà khà ".Đúng như dự tính chỉ một lát,đám ngốc tử đã đuổi đến. Hắn
vội vàng nấp vào vị trí đã tính sẵn. Tất cả đã xong giờ chỉ đợi gió đông tới là đủ.
Quả nhiên, bọn trẻ liền lao vào tìm kiếm đột ngột chúng liền phát hiện ra xung
quanh đây bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều đùi gà nướng thơm phức. Cho dù bọn
chúng đa phần xuất thân nhà giàu có nhưng mà khi đang đói và mệt thế này thì
không thể không bị động tâm bởi nó chứ?. Được một lúc lũ trẻ liền nhao vào cái
đùi gà gần nhất mà không hề phòng bị 1 tí nào. Chỉ thấy khi bọn chúng còn cách
vài bước thì vù vù vài tiếng cả lũ đều dẵm trúng bẫy mà bị kéo ngược lên trên
cây. Những tiếng kêu trói tai mang theo sự kinh hoàng liên tục phát ra khiến
người ta váng cả đầu.
"Thôi đủ rồi đấy hét nữa cũng chẳng ai cứu nổi các ngươi đâu ",
"Muốn ăn đùi gà? Nằm mơ giữa ban ngày hả" đoạn Vô Tâm dùng chân dẫm nát một cái đùi gà trước mặt, hóa ra đó chỉ là đất sét phết hương liệu giả đùi gà mà thôi.
Vô Tâm bước ra mang trên mặt nụ cười vô cùng sáng lạn. Chà Chà hắn xoa xoa
tay "Chúng ta nên làm gì tiếp theo nhỉ?" từ "Nhỉ" hắn cố tình kéo dài ra nghe như
thể muốn lập tức hạ thủ. Cả đám đều mang theo khuôn mặt như đưa ma biết rằng
lọt vào tay Vô Tâm thì sẽ ko có kết quả gì tốt đẹp hết. Nguyên lai chuyện là vậy,
Vô Tâm đi học ở trường do quá nổi trội trong khi đám nhà giàu lại ngu ngốc quá
đáng dậy thế nào cũng không vào nổi, lại bị thầy giáo đánh đòn liên miên trong
khi Vô Tâm liên tục được thầy giáo khen.Lòng ghen tị nổi lên cả đám nhiều lần
tụ tập định giáo huấn Vô Tâm tuy nhiên lần nào hắn cũng có thể dễ dàng thoát ra
mà lũ ngốc kia thì ăn quả đắng. Nhiều lần như vậy,Lũ heo ngu này cũng học
được một chút mánh khóe, lập được một kế hoạch không tồi khiến hắn phải chịu
khá là nhiều đau khổ.Có điều Vô Tâm là ai? hắn không dám nói là tuyệt đỉnh
thiên tài nhưng thông minh thì cũng có thừa, vài ngày trước đã nhận ra không ổn
liền lập một kế hoạch đối phó, Hắn tuy coi đám nhà giàu là lũ heo ngốc nhưng
cũng không phải là kẻ không biết đề phòng. Quả nhiên, hôm nay hắn là người rơi
vào bẫy phải ăn không ít đau khổ mới thoát ra, giờ khi tình huống nghịch chuyển
Vô Tâm cảm thấy toàn thân thư sướng.
"Các người muốn chơi vậy chơi cho đã đi "
Tiếng cười vô cùng trong sáng của hắn lại khiến lũ ngốc kia sởn cả tóc gáy.
Từng tiếng gào thét thê thảm truyền ra,cùng với những câu khổ khổ cầu xin.Vô
Tâm cứ như không thấy tiếp tục sử dụng thần khí "roi mây" đánh cho cả đám tơi
bời.Với con gái thì hắn còn nhẹ tay một chút. Nhìn Bộ mặt kinh sợ của Ý Hoa và
Mẫn Mẫn ý cười của hắn càng đậm.
" Ta nhớ 2 ngươi cấu xé ta ghê lắm thì phải"
, đoạn đưa cái áo cũ của mình lên nhìn ngắm
"chà rách thành 5 vệt luôn, đã thế tay ta cũng đủ vết cào ha".
Ý Hoa và Mẫn Mẫn biết hắn sắp ra tay liền cầu xin
"Đừng mà Vô Tâm đại ca ta xin chừa lần sau không dám đâu hu hu"
"Vô Tâm ca đừng vậy mà bọn muội chỉ là nhất thời nổi nóng thôi "
cả 2 đều bật khóc 1 lúc.Vô Thiên nhìn cảnh này đúng là không kìm được tha cho
2 nàng bất quá chỉ một lát, hắn liền tỉnh táo thế quái nào mà 2 con yêu tinh này
bình thường nghịch ngợm khủng khiếp mà hôm nay trở nên hiền dịu thế được?
cười lạnh trong lòng Vô Tâm đáp:
" Chà đáng thương quá ta cũng sắp động lòng rồi thôi ta làm cho 2 muội cười
nha"
2 tiểu nữ nghe đến thế cũng mỉm cười liên tục đa tạ:
"bây giờ thả chúng ta được rồi chứ".
Vô Tâm lại cười:
"Ta thấy 2 nàng treo trên cây cũng khá đẹp không cần xuống đâu "
"Nhưng mà ta đã hứa làm cho 2 nàng cười rồi đành phải tuân lệnh rồi ".
Đoạn rút ra 2 cái lông ngỗng:
"Tuy làm vậy có chút hoài phí chúng mày nhưng cũng không còn cách nào a"
Thở dài một tiếng hắn liền cởi vớ 2 nàng ra rồi dùng lông ngỗng cù.Nhất thời cả
khu rừng tràn ngập tiếng cười quỷ dị khiến người ta sởn cả tóc gáy tưởng chừng
yêu ma quỷ quái mới có được. Cuối cùng hắn cũng thả đám heo ngốc trong tình
trạng nửa người nửa ma về nhà. Mặt trời cũng đã xuống núi những đám bạch vân
trên cao dần dần chuyển sang màu xám ảm đạm.Vô Tâm tự nhủ " Cũng đến lúc
về nhà rồi" không ngờ đang đi thì hắn gặp lão sư của mình liền đứng lại thỉnh
giáo những vấn đề mà mình chưa hiểu. Nên mãi đến khi trời tối hẳn hắn mới trở
về làng được 2 chữ "LỤC ĐẠO" trên cổng thôn sáng rực về đêm.Vô Tâm giật
mình
"ồ sao nó lại sáng lên như vậy?" đột ngột những tiếng hỗn loạn truyền vào tai
tiếng ngựa, tiếng hò reo chém giết liên tục vang lên đánh mạnh vào tâm hồn thơ
ngây của hắn.Chỉ thấy nhà trong thôn không nhà nào là không có ánh lửa cháy
rừng rực. Lâm thúc người mà rất yêu thương hắn nằm đó trong vũng máu nhìn
chằm chằm vào hắn quơ quơ tay ra hiệu bảo hắn chạy đi rồi cũng gục xuống
không động đậy. Tiếng gào thét, mùi máu tươi xộc vào mũi khiến đầu óc con trẻ
của hắn làm sao mà chịu nổi liền ngất đi.Trong tâm hoảng sợ cực điểm nhưng
không thể làm gì chỉ có thể lắng lại những hình ảnh thương tâm khủng khiếp đó
trong đầu. Hôm sau khi hắn tỉnh dậy khói lửa cũng chưa tan hết khủng cảnh thê
thảm lại đập vào mặt hắn không thể trốn tránh được nữa.Đôi mắt dễ thương đỏ
ngầu chảy ra hai hàng nước mắt. Trong tâm hắn chỉ còn vài điều "TA SẼ
KHÔNG THA CHO CÁC NGƯƠI" "TA SẼ BÁO THÙ".