Chương 3: Cô Tịch

Chung Cực Đạo

Chương 3: Cô Tịch

Những tia nắng sớm nhảy nhót trên thân hình nhỏ bé của Vô Tâm, mặt trời đã lên
, gió nhè nhẹ thổi. Chim hót líu lo khắp nơi, cảnh tượng báo trước sẽ có một ngày
đẹp trời. Nhưng đối với Vô Tâm chúng chẳng có ý nghĩa gì hết. Trước mắt hắn
chỉ có màu đỏ của máu. Khắp nơi trên mặt đất máu tươi chảy loang lổ, xác người
nằm la liệt thê thảm không nỡ nhìn. Đã vậy nhiều cái xác còn không được lành
lặn cái thì mất tay chân, cái thì mất đầu. Thậm chí bị chia làm 2 phần.... Những
hình ảnh kinh khiếp đó đến chúng ta những người lớn còn không thể chịu nổi mà
tránh đi chỗ khác thì 1 đứa trẻ 7 tuổi sẽ ra sao? Vô Tâm bước đến ôm Lâm Thúc
không nói gì vì hắn biết vô ích thôi. Người mà hắn yêu thương nhất, người đã
chăm sóc hắn từ lúc mới sinh cứ như thế mà ra đi. Nếu 1 đứa trẻ bình thường
chắc chắn đã ngất đi lâu rồi nhưng Vô Tâm lại khác không hiểu hắn lấy đâu ra
sức mạnh mà cầm cự đến giờ. Như thể rằng hắn không thể gục ngã, không thể
gục ngã... cả làng với 140 mạng người nhiễm nhiên bị giết sạch chỉ trong 1 đêm.
Hắn còn sống vì rất nhiều người đã ngã xuống che trở cho hắn, nhiều lắm từ Lão
thái bà Tam Cơ, Liên Hoa tỷ, Nhược Lam Bá.... Toàn thân hắn đều là máu hay
có thể nói hắn sống sót chính là nhờ máu của rất nhiều người nếu bây giờ hắn gục
ngã thì ai sẽ trả thù cho họ, ai sẽ thay họ đòi lại đạo lý. Nước mắt hắn cũng
không còn chảy ra nữa hắn khóc hết nước mắt rồi, đôi mắt tràn đầy linh khí dễ
thương thường ngày cũng sưng húp muốn khóc mà không thể. Còn gì đau đớn
hơn nữa. Trong lòng hắn chỉ là một mảnh trống rỗng đầu óc chẳng thể nghĩ đến
điều gì cả. Chỉ cố gắng dùng cái đôi tay bé nhỏ của mình thu dọn những bộ thi
hài trên mặt đất, rồi sắp lại sao cho hoàn chỉnh hắn cũng chỉ có thể làm thế. Ghê
sợ ư? không hắn chẳng có sợ hãi gì những cái xác này họ đều là người thân, hàng
xóm của hắn, vô cùng yêu thương hắn có cái lý do gì để sợ chứ? Hắn cứ như
vậy sắp xếp những cái xác một cách hoàn chỉnh ngay ngắn rồi đến trước mỗi
người dập đầu 2 cái ôn lại những kỷ niệm đẹp.Tất nhiên cũng chỉ có mình hắn
nói mà thôi
.
"Lâm thúc à con nhớ thúc mua cho con cây kẹo hồ lô hồi tháng trước, lúc đó con
không nói nhưng giờ thì con muốn nói là nó ngon lắm, rất ngon thật sự con chưa
bao giờ ăn món kẹo nào ngon như thế"
"Liên Hoa Tỷ chiếc diều tỷ hứa làm cho đệ đâu rồi, mà tỷ cũng hứa dậy đệ làm
diều mà. Nếu tỷ mà không dậy cho đệ làm thì đệ thề là sẽ lại lấy cái trâm ngọc
của tỷ "
"Nhị Bá......................."
Hắn chẳng hề để ý đến trời đã đổ mưa từ lúc nào. Những giọt mưa tí tách rơi đập
xuống thân hình nhỏ nhoi của hắn một cách không thương tiếc nhưng hắn cũng
phảng phất như không thấy. Ông trời vô tình nhưng con người là hữu tình. Trong
sách có câu "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ " mà quả thực như vậy. Đối với
Vô Tâm lúc này ngay cả trú mưa hắn cũng không nghĩ tới. Mà có muốn trú thì trú
ở đâu chứ? Trán của hắn loang lỗ vết máu vì dập đầu, quá nhiều vết sưng tím
bầm. Thân ảnh Vô Tâm lặng lẽ trong mưa khiến người ta thương cảm vô cùng.
Hắn lại ngất đi lần nữa. Sấm chớp đì đùng bên ngoài, đau khổ dằn vặt cuối cùng
cũng không thể quấy nhiễu hắn được nữa. Đúng lúc hắn ngã xuống thì từ phía
chân trời vang lên những tiếng vó ngựa dồn dập có vẻ như rất vội vàng chạy đến
.Dựa theo tiếng vó ngựa thì đám người này khá đông ít nhất cũng phải có đến gần
trăm người.
"Đoàn Thống lĩnh chúng ta e rằng không kịp rồi" một tên trong số quân sĩ nói.
" Không kịp cũng phải đến ta đã hứa bảo vệ làng này rồi ài không ngờ lại xảy ra
chuyện này "
Đoàn thống lĩnh trả lời kèm theo một tiếng thở dài thườn thượt chuyện đã xảy ra
từ đêm qua đến giờ họ mới tới thì còn làm được gì chứ. Cứ thế hơn 100 con giáp
mã chạy không ngừng tạo lên những tiếng leng keng hết sức chói tai nhưng lại
thập phần uy mãnh. Tuy chạy gấp nhưng đội hình vẫn luôn giữ một trận thế nhất
định mang lại cảm giác như là không thể nào chống lại được. "Cuối cùng cũng
đến rồi " mọi người tuy ai cũng chuẩn bị tâm lý nhưng thấy cảnh này cũng không
thể không nhíu chặt mày,tâm hồn dao động. Phải biết rằng họ đều trải qua chém
giết xa trường nhưng người họ giết đều là địch nhân chứ chưa bao giờ chém giết
qua những thương dân tay không tất sắt. Chỉ có Đoàn thống lĩnh sắc mặt liên tục
biến đổi vội hạ lệnh
"Tìm xem có ai sống sót không"
Ngay tức thì đám quân sĩ tản ra tìm kiếm và rất nhanh có người hô lên
" Thống lĩnh ở đây ".Đoàn thống lĩnh khuôn mặt tỏ ra kinh ngạc rồi cũng bước
nhanh đến chỉ thấy trước mặt là thân hình tiều tụy của Vô Tâm.Máu trên áo đã
phai nhạt đi nhờ nước mưa,toàn thân lạnh ngắt như là đã chết. Tuy nhiên khi
Đoàn thống lĩnh kiểm tra thì thấy vẫn còn mạch đập vội lấy từ trong túi ra một
cái lọ nhỏ.Đổ ra tay một viên hoàn màu trắng sữa rồi cho hắn uống. Đoạn hạ
lệnh
" Các người thu dọn những xác chết đi, một nhóm thì dựng lều".
"Rõ" toàn quân như 1 đáp. 2 ngày sau Vô Tâm mặt tái nhợt nhìn dàn hỏa thiêu
phía trước. Đoàn thống lĩnh nói với hắn
" Đã đến lúc tiễn mọi người đi rồi ài ta biết ngươi không muốn nhưng....."
Vô Tâm chần chừ nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt răng với lấy cây đuốc của một
quân sĩ. Đi đến bên cạnh giàn hỏa thiêu yên lặng châm lửa miệng khẽ nói "
Vĩnh biệt mọi người, con hứa sẽ không để mọi người thất vọng đâu. " hắn tự hứa
như vậy rồi lùi lại nhìn ngọn lửa vô tình quấn lấy những thân ảnh yêu thương tan
thành tro bụi rồi bay vào vô ngần tinh không.

Chương mới hơn