Chương 7: Khởi Hành

Chủ Tể Phản Diện

Chương 7: Khởi Hành

Địa Ngục không quan tâm lũ Qủy Hồn sẽ làm gì nhóm người trong phòng, rút hồn hay nhập tràng đối với hắn không quan trọng, bọn chúng chỉ là thú tiêu khiển hạ cấp tạm thời cho hắn.

Bởi ngay khi chúng đặt chân lại căn phòng này thì kết cục của chúng đã được định sẵn, sẽ không có sự thương hại hay từ ái mà chỉ có địa ngục thiêu đốt vĩnh hằng. Nó đúng với câu nói: "một khi đã nhắm mắt lại thì đừng bao giờ mở lần nữa" mà hắn từng nói.

Từ trong căn phòng lúc này truyền ra những âm thanh sục sạo gào rú rợn người, những hộ dân gần đó nhanh chóng báo cảnh sát và gấp rút di tản như thể đó là lần cuối cùng họ đặt chân đến nơi này.

"Âm thanh đó là gì thế?"

"Báo...báo cảnh sát ngay đi...mất sóng rồi...chết tiệt"

"Chuông báo động...đúng rồi...ai đó bấm chuông báo động đi"

Khung cảnh bên ngoài lúc này ồn ào sôi động khác hẳn với vẻ u ám trong phòng. Họ bàn tán về căn phòng, về lũ trẻ và người đàn bà tự vẫn trong đó, đủ chuyên với nhau nhưng chung quy rằng trong đôi mắt họ toát lên vẻ kinh hoàng tột độ.

Con người là vậy, một khi lâm vào nguy hiểm thường có xu hướng kết thành bầy đàn gia tăng khả năng sống sót. Ngoài rời mưa tầm tã, có lẽ phải mất một lúc cảnh sát mới tới nơi, họ chỉ có thể chờ.

Khoảng một tiếng sau cảnh sát mới tới nơi nhưng cảnh tượng quá mức hãi hùng. Tòa chung cư lúc này vắng tanh không một bóng người, thứ còn lại của nó chỉ là những mảnh vụn thịt rữa.

"Ai đó nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra?"

Viên cảnh sát lớn tiếng quở trách thuộc cấp của mình, vụ này một khi lên báo chắc chắn ông ta sẽ bị thôi việc nếu không giải quyết tốt.

"Mau bật các camera an ninh lên cho tôi", ông ta đắn đo một hồi rồi ra lệnh.

Họ tiến đến trung tâm tòa nhà, nơi đặt hệ thống camera an ninh. Nơi đây cũng không khác so với những nơi khác, vắng tanh không một bóng người cứ như hàng trăm hộ dân tại đây bốc hơi vậy.

Nếu không có những mãnh thịt vụn hay vết máu kéo dài trên nền gạch thì thật khó để tin đây là sự thật. Đội ngũ cảnh sát soi đèn pin chuyên dụng rọi khắp căn phòng, máy tính vẫn mở tuy nhiên không có lấy một bóng người.

"Để xem, ai đó bật camera lên cho tôi", ông ta hướng những người thuộc cấp ra lệnh.

Dưới đôi bàn tay chuyên nghiệp của các cử nhân hệ IT chẳng mấy chốc quang cảnh tòa chung cư hiện lên trước mắt họ. Trừ một vài camera bị hỏng hóc từ trước, số còn lại vẫn hoạt động tốt.

"Chúa ơi, nó là thứ gì thế?"

Không chỉ viên chỉ huy mà thuộc cấp của ông cũng cùng lúc thốt lên câu nói ấy. Đó là một sinh vật hình người nhưng không phải người, điều này làm họ liên tưởng tới yêu quái, ngạ quỷ trong truyền thuyết.

"Việc này...chúng ta...", một tên thuộc cấp ấp úng hỏi.

"Còn gì nữa, phắn khỏi đây ngay...bộ các ngươi muốn chết à?", viên chỉ huy quát.

"Vụ này phải báo lên cấp trên nếu không cái ghế của ta khó mà giữ được", viên chỉ huy âm thầm ra quyết định.

Grừ!!!.

"Tiếng gì thế?", một viên cảnh sát đứng cạnh cửa sổ lên tiếng hỏi.

"Chúng ta có nghe thấy...á á á..."

Đứng cạnh viên cảnh sát là một thanh niên mặc thường phục, lời chưa dứt thì một cái vòi như vòi bạch tuộc từ bên ngoài thọt vào kéo hắn đi mất.

"Cứu...cứu ", lời hắn nói đứt quãng, hai tay cố gắng níu lấy thanh cửa nhưng hắn chỉ có thể giữ lấy trong chốc lát trước khi lớp móng tay cuối cùng đứt gãy để lại mười vết máu kéo dài trên bức tường.

"Dang Fei...còn nhìn gì nữa...đuổi theo"

Viên cảnh sát dẫn đầu nhóm người cầm đèn pin đuổi theo, họ đuổi đến một căn phòng sơn đỏ màu máu thì dừng lại.

"Chúng ta có nên vô đó không?"

Linh tính mách bảo không nên vào đó, cuối cùng viên cảnh sát quyết định tin tưởng cảm giác của mình, ông ta thở dài nói: "trước hết cứ báo việc này lên trên đã, nó đã vượt quá thẩm quyền cho phép của ta, các ngươi cử người lắp thêm camera và thường trực lại nơi này cho ta."

Ục...ục...ục!!!

Tiếng động kỳ quái lại từ đó phát ra, không ai bảo ai họ cắm đầu chạy thẳng. Nhanh,, nhanh hơn và nhanh hơn nữa nếu không muốn chết.

Két!!!

Cánh cửa hé mở ra, từ trong đó bước ra một sinh vật dưới hình dáng người đàn bà khỏa thân, điểm khác biệt duy nhất là thay vì đôi bàn tay con người thì lại là hai lưỡi song đao loài bọ ngựa.

Đôi mắt âm u của "nó" nhìn theo bóng lưng đội ngũ cảnh sát, mãi cho tới khi họ khuất bóng. Chiếc lưỡi đỏ thẫm liếm một vòng qua hàm răng bén nhọn, đôi chân nó bổng chốc dài ra như càng châu chấu.

Khoảng cách giữa nó và nhóm cảnh sát ngày càng thu hẹp, lưỡi đao tử thần chưa bao giờ gần đến thế.

"Xoẹt", nó dễ dàng chẻ đôi người chạy cuối cùng, vòi máu đỏ thẩm văng tung tóe lên một vài người chạy trước khiến một số trong đó trơn ngã ra mặt đất.

Đối diện với cái chết là lúc bản năng cầu sinh cầu sinh của con người bộc lộ rõ nhất, một người trong số những người ngã xuống dứt khoát đạp bay đồng bọn vào trong, lạnh lùng nói: "Liao ErPing, Li Lin hai ngươi hãy yên nghĩ, ta sẽ chiếu cố gia đình hai người"

Trước khi đi hắn không quên nổ súng vào chân hòng chặn đường sống của hai đồng nghiệp, những người đi trước không ai nói gì chỉ dốc hết sức mà chạy, ở thời khắc này họ không quan tâm đến thứ gọi là sỉ diện hão nữa.

"Zhao JinCheng...tên khốn kiếp", mặc cho những lời gào thét nguyền rũa kia, hắn một mạch chạy thẳng thậm chí còn không nghoảnh lại.

Số lượng người chết ngày càng nhiều, con quỷ nhún chân bật ra trước cửa đại sảnh, nó liếm mép nhìn chằm chằm nhóm người như những món cao lương mỹ vị.

"Để lại một tên sống sót", khóe mắt nó hơi giật giật bởi lệnh đến từ chỉ huy cao nhất của chúng – Địa Ngục.

Súng đạn bình thường không gây sát thương mang tính thực chất cho nó. Dưới làn hoa lửa chớp chúa, nó như u linh thoắt ẩn thoắt hiện tước đi mạng sống từng người cho đến khi nơi này chỉ còn một người duy nhất.

Dưới đáy quần của hắn là một vũng nước, tên này dường như tạm thời mất khả năng tự chủ, nó nhớ tới lời ông chủ của nó nên tha cho tên này một mạng, bóng nó mờ dần rồi mất hẳn trong màn đêm tăm tối.

Vụ việc được giấu kín nên không một ai biết số phận hàng trăm con người trong tòa chung cư đó đã đi về đâu, câu trả lời có lẽ chỉ có gã thanh niên duy nhất sống sót đang trong quá trình điều trị biết rõ, mọi việc dần chìm vào quên lãng...nhưng có lẽ sao?

Trong căn phòng trắng tinh của khách sạn, Akiko không chịu ra ngoài bởi nàng không muốn mọi người bị dọa sợ bởi hình dáng hiện tại của mình.

Nàng lúc này so với hôm trước là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, rất khó để tìm ra nét tương đồng nên nàng sợ, sợ họ sẽ không nhận ra mình.

"Đến giờ khởi hành rồi...cô chuẩn bị chưa?"

"Khởi...khởi hành gì?", Akiko vô thức trả lời.

"Ngươi...ngươi trở lại rồi?, thì ra không phải là mơ?", Akiko thở phào.

"Ngươi tính đưa ta đi đâu?"

Địa Ngục nở nụ cười nham hiểm nhìn Akiko rồi nói: "Fate Stay Night"

"Fate Stay Night có phải nói về Cuộc Chiến Chén Thánh không?, tuyệt vời... zà hú...đi nào"

Cô nàng rất tự nhiên tiến đến ôm chặt lấy cánh tay Địa Ngục cười nói.

"Cô cũng không phải gái ngoan nhỉ?", Địa Ngục cười trêu làm Akiko đỏ mặt, ngay lập tức cô liền phản bác: "chứ sao?, ngươi đã thấy qua cô nàng xinh xắn nào như ta đã hơn 16 xuân xanh rồi mà vẫn còn zin chưa?", cái mặt hếch lên trời đáng yêu cực độ.

"Đi nào...đi nào...không đợi được nữa rồi"

Địa Ngục cười nhạt, hắn chọn địa điểm sau Cuộc Chiến Chén Thánh lần thứ 4 xuất hiện. Một ngôi sao băng vụt qua báo hiệu trên thế giới này ít đi một người.