Chương 565: ꧁༺༒ Bản Tính Tà Ác ༒༻꧂
" Giờ muốn sống hay là muốn đi đầu thai? "
Lời nói của Xuân Đức cũng không có ý kinh miệt hay gì cả chỉ là một câu nói bình thản nhưng nghe vào tai trong 7 người kia thì khác hắn nói giống như là một loại sĩ nhục đối với bọn họ. Lại có một tên xúc động gầm lên:
" Ngông cuồng, tự đại, xem ta cắt cái đầu súc sinh ngươi."
Xuân Đức nâng tay ngưng ra một cái bàn tay lớn, tát một cái lập tức tên kia cả người xương cốt dập nát phân nữa bay vào bên trong hồ, vừa vòng trong hồ tên kia liền bị cá trong hồ ăn không còn một mẫu xương. Tiếng kêu thảm ngắn ngủi biến mất. Mặt hồ cũng trở về lúc ban đầu.
Những người đang xem trò vui xung quanh trong nháy mắt cứng đờ, bọn họ ngay lập tức quay đầu bỏ chạy. Xuân Đức ngồi trên Ma Lang lạnh lẽo nói ra:
" Tên nào dám chạy thêm 1 bước thì đi nuôi cá."
Tình cảnh mấy trăm người đang điên cuồng không có ai nghe lời Xuân Đức cả, Xuân Đức nhạt nhẽo cười, bàn tay hắn hiện lên Hỗn Độn Ma Khí --Mộng Mị Ma Trảo hắn cách không đánh ra một chiêu (sử dụng tuyệt kỹ mới học tập). Ngay lập tức 3 cái móng vuốt hư ảnh hình thành đánh về đám người đang bỏ chạy.
Ầm ầm... ầm ầm
Như thiên địa áp xuống, trong nháy mắt một phần ba những kẻ đang chạy bị chôn vùi, một cái vực thẳm dài không biết bao nhiêu được hình thành trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người. Cùng lúc đó mấy trăm đạo tia sáng đỏ và xanh bay về bên trong cơ thể Xuân Đức. Xuân Đức cảm nhận một chút ánh mắt sáng ngời. Hắn tự lầm bầm:
" Hiệu quả khá tốt, mới vừa dung hợp mà đã có khả năng hấp thu 30% sinh mệnh cùng năng lượng."
Hắn cũng chỉ thử một chút sức mạnh của tuyệt kỹ vừa dung hợp xem hiệu quả hấp huyết cùng hấp ma thế nào, không ngờ lại có hiệu quả không ngờ nếu cô gái nói ăn cái con Thôn Thiên Thú gì đó có thể lĩnh ngộ cảnh giới bí pháp này lên Tông Sư thì quá tuyệt vời. Phải biết hai phân thân của hắn tốn không biết bao nhiêu là thời gian mới lên cảnh giới Nhất Đại Tông Sư. Bí kỹ càng mạnh tu luyện cho đến thượng thừa là khó vô cùng.
Lúc này đây sau một lúc lâu mặt đất vẫn ầm ầm rung động những người còn sống lúc này không có tên nào dám chạy trốn nữa tất cả đều ngồi trên mặt đất mà kinh sợ nhìn cái vực thẳm trước mắt, nhất là mấy tên đang ở sát mép vực thẳm thì đáy quần đã rớt cả bùn vàng ra ngoài.
" Đến đây." Xuân Đức lời ít ý nhiều.
Mấy trăm người còn sống lúc này đây không có tên nào dám ngược với lời nói của hắn, tất cả đều nhanh chân chạy lại nơi đây. Còn 6 người của Thanh Liên Hoa Phong lúc này đã quỳ sát trên mặt đất, cả đám đều quỳ ở đó run như chú chim non bị sợ.
Không qua bao lâu mấy trăm người đã tụ tập lại nơi mà 6 tên đệ tử Thanh Liên Hoa Phong đang quỳ, cả đám đều quỳ xuống. Quỳ xuống trước mặt cường giả hình như là phong tục của mọi thế giới rồi, từ xưa đến nay và tới sau này cũng vậy.
Nhìn mấy trăm người Xuân Đức lạnh nhạt nói:
" Bên trong hồ có ba con Thôn Thiên Ngư các ngươi hẳn là biết đi. Bây giờ các ngươi có hai lựa chọn, một là làm mồi cho cá, hai là đi bắt con mấy con thôn thiên ngư kia cho ta."
Lời này vừa nói ra một cô gái kinh sợ ngẩng đầu lên nhìn Xuân Đức nói:
" Không thể nào chúng..."
Phập
Nàng ta còn chưa nói xong liền đã bị Lam Nhã đâm chết những người xung quanh đang định nói cái gì thì vội câm miệng lại. Lúc này đây cả đám trầm mặc, sau một lúc lâu cô gái bị Xuân Đức nô lệ đứng dậy nói:
" Chủ nhân để tôi dẫn mọi người đi săn Thôn Thiên Ngư."
Đợi cho Xuân Đức gật đầu thì nàng mới quay lại nói với mọi người:
" Từ này tôi sẽ là đội trưởng của mọi người. Tất cả mọi người hay theo ta đi săn bắt thôn thiên ngư. Tất cả mọi người phải nghe theo tôi chỉ huy."
Nghe được Ngọc Dung nói thì lập tức có người không vui nói:
" Ngọc Dung cô mặc dù là thiên tài của Thanh Liên Hoa Phong nhưng có tư cách gì làm chỉ huy chúng tôi. Nếu có làm thì phải để Thanh Ngọc sư huynh làm."
Xuân Đức đang ngồi trên Ma Lang nhướng mày nhìn qua Lam Nhã một cái. Lam Nhã hiểu ý lập tức dùng tốc độ nhanh nhất giết tên đang nói kia, chỉ nghe " phụt " một cái, mọi người đã thấy đầu của tên kia bay lên cao, chết không nhắm mắt.
[Xuân Đức đã thu hết các hộ mệnh phù của những người này, giết kẻ nào thì kẻ đó liền chết, hết đường trọng sinh ở bên ngoài.]
" Nàng là nô bộc của ta. Mấy con kiến hôi các ngươi cũng dám có ý kiến sao. Nếu không muốn chết thì nghe lời nàng nếu ai cảm thấy sống đủ rồi thì cứ nói cho ta nghe một câu."
Hiện trường lại một mảnh tĩnh mịch, không còn ai dám phản đối gì cả. Tất cả đều câm như hến. Sau đó cô gái tên Ngọc Dung thuận lợi tiếp thu đoàn đội mấy trăm người này, dưới dâm uy của Xuân Đức không tên nào dám không nghe theo.
Vì trời đã tối nên Xuân Đức cho mấy người này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai bắt đầu săn thú. Thấy biểu hiện của nô bộc Ngọc Dung cũng không tệ nên Xuân Đức quyết định cho cô ta thêm một chút ban thưởng. Xuân Đức nhận thấy cô gái này rất xuất sắc, công việc tổ chức động viên đều rất khá, hợp cách tiêu chuẩn làm một tay chân.
Nơi hạ trại của Xuân Đức cách xa đám đệ tử Đại Di Hoa Cung nên sau khi hắn dùng niệm lực truyền âm thì sau một lúc Ngọc Dung mới tới trước cửa trại của Xuân Đức. Nhận thấy nô bộc của mình đã tới Xuân Đức nói:
" Vào đi."
Cô gái kia bước vào bên trong, nàng đứng bên cạnh cúi đầu không dám nhìn hắn. Xuân Đức lấy ra một cái nhẫn không gian đưa cho cô nàng sau đó nói:
" Biểu hiện rất tốt, nếu nghe lời thì sau này sẽ có nhiều hơn. Bây giờ thì quay về đi."
Cô gái kia cũng không có nhìn xem bên trong có gì mà vội cung kính nói:
" Tạ ơn chủ nhân đã ban thưởng, tiểu nô xin cáo lui."
Nói xong nàng liền nhanh chân lui ra ngoài sau đó thì như mà đuổi phi hành thật nhanh chạy về nơi mọi người đang hạ trại. Nàng vừa về tới nơi thì liền đi vào bên trong trại của bản thân sau đó kích hoạt mấy cái kết giới ngăn chặn thần niệm người bên ngoài, dù có không ngăn chặn được thì nàng cũng có thể sớm phát hiện ra.
Nàng để tay lên trái tim, ấn nó xuống cho nó không đập loạn nữa, nàng nghi ngờ nếu tiếp xúc với người kia nhiều thì nàng có hay không bị loạn nhịp tim mà chết. Sau một lúc lâu nàng mới bình tỉnh lại được, sau đó nàng nhìn chiếc nhẫn không gian mà Xuân Đức đưa cho. Sau một lúc đắn đo thì nàng cũng nhịn không được tò mò mà xem bên trong có gì.
[T/G: Chắc sẽ có đoạn văn sai chính tả mong các bạn thông cảm. Mình viết giải trí một lúc xong đi ngủ đây. Chúc các bạn một buổi tối tốt lành.]