Chương 574: ꧁༺༒Võ Hồn༒༻꧂
[Võ hồn thực chất chỉ là một dạng thức tỉnh tự nhiên hoặc có chủ ý của linh hồn, đây là một loại phân nhánh của tu luyện linh hồn. Võ hồn có đa dạng chủng loại, ví dụ như kiếm, khiên, dung nham, lá cây... Vô vàn loại, bên trong tự nhiên có gì thì võ hồn cũng có từng bấy nhiêu chủng loại, nếu một người có võ hồn là một con sói thì sau khi dung nhập võ hồn sẽ nhận được sự tăng phúc của loài sói, độ tăng phúc phụ thuộc vào độ mạnh yếu của võ hồn. Phương pháp tu luyện rất nhiều nhưng con đường nào cũng dẫn tới việc đề cao sức mạnh của bản thân.]
Đang lúc Xuân Đức tác hồn văn võ hồn của tên kia ra thì có một đạo linh hồn của cường giả Thiên Quân Cảnh gào thét mà ra, đánh tới Xuân Đức. Nhưng mà đạo linh hồn kia còn chưa nổi lên bọt nước gì thì đã bị hắc ám giới chỉ trên ngón tay Xuân Đức cắn nuốt không còn một mống(Chỉ khi nào cần tới Bóng Ảnh thì Xuân Đức mới đưa hắc ám giới chỉ cho hắn, còn không thì hắn vẫn sử dụng,)
" Úc, còn có một lão giả ẩn chứa bên trong linh hồn tên này, khá đấy chứ."
Xuân Đức tách xong hồn ấn hình kiếm trên linh hồn tên kia xong thì lấy ra một cái linh hồn vừa bị hắn tóm được. Nhìn cái linh hồn Xuân Đức cười hắc hắc.
Bên cạnh Ngọc Dung thấy cái linh hồn này thì kinh sợ nói:
" Đây là phân hồn của lão tổ thứ 3 Ngọc Gia, không ngờ hắn lại được mấy vị lão tổ ủng hộ."
Ngọc Dung nắm tay siết chặt, nàng giờ đã biết vì sao mẹ của nàng đi cầu xin không những không được gì lại còn bị giam lại, hóa ra những việc này đều có bóng dáng ba vị lão tổ phía sau.
Bên cạnh Lam Nhã nói:
" Trước sư huynh thì lão tổ Ngọc Gia cũng là con kiến mà thôi, nếu như cô có bí mật gì quan trọng có thể nói cho sư huynh biết, nếu có đủ giá trị thì sư huynh có thể giúp cô làm một việc."
Ngọc Dung nghe thế thì ánh mắt sáng lên, nàng mong đợi nhìn về phía Xuân Đức. Xuân Đức không có phản ứng gì nhiều chỉ khẽ gật đầu một cái(Lợi ích luôn cần có thứ đánh đổi, không ai cho không ai cái gì. Xuân Đức cũng không thể sưu hồn nàng vì một khi sưu hồn thì nàng ta liền tự bạo hồn phách. Đất yêu linh chi địa này bí pháp tự bạo hồn phách rất nhiều.)
Ngọc Dung thấy Xuân Đức khẽ gật đầu thì hỏi lại:
" Như vậy nếu như tiểu nô nói cho chủ nhân biết nơi phong ấn một kiện bí bảo rất có khả năng là một kiện thần khí thì chủ nhân có thể giúp tiểu nô thực hiện một yêu cầu không? "
Xuân Đức vẫn bất động thanh sắc, hắn đang nghiên cứu võ hồn, nghe Ngọc Dung hỏi thì hắn khẻ gật đầu một cái, sau mới hỏi:
" Yêu cầu gì? "
Ngọc Dung nói:
" Cứu mẹ của tiểu nô thoát khỏi Ngọc gia, nếu như chủ nhân cứu được mẹ tiểu nô thì tiểu nô sẽ toàn tâm toàn ý phục thị chủ nhân."
Xuân Đức lại khẽ gật đầu nói:
" Việc đó đợi khi nào ra ngoài rồi tính sau. Nói cho ta biết làm cách gì để dung hợp võ hồn."
Ngọc Dung nói:
" Chỉ cần để cho linh hồn cắn nuốt nó là được nhưng mà nếu không có cùng huyết mạch rất dễ thất bại."
Xuân Đức đưa cái võ hồn kia cho Ngọc Dung nói:
" Cầm lấy. Nếu sau này cô phát huy được tác dụng lớn thì nhất định sẽ có ban thưởng cho cô. Được rồi chúng ta nên đi tiếp, tìm cái tên mắc dịch thiếu môn chủ kia. Lấy đi Thôn Thiên Ngư của ta tên đó chán sống rồi."
***
Ở Ngọc gia, bên trong một căn nhà tổ, một ông lão gầy gò ốm yếu đang khoanh chân ngồi tu luyện bỗng nhiên mở thật to đôi mắt không thể tin được nói:
" Phần hồn ta kí thác trong linh hồn Tranh nhi không ngờ đã mất đi liên hệ, việc này là thế nào? Đại di hoa cung lại xảy ra chuyện gì? "
Lầm bầm vài câu ông lão tự mình đứng lên sau đó biến mất. Lúc ông lão xuất hiện thì đã ở một căn phòng tối đen như mực, nơi đây đang có hai ông lão khác đang đàm luận chuyện lớn đang phát sinh hiện tại, thấy có một người nữa xuất hiện bên trong phòng thì ông lão lão nhìn có vẻ lớn tuổi nhất nói:
" Tam đệ làm sao lại tới nơi đây, đã xảy ra chuyện gì rồi? "
Tam tổ ngồi xuống ngưng trọng nói:
" Đạo phân hồn của đệ để trên người Tranh Nhi bị người hủy đi rồi, đệ sợ bên trong Đại Di Hoa Cung có đại biến, đệ muốn tới đây nói cho hai vị đại ca một tiếng đệ sắp đi tới Đại Di Hoa Cung."
Hai ông lão bên trong phòng yên lặng một lúc lâu, sau rất lâu một người mới nói:
" Cẩn thận Đại Di Hoa Cung mấy ngày này rất không bình yên. Mang theo thứ kia đi cùng."
Tam Tổ gật đầu nói:
" Đệ rõ ràng."
Nói xong thì hắn một lần nữa biến mất khỏi căn phòng nơi đây.
***
Quay về với Xuân Đức.
Lúc này đây hắn không có tìm được tên thiếu tông chủ kia mà lại gặp được vị sư phụ hờ kia. Lúc này đây nàng đang bị ba người vây công bên trong một cái thung lũng, trong ba người vây công Hạ Băng, Xuân Đức nhận biết một người, người kia chính là kẻ đã đưa hắn tới nơi đây. Hai người còn lại thì hắn không biết.
Khi ba người cùng Hung Chú Sa Vương bước vào bên trong trận pháp thì khiến cho 4 người ở bên trong ngẩn người ra một lúc lâu. Xuân Đức nhìn về phía Hạ Băng vẩy tay cười nói:
" Sư tôn có đánh nhau vui vậy mà không gọi đệ tử tham gia là sao? Làm đệ tử ở bên ngoài tìm người lâu muốn chết. Úc, mà sư tôn đang chiến đấu với loại động vật quý hiếm nào đây, bên ngoài giống con người nhưng không biết thực tế là loại động vật nào, nhìn tai trên đều ba vị nhìn hẳn là có liên quan đến chó đi. Xin hỏi ba vị là loại chó nào thế, chó gì mà lại đi cắn lén tập thể thế này? "
Ba tên cường giả bên trên sắc mặt khó coi, bọn họ không ngờ lại có hậu bối đi vào bên trong này được lại còn dám xúc phạm bọn họ. Một nữ nhân tầm đồ 30 ăn mặc bại lộ, mặc mà cũng chẳng khác quái gì không mặc có mấy phần cần che thì đều lộ ra hết rồi, khuôn mặt thì đầy mun cóc, nhầm tàn nhang, cái môi không biết dùng thứ quỷ gì bôi lên mà thâm đen như đán cho.
Nàng ta nhìn về phía Hạ Băng cười gằn nói:
" Nghe nói ngươi vừa thu nhận hai đồ đệ hắn là mấy tiểu tạp chủng này đi. Miệng của đệ tử ngươi cũng tiện như miệng của người vậy, con tiện nhân Hạ Băng. Để ta xé từng bộ phận đệ tử thân yêu của ngươi xem ngươi còn có thể giữ được cái bản mặt đó nữa không."
Nói xong ả đàn bà kia lao về phía Xuân Đức, tốc độ của cô ả rất nhanh, nàng ta cứ như vậy chộp tới mà chẳng hề phòng bị cái gì cả. Xuân Đức nhìn thấy vậy thì cũng giả trang một bộ sợ hãi la lớn:
" Sư tôn cứu ta, cứu ta, cứu ta sư tôn."
Miệng hắn thì la làng như vậy nhưng tay hắn lúc này đang nắm lấy cái cổ non mềm của cô ả kia. Cô ả kia ở trong tay Xuân Đức giống như một con gà con vô lực phản kháng, cái gì mà bảo vật, cái gì mà chân nguyên hộ thể, một bóp liền nát, hai tên đồng bạn của cô ả thấy vậy thì ánh mắt co vào. Không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Mọi người cảnh giới cao nên đều có thể thấy một thân tinh nguyên của người đàn bà kia nhanh chóng tụ tập về trái tim, cả người nàng trong nháy mắt héo rút lại chỉ còn xương cùng da mốc, duy chỉ có trái tim là đỏ tươi hơn bao giờ hết.
Xuân Đức móc ra trái tim, đưa nó lên mũi hít hà mấy hơi rồi cẩn thận cất đi, sau khi cất đi trái tim kia thì hắn ghét bỏ nhìn bộ thi thể đã khô đét đang cầm, hắn ném cái xác qua một bên nói:
" Khi còn sống đã xấu lúc chết đi nhìn càng ghê tởm."