Chương 463: ꧁༺༒ Vô Đề ༒༻꧂
Nhìn cô gái đang ngồi trước mặt Xuân Đức rót cho nàng một ít rượu nho, sau đó mới nói:
" Chúng ta bây giờ có thể nói chuyện nghiêm túc được chứ?"
Cô gái nhẹ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nói:
" Được "
Xuân Đức tự rót cho mình một ly rượu nho, uống một ngụm nhỏ. Cảm giác thư thái lan khắp người, hắn nhìn trời đêm nói:
" Trước tiên cô tên là gì? Vì sao lại tới nơi này? "
Cô gái cũng uống một chút sau đó cảm nhận, mãi một lúc sau nàng mới đáp lại:
" Ta tên Bích Dao, ta đến nơi này là tiếp nhận nhiệm vụ tông môn, hiệp trợ thế lực phụ thuộc của Vạn Kiếm Tông ở trung thiên giải quyết nan đề. Ta cũng nói tên rồi vậy người thì sao? Ngươi hẳn là thiên tài của Ác Ma Điện phải không? Nhìn tuổi của người cũng không lớn lắm."
Xuân Đức cười ôn hòa, gió thổi làm tóc hắn bay theo gió nhìn không khác gì một tên thư sinh. Xoay xoay cái ly trên tay, Xuân Đức vui vẻ nói:
" Tông môn của các ngươi không phải cũng quá chú ý đến trung thiên này chứ, không những tông môn của cô mà ngay cả yêu tộc cùng quỷ vực cùng tới. Mà vừa xuống trung thiên thì liền nhằm vào Ác Ma Điện của ta.
À mà quên nói cho cô biết ta chính là Điện Chủ của Ác Ma Điện, ta tên Trương Xuân Đức."
Cô gái kinh ngạc bật thốt lên:
" Không thể nào, ngươi lại là điện chủ của Ác MA Điện, chính là người thần bí nhất mà không ai có thể tìm hiểu một chút thông tin."
Xuân Đức nhếch mép cười hỏi:
" Nghe giọng nói của cô thì ta hình như có vẻ rất nổi tiếng thì phải. "
Bích Dao có vẻ sùng bái nói:
" Ngươi không biết đâu ngươi ở trên cao thiên cũng rất có danh khí, nhất là ở Yêu Tộc cùng Nhân Tộc, bọn họ gọi ngươi là Ác Ma Chi Chủ, bọn họ đồn đãi rằng ngươi là một tên cái thế ma đầu vì dục vọng giết chóc mà không ngừng tàn sát các hành tinh sinh mệnh.
Nghe nói những ai chọc phải ngươi đều bị ngươi giết sạch, không chỉ giết tên kia mà ngay cả người nhà, bạn bè, đến cả người hơi chút liên quan cũng không tha,ngươi chính là công địch của tất cả mọi người.
Ta lúc đầu cũng không chú ý lắm vì theo ta nghĩ thì ở trung thiên ngươi có mạnh thì cũng tới đỉnh phong của sơ kì Hằng Quân Cảnh mà thôi, đụng phải ta thì...."
Cô còn chưa nói xong liền bị Xuân Đức cắt ngang.
" Được rồi, toàn tin đồn thất thiệt mà thôi. Ta quanh năm bế quan làm gì có chuyện như vậy. Lần này ta là muốn nhờ cô mang ta đi lên cao thiên. Ta cần đi tìm một người bạn ở Táng Thần Tinh."
Bích Dao nghe vậy thì lúc đầu là ngẩn người ra, nàng nhìn Xuân Đức chằm chằm như gặp yêu quái. Lúc sau nghĩ tới cái gì thì nàng lại càng kinh sợ không thôi. Nàng nuốt nước miếng nói:
" Táng Thần Tinh ngươi làm sao lại biết nơi đó. Mà bạn của ngươi làm sao lại có thể đi vào bên trong được? "
" Cái đó thì cô bé không cần quan tâm rồi. Chỉ cần cô giúp ta lên cao thiên thì hai ta coi như hòa nhau."-- Xuân Đức nói.
Bích Dao suy tư một chút rồi gật đầu, nàng biết nhìn như lúc này hai người bình đẳng nói chuyện với nhau nhưng thực tế một khi nàng không giúp thì cái mạng nhỏ của nàng cũng xác định rồi. Người trước mắt này cũng không phải cái hạng người lương thiện gì.
Cứ như vậy sau khi đạt thành mục đích, Xuân Đức cùng cô gái ở đối diện ngồi lặng yên không nói tiếng nào nữa cả. Nơi đây chỉ còn lại tiếng cười như chuông ngân thanh thúy của Thiên Tuyết mà thôi.
Được một lúc thì Xuân Đức đứng dậy đi tới gần nơi Thiên Tuyết đang bị treo, nhìn cô nàng bây giờ đang vừa khóc vừa cười hắn cảm thấy thú vị, không ngờ hành hạ người khác cũng là một thú vui tao nhã hiếm có.
Thấy Xuân Đức quay lại nhìn mình, Thiên Tuyết dùng đôi mắt đáng thương nhìn Xuân Đức, hai mắt ngấn lệ:
" Sư tôn, người ta biết sai rồi mà. Hu hu. Tuyết Nhi là con heo, Tuyết Nhi rất ngoan."
Xuân Đức không có bị biểu lộ đáng thương nàng mê hoặc, tuy miệng cô bé này thì liên tục xin tha nhưng trong lòng nàng thì không có nghĩ như vậy. Trong lòng nàng lúc này đang có một đống ý nghĩ tinh quái.
Nhếch mép cười, Xuân Đức lại lấy một ít muối bôi dưới lòng bàn chân nàng. Ngay lập tức Thiên Tuyết bị con cừu làm nhột cười liên tục, nàng lại bắt đầu xin hứa, xin tha đủ loại, bộ dạng cực kì đáng thương khiến mọi người đồng cảm.
.......
Qua đi nguyên một ngày bên trong không gian vong linh, Xuân Đức lúc này mới chịu tha cho Thiên Tuyết.
Được thả ra Thiên Tuyết như người không xương nằm trên mặt đất sống chết không chịu ngồi dậy,nàng nhắm mắt làm biểu hiện sắp ra đi tới nơi rồi. Xuân Đức ngồi bên cạnh dùng ngón tay chọt chọt má của nàng nói:
" Đừng có mà làm bộ, sư phụ biết nha đầu ngươi đang nghĩ gì đấy. Mau đứng dậy."
Thiên Tuyết từ từ mở mắt ra, nàng yếu ớt nói:
" Tuyết Nhi sắp không sống được nữa rồi, sư tôn thật tàn nhẫn."
" Không đứng dậy phải không nào? Vậy thì cứ nằm ở đó đi sư tôn ra ngoài đi săn thú."--- Nói xong Xuân Đức quay người rời đi. Thiên Tuyết thấy Xuân Đức bỏ đi thật thì không biết lấy đâu ra sức lực ôm lấy cổ hắn từ phía sau cả người dán vào lưng Xuân Đức.
" Oa, sao người nở bỏ Tuyết Nhi lại nơi này cô đơn một mình chứ, thật không biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả."
Xuân Đức không có quan tâm tới lời nói của Thiên Tuyết mà nhìn Bích Dao nói:
" Chúng ta đi."
Nói xong hắn ném ra một cái truyền tống định tuyến, truyền tống sáng lên sau mấy giây thì hắn đã xuất hiện ở Chủ Điện.
Chủ điện lúc này chỉ có bốn người Tuyết Anh, Tà Long, Bóng Ảnh, Đại Bạch đang ngồi đàm luận cùng nhau. Thấy Xuân Đức xuất hiện thì Tà Long hỏi:
" Làm cái gì mà giờ mới đến vậy? Chẳng lẽ vết thương lại tái phát."
Xuân Đức lắc đầu nói:
" Không có, chỉ là một chút việc nhỏ thôi để mọi người chờ lâu." Vỗ vỗ sau lưng Thiên Tuyết hắn ôn hòa nói:
" Tiểu Tuyết mang Bích Dao đi gặp những người đi theo nàng đi. Sư tôn có việc cần thảo luận với mọi người."
t r u y e n c v. c o m
Thiên Tuyết đang dán trên lưng Xuân Đức nghe vậy thì có chút không tình nguyện, nàng khẽ siết nhẹ cánh tay ôm hắn chặt hơn một chút sau đó mới không tình nguyện đứng xuống, vì cũng là người quen cả nên nàng cũng không cần cái gì quỳ lạy mà vẩy tay chào mấy người Tà Long một cái xong rồi dẫn Bích Dao rời đi.