Chương 469: ꧁༺༒ Sinh Vật Hùng Mạnh ༒༻꧂
Cái hiện tượng này cứ như vậy kéo dài đến 2 canh giờ sau. Bất chợt bầu trời trong sáng như gương, gió lốc biến mất, mây đen biến mất, tất cả đều biến mất như chưa bao giờ tồn tại. Nhưng không lâu sau giữa bầu trời trong sáng hiện ra một bức tranh " Thi Sơn Huyết Hải Đồ ".
Một bức tranh to lớn nhìn như một cảnh chân thực sống động, bên trong bức tranh chỉ thấy khắp nơi là thi thể cùng máu tươi, không gian thì mờ mịt u ám, mọi người có thể nghe được âm thanh bi thương gào rú một cách thê lương.
Bức tranh tồn tại gần 3 phút thì biến mất, sau đó trên khung trời lại hiện ra một cái mặt trời màu đỏ, màu trời màu đỏ kia rất sáng, sáng tới khiến người ta mù mắt nhưng nó lại nhanh chóng biến đổi thành lạnh lẽo. Hai thái cực liên tục thay đổi giữa mặt trời màu đỏ cùng một mặt trời màu xanh cuối cùng cả hai cùng dung hợp trong đỏ có xanh, trong nóng có lạnh. Một loại cảm giác khó nói thành lời lúc này hiện ra trong lòng những người đang nhìn xem dị tượng.
Ầm ầm
Bầu trời nổ vang một tiếng kinh thiên, khắp nơi cảm thấy đất dưới chân rung lắc như có động đất. Cùng lúc đó mới vừa vài giấy trước bầu trời còn sáng trong mà lúc này đây đã tối đen như đêm ba mươi vậy, dơ tay không thấy 5 ngón.
Ngay sau đó từ nơi Xuân Đức quan sát thấy bầu trời hé ra, như có một con mắt mở ra một cột sáng đỏ xanh hỗn loạn hạ xuống ngay trên cái kén của A Ngốc, từ bên trong cột sáng có vô số tinh quang phiêu tán dung nạp vào bên trong cái kén bằng tuyết.
Cái kén nhanh chóng biến đổi, từ lúc ban đầu là tuyết bên ngoài nhưng khi ánh sáng bao trùm thì biến thành một loại tinh thạch hai màu xanh đỏ lưu chuyển nhìn rất bắt mắt.
Khi ánh sáng hai màu hạ xuống đạt tới cuồng độ mạnh nhất thì từ bên trong cái kén to lớn phát ra một tiếng rít bén nhọn, tiếng rít xuyên phá thời không khiến cho Xuân Đức ở gần cũng bị chảy máu tai.
Rắc rắc... xoảng xoảng
Cái kén bị thúc đẩy từ bên trong thì như chiếc gương bị một cục đá đập phải, đầu tiên là rạn nứt sau đó vỡ tan tành thành từng mảnh rơi trên mặt băng. Sau đó một con sinh vật bay lên cao bay dọc theo luồng ánh sáng.
Nhưng khi Xuân Đức nhìn rõ con sinh vật kia thì tí nữa phì cười, nói thật hắn đã tưởng tượng ra vô vàn hình ảnh ghê tởm sau khi A Ngốc tiến hóa, ví như cả người toàn mụn nhọt, long mồm lỡ móng này hay đại loại kiểu nhớt nhớt tởm tởm ấy.
Nhưng hình ảnh bây giờ quá trái ngược với những gì hắn tưởng tượng, một con sinh vật nhìn giống như con thạch sùng vậy nhưng con thạch sùng bé tí còn con này to hơn rất nhiều, nó to tầm con heo 60 cân, cái đầu có hai cái sừng nhỏ màu xanh, đôi mắt như hai viên bảo thạch sáng lấp lánh, trên lưng có 3 đôi cánh màu xanh dọc theo, cùng một cái đuôi rất dài.
Nếu như không phải nó quá béo thì hẳn là một con vật xinh đẹp nhưng vì bộ dạng phì nộn của nó mà phá vỡ mất hết cả nhan sắc. Nhưng chung quy béo tí vẫn còn hơn mấy bộ dáng kinh dị khác.
A Ngốc vẫn tiếp tục bay lên cao như muốn lấy được cái gì đó nhưng hình như nó đã mệt không thể tiếp tục được lâu, chỉ thấy nó càng bay lên cao càng chậm chạp, mấy đôi cánh nhỏ ở trên lưng vẫy loạn mà không thấy tiến lên thêm được nhiều.
Thông qua ấn kí còn để lại bên trong A Ngốc, Xuân Đức có thể thông qua mắt của nó nhìn thấy vật nó ham muốn, đó là một con mắt màu đen phát ra năng lượng tối đang bị luồng ánh sáng hai màu mài mòn, theo như Xuân Đức thấy hẳn là khi con mắt màu đen kia tiêu tán thì cột ánh sáng cũng mất.
Nhận thấy con vật thí nghiệm của mình có quyết tâm không đạt được không bỏ thì Xuân Đức cũng giúp nó một chút. Thông qua ấn kí Xuân Đức dùng bí pháp Giá Công truyền cho A Ngốc năng lượng của hắn. Chỉ thấy cơ thể A Ngốc đang phát ra quang mang xanh đỏ đan xen thì có một quang mang màu đen xen vào, từ từ quang mang màu đen bao trùm A Ngốc.
A Ngốc rít lên vài tiếng sau đó lấy tốc độ con rùa từ từ bay lên cao, dần dần nó cũng tiếp cận được con mắt màu đen kia. Như có sự tương thông lẫn nhau khi A Ngốc tới gần thì con mắt màu đen kia cũng run lên, đợi khi A Ngốc tóm được con mắt màu đen thì con mắt màu đen tự động dung hợp thành con mắt thứ 3 của nó.
Con mắt màu đen biến mất theo sau quang mang cũng liền biến mất, thiên địa lại quay lại như lúc bình thường, gió tuyết thổi ào ào, bầu trời mờ mịt. Còn A Ngốc thì sau khi đạt được con mắt cũng rớt cái bịch từ trên trời xuống mặt băng.
Cơ thể nó đập phải mặt băng thì phát ra tiếng bịch bịch liên tục, vì nó nảy lên rồi đập xuống tiếp nhìn cứ như quả bóng thịt vậy vô cùng thú vị. Đợi khi quả bóng thịt kia không nảy nữa thì Xuân Đức mới luyến tiếc đi lại gần xách cái đuôi của A Ngốc rời đi.
Lúc xách A Ngốc lên thì Xuân Đức tí nữa ngã sấp mặt. Nhìn A Ngốc như con heo vài chục cân vậy thôi chứ nặng kinh khủng, nặng tới mức mà hắn tí nữa chuột tay. Nhưng hắn lại nhìn mặt băng cảm thấy kì quái, nặng như vậy mà đập vào băng lại nảy lên, đáng lý phải thủng thành một cái lỗ chứ.
Xuân Đức cũng không có rời đi ngay mà nhìn xung quanh xem có cái gì dùng được không, có khi lại có bảo vật nào đó chẳng hạn nhưng mặc cho hắn tìm đun mắt cũng không thấy gì ngoài tuyết cùng đám thực vật bị tàn phá.
Xuân Đức cũng ôm tâm lý may mắn mà thôi, hắn cũng không nghĩ sẽ tìm được cái gì cả. Xách A Ngốc rời đi nơi này, Xuân Đức không nhanh không chậm vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh. Khi hắn nhàn nhã ngắm cảnh thì đang có mấy đạo thân ảnh dùng tốc độ tia chớp chạy tới nơi này.
Nhìn núi băng, nhìn con đường tuyết rơi, nhìn những thực vật cao lớn Xuân Đức cảm thấy những thứ này thật đẹp, vậy mà ngày trước hắn có cơ hội nhìn xem cảnh vật như vậy mà hắn không nhìn, cứ nằm co rúc trong chăn chơi game.
" Thật buồn trước kia sống có mấy chục năm mà ngày nào cũng lo tiền nong, mỗi ngày sống dài như mười năm. Cuộc sống thật tình sao lại cứ phải khổ như vậy. Nếu như có một cuộc sống an bình, không phải lo tiền bạc thì tốt rồi. "---- Xuân Đức bỗng nhiên nhớ lại ngày xưa cảm khái vài câu.
Sau một lúc ngắm cảnh chán rồi Xuân Đức bắt đầu tăng nhanh tốc độ di chuyển, hắn không có đi đường vòng mà trực tiếp đập nát mọi thứ trước mắt, san thành bình địa mà đi. Cảm giác phá hoại rất chi là thoải mái.