Chương 462: ꧁༺༒ Dẹp Loạn ༒༻꧂

Cân Cả Thiên Hạ

Chương 462: ꧁༺༒ Dẹp Loạn ༒༻꧂

Xuân Đức nhìn xuống cô gái đang ôm lấy hắn như con gấu túi thì khí chất biến đổi, không còn cái gì mà lạnh lùng, tàn khốc cả. Hắn bây giờ nhìn rất hiền lành, cả người lẫn vật đều vô hại. Ánh mắt cũng nhu hòa, dùng hai tay lôi má của Kiều Kiều hắn cười nói:

" Lá gan cũng lớn lắm, không ai dám lại gần quan sát chỉ có con bé ngốc nhà người lại đi ra xem náo nhiệt. Mọi người đâu cả rồi ngốc? "

Kiều Kiều cười hì hì nói:

" Đều đang tạm lánh ở bên trong á,cố thủ hạch tâm trận pháp nơi đây. Đúng rồi tam ca, sao ta đi hỏi mọi người bên trong Ác Ma Điện đều không ai biết ca vậy? Nếu hôm nay không phải gặp tam ca nơi này người ta còn tưởng tam ca là giả mạo đây."

" Giả cái đầu ngươi." Xuân Đức rất trực tiếp cốc một phát vào đầu của Kiều Kiều. Ai dè con bé này không những không sợ lại còn rũ đầu vào bên trong áo lông của hắn, hắn có chút bất đắc dĩ nói:

" Nào, đứng xuống bộ chân để làm cảnh à. Con ngốc nhà ngươi tưởng bé bỏng lắm sao, nặng muốn chết, tam ca sắp gảy xương rồi."

Kiều Kiều như con mèo giẫm phải đuôi siết chặt Xuân Đức lần cuối sau đó mới không tình nguyện đứng xuống. Nàng phồng má nói:

" Người ta mới không ngốc cũng không có mập. Người ta ở bên trong tinh anh đội ngũ còn được mọi người gọi là tiên tử đây. Hừ hừ."

Lúc này đây Thiên Tuyết cũng đã đi tới, vừa đến nơi liền thấy hai người Xuân Đức cùng Kiều Kiều đang đôi co thì không khỏi cười duyên hỏi:

" Làm sao, là ai bắt nạt Kiều Kiều để tỷ giúp muội đòi lại công đạo." Đôi mắt của nàng mị mị thành hình nguyệt nha nhìn rất đáng yêu, kết hợp cùng với khuôn mặt đẹp và vóc người tốt khiến cho những kẻ xung quanh không khỏi trái tim đập mạnh.

Như tìm thấy tri kỷ của mình, Kiều Kiều ngay lập tức chạy lại bên cạnh Thiên Tuyết đứng sóng vai với nàng ta sau đó một mặt tức giận nhìn Xuân Đức nói:

" Là tam ca chê Kiều Kiều xấu, lại còn nói Kiều Kiều ngốc nữa."

Thiên Tuyết nghe vậy thì điệu bộ như gà mẹ bảo vệ gà con hung dữ nhìn Xuân Đức nói:

" Tiểu sư đệ người làm sao lại có thể nói Kiều Kiều như vậy? "

Chú Ý: Cái danh hào tiểu sư đệ này là có từ khi Xuân Đức trở về Thiên Long Thành, không biết Tuyết Anh làm cái trò dụt gì mà lại nói Thiên Tuyết là đại đệ tử của nàng còn Xuân Đức là đệ tử kí danh. Vì vậy cái danh hào tiểu sư đệ có từ lúc đó.

Xuân Đức lúc này cũng giả trang tiểu sư đệ như lúc ở Thiên Long Thành, hắn khép nép vẻ mặt nịnh nọt nói:

" Đâu có, làm gì có chuyện đó. Kiều Kiều nhà chúng ta thiên tư hơn người, thông minh tuyệt đỉnh, vẻ đẹp chim sa ca lặn, nghiêng nước bể bờ à nhầm là nghiêng nước nghiêng thành. Chắc lúc này Kiều Kiều nghe nhằm thôi sư tỷ không cần tức giận."

Nhưng khi Xuân Đức nói xong câu đó thì hắn truyền âm cho Thiên Tuyết:

" Nha đầu người lần này xác định hình phạt đi là vừa, dám tới đây dương oai."

Thiên Tuyết vẻ mặt không đổi nhìn Xuân Đức mị mị cười, nàng cũng không có sợ Xuân Đức đe dọa. Vuốt vuốt mấy sợ tóc nàng nói:

" Sư tôn có lệnh đưa tiểu sư đệ tới gặp. Người đang ở chủ điện đợi."

Nàng lại nhìn Kiều Kiều ôn nhu nói:


" Kiều Kiều cố gắng mạnh mẽ lên sau này sẽ không ai dám bắt nạt muội nữa. Bây giờ tỷ cùng tam ca của muội phải đi gặp sư tôn rồi, khi khác có thời gian sẽ cùng muội tâm sự nhiều hơn."

Kiều Kiều lúc này thu lại vẽ hờn giận lúc trước mà thay vào vẻ mặt không nỡ, nàng dùng ánh mắt đáng thương nhìn Thiên Tuyết hỏi:

" Không thể ở lại thêm một chút sao? Muội mới vừa gặp ca ca một chút. "

Thiên Tuyết lắc đầu cưng chiều nói:

" Lần sau đi, lần sau tỷ sẽ mang tam ca của muội tới. Nhớ tu luyện cho tốt."

Chào tạm biệt vài câu với cô em gái đáng yêu của mình thêm một lúc nữa thì Xuân Đức mới mang mấy tên tù nhân cùng Thiên Tuyết rời đi. Cùng lúc đó tất cả Thánh Cấp Hộ Vệ cũng rút khỏi Ác MA Thành số 3.

Xuân Đức rời đi không bao lâu thì người Trương Gia cũng đi ra bên ngoài này. Bọn họ lúc trước đang phải liều mình thủ vững trận tâm của hộ trận thành phủ chủ nên trong lúc nhất thời không thể đi ra ngoài. Mãi tới lúc này đây mới có thể đi ra.

t r u y e n c v. c o m

Trương Thiên cùng Lam Vũ nhìn thấy Kiều Kiều đứng thất thần nơi đó thì không khỏi hỏi:

" Làm gì mà như người mất hồn vậy? Chẳng lẻ tình lang trong mộng của muội xuất hiện? "

Kiều Kiều khi nghe được âm thanh quen thuộc này thì mới hồi thần lại, nàng quay lại nở một nụ cười vui vẻ, dưới đầy trời tuyết rơi nụ cười của nàng hiện lên vẻ ngây thơ trong sáng.

" Tam ca mới tới nhưng bị Thiên Tuyết tỷ tỷ mang đi rồi. Hai người ra chậm quá không gặp được huynh ấy. Phải rồi tam ca nói mấy hôm nữa sẽ tới đây mang chúng ta ra ngoài đi săn đấy."

Trương Thiên nghe vậy thì có hơi chút bất ngờ, hắn không ngờ tam ca của hắn lại tới lúc này đây. Nhưng hắn nhớ tới cái gì đó vội hỏi:

" Phải rồi những người phản loạn kia đâu hết rồi, có phải hay không đều bị bắt mang đi."

Kiều Kiều lắc đầu đáp:

" Đều biến mất cả rồi. là như thế này nè.... kiểu như vậy đó."

Nàng liên tục khoa tay múa chân diễn tả lại tình cảnh lúc trước xảy ra. Ở bên cạnh người trương gia nghe kinh sợ không thôi. Nhưng bọn họ cũng chỉ cho đây là do một loại bí thuật nào đó của Ác Ma Điện mà không phải do Xuân Đức.

.............

Nói tới chính chủ, lúc này Xuân Đức không vội đi gặp Tuyết Anh mà xử lý tiểu đồ đệ của hắn, bên trong không gian vong linh ở lâu đài sinh mệnh.

Xuân Đức đang treo thiên tuyết lên một cành cây bên dưới là một con cừu. Hắn đã phong bế tất cả tu vi của nàng thêm vào đó lại còn phóng đại cảm giác của nàng lên hàng vạn lần. Bối một ít muối dưới lòng bàn chân Thiên Tuyết rồi để con cứu liếm muối.

t r u y e n c v. c o m

" Hi hi hi. Oa. Tha mang. hi hi hi. Sư tôn lần sau Tuyết Nhu không dám nữa, Tuyết Nhi lấy nhân phẩm của sư tôn mà thề."

Thiên Tuyết lúc này cười đến chảy cả nước mắt, mỗi lần bị con cừu liếm dưới lòng bàn chân là nàng cảm thấy nhột vô cùng. Bị Xuân Đức phong cấm tu vi nàng ngoại trừ thân thể mạnh mẽ hơn người thường thì tất cả đều giống nữ tử phàm nhân mà thôi.

Xuân Đức lúc này ngồi cạnh đó không đếm xỉa tới lời kêu cứu của tiểu đồ đệ, hắn lúc này đang bận tra khảo cô gái hắn mới bắt được lúc trước. Thi thoảng thì quay lại bôi một chút muối tinh chế dưới lòng bàn chân của cô nàng tinh quái kia.