Bỗng Xuyên: Ta Con Đường Sống Sót

Chapter 5: Ngửi phân

Chapter 5: Ngửi phân

Từ lúc Tô Mãnh trở thành tiểu đầu mục về sau, An Quý phường bên trong khu vực chưa ai dám ngửa tay xin tiền họ như vậy, lúc này sẵn có hơi men trong người, Triệu Nguyên cùng Triệu Điển còn quản cái gì tú bà, chỉ thiếu chút nữa nói đại ca ta là lão thiên cũng không vấn đề.

"Triệu gia…"

"Cút sang một bên!! Nói nhảm một lời lão tử giết chết ngươi! Thật coi lão tử là đang hù dọa ngươi sao?! Giết ngươi chỉ là vài phút sự tình ngươi biết không?"

Cái kia tú bà mặt giận tím người, nhưng cũng không dám nói gì thêm, bởi vì các nàng không thể trêu vào Thanh Vân tông người.

Mắng vài câu cho hả dạ về sau, mặc kệ tú bà làm sao sinh khí cũng không quan tâm, Triệu Nguyên cùng Triệu Điển đẩy tất cả mọi người tránh ra, cứ vậy rời đi Phong Mãn lâu.

Đối với bọn họ mà nói, đừng nhìn những này thanh lâu tửu lầu có bao nhiêu tiền,nhwung rố cuộc vẫn không thể trêu vào bọn họ bang phái thế lực.

Đương nhiên, những lời như dẫn người đi đập phá Phong Mãn lâu thì bọn không dám làm thật, dù sao cả Ứng Thiên phủ này vẫn là nằm dưới sự quản lí của Lục Phiến môn, có ân oán hay mâu thuẫn đánh đấm như thế nào đều được, nhưng nếu mà trắng trợn ỷ thế hiếp người thì Lục Phiến môn sẽ ra mặt can thiệp thu thập bọn họ.

Bất quá những chỗ này xét đến cùng vẫn là nằm dưới những bang phái trông coi, Lục Phiến môn bình thường sẽ khó mà nhúng tay vào, sự tồn tại của bang phái đơn giản chính là thu phí bảo hộ sau đó sẽ ra mặt giúp các cửa hàng đánh đuổi bọn côn đồ lảng vảng quấy rối.

Đối với những loại sự tình này, quan phủ cũng lười quản, dù sao có người giúp mình duy trì trị an trật tự, bọn hắn cũng tư nhiên vui vẻ mà đồng ý, đây được coi là quy tắc ngầm hiểu.

Cho nên những bang phái này người chỉ cần không làm việc quá phận vượt tầm kiểm soát, cơ bản sẽ không ai quản đến, đây cũng là lí do mà rất nhiều thanh lâu tửu lầu sòng bạc làm ăn ở đây lại rất e ngại những này bang phái thế lực.

Giết người được tính là quá phận a, vậy cắt ngươi một chân vẫn tính là an phận nha. Những bang phái thế lực này luôn làm việc không có điểm mấu chốt, thích là đủ làm người khác lung lay sản nghiệp.

Người làm ăn luôn là cầu an ổn cầu kiếm tiền, ai mà muốn dân liều mạng tới tìm phiền toái.

Nói đến An Quý phường, lúc trước cũng có loại này Triệu Nguyên Triệu Điển loại này tiểu lâu la làm xằng làm bậy, nhưng tiểu đầu mục biết đều là sẽ quản, cho nên loạn như thế nào cũng nằm trong phạm vi kiểm soát.

Có thể mà nói, Tô Mãnh này không giống vậy, hắn căn bản là mặc kệ, thậm chí còn dung túng cho bọn lâu la nhưu Triệu Nguyên Triệu Điển.

Cho nên nửa tháng này qua đi, cái này An Quý phường bên trong thương nhân đều bị đè ép quá mức, đối với bọn Tô Mãnh cũng tay chân của hắn đều là hận muốn chết.

Dù sao đoạn tài lộ của người như giết cha giết mẹ, những cái này bang chúng đều là không có cái gì văn hóa, tại tửu quán hay bất cứ đâu đều ô ô cái mồm, văng tục chửi bậy, ăn cơm phun ô uế từ ngữ, dẫn đến những này đó khách quen cũng không muốn buồn mà đến bọn hắn thô tục.

Tăng thêm những người này ăn uống ghi hết vào sổ nợ, không biết chừng kiếp sau mới trả, vì thế mà lợi nhuận làm ăn đều thẳng tắp hạ xuống.

Càng thêm quá phận là, những này sòng bạc tửu lâu lúc trước thu tiền bảo hộ lúc chỉ mất mỗi tháng là năm mươi lượng, Tô Mãnh làm tiểu đầu mục về sau trực tiếp tăng lên một trăm lượng, lấy tốt đẹp danh nghĩa là để huynh đệ trải qua ngày tháng tốt hơn.

Thế nhưng việc này có thể để cho lâu la bọn hắn cao hứng, có thể những thương nhân kia lại hận không thể cắn chết hắn, một số tửu quán cảm thấy nhịn không được đã sớm di dời sang địa phương khác mà kiếm ăn.

Những thứ này, đều là Tô Diệp tìm hiểu thông tin sau khi trở lại, sau khi biết được những chuyện này về sau, hắn không khỏi trong lòng cười lạnh, đây thật là tìm chết.

Tô Mãnh hết thảy hành động, cơ bản là đang đẩy bọn thương nhân kiếm sống vào khó khăn, làm mọi chuyện đến lúc náo động lên, đoán chừng không cần Tô Diệp giết thì cũng bị đám người kia nghĩ cách giết chết.

Mà hắn lại là muốn giết Tô Mãnh đám người, nếu thuận nước giết hết bọn hắn xong, Tô Diệp càng không có trở ngại ngồi lên vị trí tiểu đầu mục.

Hôm nay, Tô Diệp tại bên trong một con hẻm nhỏ, nơi này là con đường Triệu Nguyên Triệu Điển đi qua khi trở về nhà, cũng là lúc hắn nên bắt đầu trả thù.

Triệu Nguyên cùng Triệu Điển trên người ngập mùi rượu đang bừa bãi nói nhăng nói cuội, hoàn toàn không biết bọn hắn đang bị một người âm thầm theo dõi phía sau.

Thẳng đến khi đi vào sâu vào trong cái này hẻm nhỏ, Tô Diệp lẳng lặng xuất hiện.

"Triệu Nguyên, Triệu Điển, còn nhận ra ta sao?"

Nói ra một câu trầm thấp nghẹn ngào, nhưng là đem Triệu Nguyên Triệu Điển nhảy dựng lên, Triệu Nguyên tính tình nóng nảy càng là mở miệng mắng to:

"Con mẹ nó, ngươi là đứa nào.."

Lời còn chưa dứt, dưới ánh trăng nhìn thấy Tô Diệp khuôn mặt, đang mang theo điềm đạm nụ cười, tết đến xuân về.

"Tô…Tô Diệp!!!"

Triệu Nguyên run rẩy nói chuyện nuốt nước miếng, tựa hộ đang thấy một thứ kinh khung đồ vật, thanh âm khi nói chuyện như bị đông kết cứng lại.

Triệu Điển bên cạnh cũng mở to hai mắt mà nhìn, chỉ vào Tô Diệp run run nói:"Ngươi là người hay là quỷ.. a?"

"Các người nên cầu cho ta đang là quỷ đi, ít nhất sau khi tỉnh dậy ta sẽ biến mất, nhưng ta hiện tại đang là người nha, người có thể giết các ngươi đi" Tô Diệp cười lạnh lùng trêu chọc.

"Triệu gia? Uy phong thật nha, dùng mạng của ta để đổi lấy vị trí này cũng không dễ hưởng thụ như vậy"

Nghe Tô Diệp lạnh băng tiếng nói, Triệu Nguyên cùng Triệu Điển đều cảm giác giống như có cục xương mắc nghẹn ở cổ họng, lại nói thêm cái gì cũng không thành lời.

Tô Diệp thấy thế cũng lười nói nhiều, nắm đấm nắm chặt lại, thẳng về hướng hai ngươi nhắm đến.

Cái này Triệu Nguyên Triệu Điển giờ phút này đã bị dọa cho bể gan, bọn hắn uống rượu cả ngày giờ còn chưa tán hết men, đầu óc lúc này không thể tỉnh táo được, hơn nữa còn tận mắt thấy Tô Diệp bị bọn hắn hại chết đang đứng trước mặt.

Nỗi sợ trong lòng không kiềm nén được khống chế hành động, căn bản không có ý chống cự, nhìn xem Tô Diệp nắm đấm đang lao tới, làm ra bản năng đưa tay đón đỡ.

Gặp hai người đưa tay đón đỡ, Tô Diệp cơ bắp súc khí, vận chuyển hơi thở cùng động tác nhất trí, đợi cho đến gần sát bọn hắn thì cánh tay khẽ cong, thay đổi ra một cái không thể bắt chước đường cong, vòng quanh Triệu Nguyên cánh tay đang đón đỡ, như mãng xà bò trườn, quyền tay thành đầu sắn, bỗng nhiên bạo lực ập đến, kết hợp linh động cùng lực lượng.

Thoáng chốc liền trùng trùng điệp điệp oanh tại Triệu Nguyên xương gò má bên trái ở dưới.

Răng rắc..!!

Ống xương bể nát bên trong, Triệu Nguyên đang muốn phát ra tiếng kêu thảm, nhưng thanh âm như tiếng kêu mái nhà bị gió thổi lọt qua.

Rít rít!!~

Rung động lòng người!

Nguyên do thì ra là cổ của hắn đã sớm bị một con dao găm xé rách toạc đường ống thanh quản, máu mạnh mẽ bắn ào ạt đổ ra bên ngoài.

"Nghĩ muốn dùng Linh Xà quyền cũng khó giết ngươi gọn lẹ được, dù sao ta vẫn chưa có nội lực lưu chuyển, dùng con dao găm này giết ngươi ta thấy vẫn là thực tế hơn"

Tô Diệp không kìm nén những suy nghĩ man rợ trong đầu được, nhẹ nhõm bàn luận quá trình giết mổ.

Mùi phân bón lảng vảng quanh đây được Tô Diệp ngửi phải, hắn ngơ ngác nhìn Triệu Điển sau lại cười lạnh, vì suốt ngày chè chén rượu thịt quá độ, Triệu ĐIển tại chỗ ra phân lỏng vì hệ tiêu hóa yếu kém của mình.