Chapter 4: Nhiệm vụ xuất động
Thời gian nhanh đến buổi chiều, Tô Diệp mới mơ màng tỉnh lại, phát hiện bên ngoài có âm thanh, cơ thể đã có chút khôi phục từ từ đúng dậy, lung lay đi ra ngoài cửa, hắn nhìn trong sân có một cái cường tráng hán tử, hắn đứng trong sân đang làm gì cái đó, mà dưới đất đều là máu.
Người đàn ông kia chính là thợ săn đã cứu được Tô Diệp, thợ săn thân mang cảm giác rất nhạy cảm, nghe được có âm thanh lập tức liền quay đầu sang, nhìn bộ dáng đang lung lay đi tới của Tô Diệp, trong mắt xẹt lóe qua dị sắc.
"Kì quái tiểu tử, rõ ràng chỉ mới nghỉ ngơi có một ngày, vậy mà đứng lên được!"
Cái này thợ săn nhìn bề ngoài khoảng chừng năm mươi, khuôn mặt có râu quai nón, mắt to thoạt nhìn như hổ đồng dạng, khuôn mặt nhìn thẳng vào Tô Diệp.
Là người cứu Tô Diệp trở về, chính hắn là người hiểu rõ thương thế của Tô Diệp nặng hơn thế này nhiều, toàn thân trên dưới đều là tổn thương, ngay cả vết thương đao kiếm quyền cước gây ra đều có đủ.
Thậm chí, nếu như không phải Tô Diệp còn giữ một hơi thở, hắn còn tưởng rằng đã chết rồi đâu.
Thế nhưng mà bây giờ, Tô Diệp đi đứng trước mặt hắn, cái này làm cho hắn kinh sợ lên, hắn nhớ rõ thời gian cứu được Tô Diệp là mới ngày hôm qua, một ngày liền từ heo chết thành heo sống như này, phải chăng tiểu tử có sức khôi phục phi thường mạnh mẽ.
"Haha, đa tạ đại thúc đã thương tình cứu giúp, nếu không phải nhờ có ngươi ta đã táng thân nơi rừng núi thăm thẳm"
Tô Diệp cươi cười, đối với vị thợ săn ôm quyền đa tạ, động tác tuy rất miễn cưỡng, nhưng đại khái là có thể động đậy hoàn thành.
Vừa thấy, thợ săn càng là ngạc nhiên, chậc lưỡi thở dài:"Ta đã trà trộn rừng sâu núi thẳm cũng hơn mười năm, đã chứng kiến qua nhiều dong binh đi ngang qua cùng võ giả bang phái, nhưng cũng chưa từng loại kì hoa như ngươi, hôm qua còn nằm hấp hối, hôm nay liền có thể đứng lên nói chuyện. ngươi chẳng lẽ là võ giả luyện qua nội công?"
Thợ săn tuy là quanh năm ở bên trong rừng sâu, nhưng cái này không nghĩa là nơi này không có một bóng người qua lại, thậm chí hắn thường xuyên đem con mồi săn được da lông đổi bán ra ngoài, cho nên vẫn biết bên ngoài tồn tại một thứ thần kì nội công.
Nội công alf vật gì, thợ săn chưa từng sờ qua, nhưng nghe nói qua là có, lúc trước hắn đã cứu không ít bang chúng võ giả, bọn họ nói qua, người tu luyện nội công, lấy một địch trăm không phải là việc khó.
Cảnh giới cao hơn nữa, thậm chí có thể đạp không phi hành, nghe qua liền cảm thấy rất thần kỳ.
Hiện tại gặp Tô Diệp một ngày thương thế chuyển biến tốt nhanh như vậy, không có bộ dạng hấp hối, có thể đi đường, tự nhiên cảm thấy hắn là tu luyện qua nội công võ giả.
"Nội công? Haha, xem như thế đi" Tô Diệp cũng sảng khoái không phủ nhận, dù sao trong bản thân hắn nẵm giữ Linh Xà quyền tuy không phải nội công, nhưng hắn cảm thấy người tu luyện qua nội công chưa chắc thắng được hắn.
"Khó trách, người cứ về trước nghỉ ngơi đi, một hồi đem con dê hôm nay săn được hầm cách thủy, ta lưu ngươi cái đùi dê, giúp ngươi khôi phục nhanh hơn.
Thợ săn sảng khoái cười, lộ ra vẻ phóng khoáng người miền núi.
Tô Diệp cũng cười cười theo, nhưng trong lòng thở dài, cái anyf thợ săn cười vô cùng chân thật, không có chút tâm cơ nào, nếu là trên đời người đều là dạng này, hắn làm sao rơi xuống kết cục như thế này.
Tô Diệp ở tại nhà thợ săn nghỉ ngơi nửa tháng, đỡi đến lúc thân thể hắn hồi phục về sau liền cáo từ rời đi.
Khi rời khỏi, hệ thống thanh âm vang lên trong đầu vang lên.
"Nhiệm vụ chính tuyến tuyên bố: [Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta trảm thảo trừ căn] trong vòng ba ngày đánh chết Tô Mãnh và ba người nữa hại ngươi đoạt lại vị trí bị cướp của mình, tiểu đầu mục. Nhiệm vụ ban thưởng: 300 giá trị võ đạo"
"Thất bại trừng phạt: tùy tiện phế bỏ trong người một bộ công pháp"
"Nhiệm vụ này đúng là nhân dịp mà lên, ta vốn là chuẩn bị đi giết cái kia Tô Mãnh, rồi bỏ trốn rời đi, nay nhiệm vụ đã như vậy, đi coi bộ là đi không được nữa"
Tô Diệp nhẹ gật đầu, nhiệm vụ này ngược lại là đúng ý hắn, tuy nhiên cũng hắn ý định có chút nhỏ không giống, nhưng vẫn có khả năng làm được, chỉ là vị trí tiểu đầu mục mà thôi, đối với hắn hiện giờ chỉ là hao tổn chút tâm tư.
Dùng hắn nhiều năm tích lũy nhân mạch trong bang phái, khẳng định có rất nhiều người sẽ ủng hộ hắn lên làm tiểu đầu mục.
…
Ứng Thiên phủ.
Nơi đây là cái không lớn không nhỏ địa bàn, là nơi phát triển không phải trù phú lắm, trong đó có năm mươi ba cái phường thị, thực lực mạnh nhất Long Vân tông chiếm cứ mười lăm cái phường thị, tiếp theo Thiết Hà bang và Kim Chung môn mỗi bên sở hữu mười một cái phường thị, yếu nhất chính là Thanh Vân tông và Thiên Ưng tông, riêng phần mình chiếm cứ tám cái phường thị.
Trong đó nơi àm Tô Diệp sống từ nhỏ đến giờ tên là An Quý Phường, nghe nói là An Quý Công hầu gia tự mình tới nơi này dùng chính chính phong hào đặt lấy tên cho nơi đây.
Nhưng rất đáng tiếc là An Quý phường nhưng là một trong trong năm mươi ba phường thị có kinh tế kém nhất một cái.
Đương nhiên cho dù là phường thị kém nhất thì nơi đây cũng có hơn trăm nhà thi nhau mở lấy tửu quán, sòng bạc, trà lâu, khách điếm và vân vân, mỗi tháng tại đây thu tiền lệ bảo kê cũng có vài nghìn lượng bạc, đủ để nuôi sống hơn một trăm huynh đệ Thanh Vân tông sinh sống.
Theo lý thuyết tiểu đầu mục là không có tư cách để nắm giữ một cái phường thị, Thanh Vân tông tổng cộng có bảy vị đại đầu mục, đám bọn họ mới là tay cầm thực quyền nắm giữ phường thị.
Tiểu đầu mục chẳng qua nhiệm vụ dẫn đầu tuần tra mà thôi, chỉ là cái này An Quý phường chất béo không dinh dưỡng, không có Đại đầu mục nào nguyện ý tiếp quản lấy, cũng là lúc này Thiên Ưng tông lấy An Quý phường mở đầu trận đánh, tiểu đầu mục trước đó đã bị giết chết rồi.
Cho nên Tô Mãnh sau khi mang về chiến công liền trực tiếp trở thành tiểu đầu mục nơi này.
Một ngày này, Triệu Nguyên cùng Triệu Điển tại An Quý phường loén nhất thanh lâu bên trong, Hoa Mãn lâu dạo chơi, cái gì hảo tửu mỹ thực, giai nhân đứng đầu bảng đều cho mời tới.
"Bẩm! Hai vị Triệu gia, các ngươi còn chưa đưa bạc đâu" Lão tú bà nhìn xem Triệu Nguyên và Triệu Điển phải đi, tranh thủ thời gian tiến đến nói ra.
"Bạc? Cứ đem đi ký sổ đi! Có dịp lão tử quay lại trả thêm cho các ngươi" Triệu Nguyên gặp lão tú bà lời nói, liền tùy tiện hứa hẹn.
Lão tú bà nghe vậy khuôn mặt chua xót nói: "Hai vị Triệu gia đây đã ký sổ một ngàn lượng bạc trong nửa tháng qua, không thể tiếp tục kí nữa a"
Lời nói của lão tú bà cố gắng không khó nghe một chút nào, bọn không thể tùy tiện trêu chọc mấy vị gia gia Thanh Vân tông này được, nhưng họ không thể không kiếm tiền được.
Thanh lâu này mỗi tuần doanh thu chỉ khoảng một ngàn lượng bạc, kết qua hai vị này tới bạch chơi hết một ngàn lượng bạc trong nửa tháng hiện tại còn chưa có dấu hiệu trả, và còn những người khác thuộc băng đảng Thanh Vân tông cũng tới đây nợ rất nhiều.
"Ta nợ cái gì của các ngươi?! Đại ca ta là Tô Mãnh, ngươi không cho ca ta mặt mũi sao, tin hay không ta trở về nói với huynh ấy ngày mai dẫn người phá nát thanh lâu này của các ngươi"