Chapter 8: Giải quyết

Bỗng Xuyên: Ta Con Đường Sống Sót

Chapter 8: Giải quyết

Chapter 8: Giải quyết

Tô Mãnh gương mặt lúc này đen như đít nồi, quát lớn:

"Tô Diệp, ngươi đừng có đứng đấy nói chuyện loạn lên, các ngươi mau đem hắn bắt lại cho ta!!"

Mọi người đúng nhìn nhau nhưng không có mấy người dám đứng ra, cái này làm cho Tô Mãnh sắc mặt càng trầm trọng, biết bản thân tại trong mắt những người đây không còn uy nghiêm nữa, thậm chí mệnh lệnh của tiểu đầu mục như hắn cũng không thèm nghe.

Tô Diệp cười lạnh nói:’Các vị huynh đệ, tại quy định Thanh Vân tông chúng ta, tàn sát người một nhà, hơn nữa còn là tại lúc thi hành nhiệm vụ hạ sát thủ, cái này ít nhất phải ngũ mã phanh thây, ngựa kéo tứ chi, hiện tại ta nói Tô Mãnh không là cái cọng lông tiểu đầu mục, chỉ là một cái tử tội nhân chờ xử tử thôi!"

Mọi người tiếp tục hai mặt nhìn nhau, cả hai người vừa mới đứng ra giúp Tô Mãnh cũng rụt chân lui lại về hàng ngũ, những người khác càng là dứt khoát không đoái hoài nhúng tay vô, không nghe lọt lời nói Tô Mãnh.

Tại Thanh Vân tông, đích xác là có quy củ như vậy tồn tại, bọn họ phần lớn người tin tưởng lời nói của Tô Diệp là sự thật, tự nhiên không ai thèm giúp đỡ Tô Mãnh.

Hơn nữa khi bọn hắn xem ra, hiện tại cho dù không có dính dáng đến Thanh Vân tông quy củ, thì chuyện này cũng là chuyện của hai anh em nhà bọn hắn, người ngoài như bọn hắn cũng không thích hợp, quả nhiên là lựa chọn không nghe thấy cái gì.

Tô Mãnh hiện tại cũng mặc kệ không ai nghe hắn nói, giờ phút này hắn biết Tô Diệp đến là để lấy mạng của hắn, hắn nhất định phải nghĩ cách giết chết Tô Diệp.

Không người ra tay trước, Tô Mãnh dứt khoát rút kiếm bên hông ra, hướng về Tô Diệp đâm tới, toàn bộ động tác nhanh nahnj thành thạo, rõ ràng là một người có luyện qua võ.

Coi như là lúc trước, Tô Mãnh cũng là người có khả năng thắng lợi, bởi vì Tô Diệp trước kia cũng không có lộ ra chút công phu gì, bản thân Tô Mãnh cũng cho rằng Tô Diệp am hiểu đánh nhau, dù sao Tô Diệp trước kia năng lực nổi bật chính là tính toán người.

Một kiếm này đâm tới thời điểm, Tô DIệp thân thể bắt đầu động, miệng chê cười, hắn tới chính là muốn giết Tô Mãnh, hiện trước mặt mọi người cho thấy việc hắn làm ác, Tô Mãnh khẳng định hận hắn muốn chết, làm sao có thể không ra tay, Tô Diệp đã sớm có chuẩn bị bước này.

Cho nên đúng lúc kiếm Tô Mãnh đến gần, Tô Diệp thân hình nghiêng một vòng qua, đôi tay trúng phóc bắt lấy Tô Mãnh cổ tay.

Động tác gọn gàng như thế, người bên ngoài vây xem đều thoáng ngây người một lát, nếu như nói quay người là chuẩn bị từ trước, vậy động tác bắt lấy Tô Mãnh cổ tay đã không phải người bình thường có thể làm được.

Tô Mãnh lúc này cũng là kinh ngạc vô cùng, lúc trước hắn cũng là xem qua Tô Diệp xuất thủ, nhưng chính là tại trong chiến đấu với mấy cái bị thương nặng Thiên Ưng tông bang chúng mà thôi, thực lực không có gì đáng nói, tùy tiện tìm người có chút lá gan đều làm được giống vậy.

Bây giờ gặp Tô Diệp ra tay, rõ ràng đã vượt qua phạm vi khớp tay của người bình thường, chiêu này nếu không tập luyện tinh diệu võ công qua, chắc chắn không thể làm được, trong lòng hắn ngay lập tức kinh hãi, cánh tay một thoáng, nhằm muốn đem kiếm vòng qua cái ngoặt đâm chết Tiêu Diệp.

Tô Mãnh chăm chú bắt lấy cổ tay của hắn, tay trái mãnh liệt đâm về Tô Diệp yết hầu, cái này Tô Mãnh sức lực không nhỏ, đều là từ trong ẩu đả đánh nhau luyện ra được, so với Triệu Nguyên Triệu Điển mặt hàng mạnh hơn nhiều.

"Đinh!!"

Một tiếng kim loại thanh thúy âm thanh chạm vào nhau, nguyên lai là Tô Mãnh tay áo bên trên lộ ra một cái lớp sắt chặn đứng đường đâm của con dao Tô Diệp, hơn nữa tay hắn còn nhanh chóng bắt được tay của Tô Diệp.

"Ngươi giết ta không được, hôm nay kết cục hôm nay chính là ta giết ngươi, việc ngươi chết tại đây sẽ không được ai biết"

Tô Mãnh cười lạnh một tiếng, nơi đây ngoại trừ Thanh Vân tông tiểu lâu la thì không còn người nào khác, nếu như Tô Diệp chết, hắn chỉ cần dùng thân phận tiểu đầu mục uy hiếp tất cả những ai chứng kiến không nói ra việc ngay hôm nay, tin chắc tám chín phần mười là có thể thực hiện được.

"Ngươi luôn tự cho sự ngu xuẩn của ngươi là thông minh hơn người, đáng tiếc thực tế không phải như vậy"

Tô Diệp khóe miệng lộ ra mỉm cười, lập tức cái kia cánh tay Tô Mãnh bắt được, đột nhiên uốn lượn, theo một cái góc độ cực kì quỷ dị, thanh dao găm đâm vào Tô Mãnh yết hầu.

Một chiêu nàu tốc độc nhanh, Tô Mãnh còn chưa kịp phản ứng liền bị dao đâm vào cổ họng bên trong, chờ hắn kịp phản ứng thời điểm chính là một hồi kịch liệt đau nhức, ý thức đã dần dần biến mất.

Những người khác đứng bên ngoài sửng sốt, bọn hắn còn cho rằng Tô Diêp Tô Mãnh đều bắt lấy cánh tay của nhau, cho là sẽ xảy ra một hồi đánh nhau không ngắn, thế nhưng không nghĩ chỉ diễn ra một lúc, Tô Diệp đã để con dao găm vào Tô Mãnh cổ họng.

Tô Mãnh thân hình nặng nề ngã xuống mặt đất, thân ảnh Tô Diệp đứng tại bên cạnh càng làm cho bang chúng có mặt ở đây trong lòng kinh hãi, một đâm kia bọn hắn tuy không kịp phản ứng nhưng vẫn nhìn thấy được.

Vừa mới Tô Diệp một dao kia, cơ hồ là quấn quít lấy cánh tay Tô Mãnh đâm vào cổ họng, góc độ phải nói xảo trá tàn nhẫn, hơn nữa cánh tay của Tô Diệp tựa như không có xương cốt, vậy mà làm được vòng quanh Tô Mãnh cánh tay mà giết hắn, chiêu thức này đem mọi người làm cho quá mức sợ hãi.

Hời hợt lau giọt máu sót lại trên con dao găm, Tô Diệp nhàn nhạt nhìn xem mọi người,, nói ra: "Tô Mãnh hiện tại đã chết, chỉ có ta mới có quyền nói có lý, các ngươi có ý kiến gì sao?"

Mọi người không nói chuyện, Tô Diệp vừa mới ra tay đem mọi người làm mềm chân, ai cũng không muốn đụng chạm đến nhạy cảm của Tô Diệp, rủi ro bị Tô Diệp đâm chết tại chỗ thì làm thế nào?

Dù sao mặc kệ Tô Diệp có ngồi yên ổn cái ghế tiểu đầu mục này hay không, việc đấy là do tông chủ và các đại trưởng lão định đoạt, không có liên qua đến bọn họ.

"Đem thi thể Tô Mãnh ném văng ra ngoài, đừng làm cho thi thể vấy bẩn lối vào cửa của ta" Tô Diệp khoát tay nói.

Hai cái bang chúng chậm rãi kéo thi thể Tô Mãnh đi ra, hơn nữa có người đi ngang qua đem máu trên mặt đất lau sạch sẽ.

Thấy bọn họ đều rất nghe lời, Tô Diệp hài lòng nhẹ gật đầu, nhìn xem một người nói:

"Lão Mã, ta có chuyện hỏi ngươi"

"Lão đại, là chuyện gì?"

Cái kia người được Tô Diệp gọi lão Mã là một cái ước chừng hai mươi tuổi tráng hán, tên là Mã Đạt, người này cùng Tô Diệp lúc trước nhận biết, võ công bình thường, nhưng đầu óc nhanh nhạy, ngày bình thường cũng là cho tiểu đầu mục quản tiền.

Lúc trước bọn họ gọi nhau bằng tiếng huynh đệ, nay vị trí khác biệt, Mã Đạt cũng thức thời đáp lại một tiếng lão đại.

Tô Diệp hỏi:"Tô Mãnh để lại bao nhiêu bạc?"

Mã Đạt đáp:"Trở lại với hiện tại mà nói thì ta vừa mới qua chỗ tài vụ tính toán qua, còn thừa lại khoảng một ngàn bạc"

"Ngàn lượng? Tô Diệp những ngày qua tăng mạnh tiền lệ phí hàng tháng như vậy, cộng thêm số tiền lúc trước tích lũy lại, dù thế nào cũng không ít hơn vạn lượng bạc, làm sao chỉ còn ngàn lượng,? Ngươi cảm thấy ta rất dễ lừa gạt trắng trợn như vậy?"

Tô Diệp ánh mắt lạnh lùng, khí thế chuyển biến so với khi trước chỉ có hơn chứ không kém, cứ như thế làm cho Mã Đạt chịu phải áp lực, toàn thân xiết chặt gấp gáp.