Mang Thai.
" Nếu em vui vẻ, anh sẽ yên tâm hơn"
Anh đã nói với cô như vậy, cô hứa với anh rằng sẽ luôn vui vẻ, luôn hạnh phúc, chờ anh về.
~~~~~~
Đã được một tháng kể từ khi anh đi, anh nói sẽ rất lâu nhưng dù có lâu đến đâu cô vẫn chờ.
" Cô bé, bào ngư của con đây" bà chủ quán ăn đặc biệt quý mến cô
" Cảm ơn dì" cô nhận lấy rồi mỉm cười, cô nhớ đây là chỗ đầu tiên anh dẫn cô đi ăn, mặc dù không sang trọng nhưng thật ấm áp. Chợt cô nở nụ cười, Anh! Em lại nhớ anh rồi.
Nuốt miếng bào ngư xuống bụng, bỗng cổ họng cô truyền đến một cơn nghẹn, vị thật chua...
"Ọe..." cô nôn đến sắc mặt tái nhợt... sao vậy? Cô không hề bị bệnh, món ăn cũng rất ngon sao lại ói? Bỗng ánh mắt cô hiện nên tia phát sáng lạ thường. Bàn tay cô run run đặt nên chiếc bụng phẳng lì, vuốt ve... Có khi nào...