Anh Đã Trở Về.

Bảo Bối Và Em Sẽ Chờ

Anh Đã Trở Về.

Đây là đâu? Thiên đường ư?
A, thì ra là cô đã chết, thật nực cười. Cô cố gắng đến vậy để làm gì cơ chứ, cô quả thật tồi tệ. Ngay bản thân mình còn không bảo vệ được vậy mà còn muốn bảo vệ con của anh. Anh! Em thật đáng trách đúng không? Em đã hứa sẽ đợi anh trở về, hứa sẽ chăm sóc tốt bản thân và bảo bối. Giờ thì sao, em trơ trẽn đến mức bỏ anh ở lại, tự giết bản thân còn kéo theo cả con. Anh sẽ hận em đúng không? Hận đi, em đáng bị như vậy
" Đừng khóc"
Ha, cô chết rồi mà vẫn muốn kéo theo anh ư? Cô thật vô sỉ mà, đã kéo theo bảo bối còn muốn anh nữa.
" Anh đã nói em phải thạt vui vẻ anh mới yên tâm. Nín đi" Sao lạ vậy? Cô có nghe lầm không chứ. Có lẽ đây chỉ là ảo giác thôi, nhưng chỉ cần thấy anh cô cũng tình nguyện chết
Thấy cô nhìn mình một cách si ngốc, anh khẽ cười. Nắm chặt lấy bàn tay lạnh của cô áp lên khuôn mặt
Ấm, thật ấm! Sao cố lại có cảm giác chứ, không phải cô đã chết rồi sao
" Là... là anh?" Giọng cô nghẹn ứ, chỉ sợ đây là một giấc mơ
" Đúng là anh" anh dịu dàng nói. Cánh tay ôm lấy cô vào lòng
Thật sự, cô cảm nhận được nhịp tim của anh, hơi ấm của anh. Đây không phải là mơ...
" Em chưa chết sao?"
" Đồ ngốc"
Anh khẽ mắng, nhưng giọng nói trần đầy yêu thương. Anh đã trở về thật rồi, coi thật muốn khóc nhưng anh chỉ muốn cô vui vẻ. Cảm xúc dạt dào như bị nghẹn ứ bùng nổ. Cô òa khóc trong ngực anh, tuôn biết bao uất ức.
Anh dịu dàng vuốt tóc cô, dỗ dành như dỗ trẻ con. Nghe cô kể, trái tim anh cũng khẽ thắt lại.
Xin lỗi, đã để em chịu nhiều uất ức từ giờ sẽ không còn những chuyện như vậy nữa
Anh trai, cô ấy là một cô gái tốt. Em hứa sẽ chăm sóc cho cô ấy và cả... con của anh