Bảo Bối Và Em Sẽ Chờ

Em Thật Mệt.

Cái thai của cô giờ đã được 4 tháng, bụng cũng từng chút nhô lên. Sau cái đêm cô đánh ngã tên bộ trưởng, cô tưởng tượng ra rất nhiều rủi ro, cô biết mình không làm sai bởi để bảo vệ đứa bé cô có thể làm bất cứ chuyện gì. Sau hôm đấy, cô đã từ chức và chuyển đến một vùng nông thôn để ở, cô rất thích nơi này,thật trong lành,yên bình
" Bảo bối, con đói rồi à? Chúng ta ăn trưa nào"
Cô bán căn nhà cũ đi, mặc dù ở đó có rất nhiều kỉ niệm giữa cô và anh nhưng cô tin anh sẽ hiểu lí do cô làm vậy.
Tay bưng từng đĩa thức ăn đơn giản ra bàn gỗ, cô mỉm cười vô cùng hạnh phúc. Thấy không, không có anh nhưng cô vẫn luôn vui vẻ.
Cộc! Cộc! Cộc!
Cô đoán chắc là chị hàng xóm, bởi sáng cô nhờ chị mua giúp ít sữa. Cô vui vẻ ra mở cửa
" Chú? Chị đâu sao chú tới đây?" Cô kinh ngạc, đáng lẽ phải là con chị mới đúng. Người đàn ông trước của nhà cô chính là cha của chị mà cô nhờ giúp.
" À, con bé nó bận, nhờ tôi đem qua" ông trả lời.
Thực sự ra ông ta cũng không phải là người tốt, cô nghe nói trước ông ta là người đâm thuê chém mướn, đánh đập vợ con nên vợ ông ta bỏ đi. Chị,con của ông ta cũng ra ở riêng. Mấy năm nay ông ta bị bệnh nên ít tác oai tác oái đi nhiều nhưng vẫn không thể tin tưởng. Mặc dù có hơi lo lắng một tí nhưng cô vẫn phải tôn trọng bậc trưởng bối
" Cảm ơn chú, chú đặt ở đây được rồi"
" nghe nói con mang thai, sao ta lại không nhận ra nhỉ?" Ông ta cười cười, trông thật dối trá.
" Cảm ơn chú quan tâm" cô vẫn giữ lịch sự nhưng trong lòng không ít khó chịu
Ông ta vẫn cười, cười càng sâu
" vậy ta có thể..." ông ta nói, ngân dài. Bàn tay bẩn thỉu chợt vươn ra sờ vò bụng của cô.
" Không được" cô hoảng sợ ôm lấy bụng lùi về sau một và bước.
" thôi nào, ta chỉ muốn chạm vào một chút thôi, có ảnh hưởng gì đâu" ông ta giở giọng dụ dỗ. Bước theo cô
Cô hoảng sợ chạy vào nhà bếp
Không đươc, cô không cho phép ai tổn hại đến con của anh và cô.
" Đứng lại, nếu không tôi sẽ đâm chết ông" Cô dữ tợn, tay cầm con dao gọt lấy được trên bàn hướng về phía ông chú kia.
" Thật hung dữ, ta chỉ muốn sờ một chút thôi, có gì đâu"
" Ông cút mau, đừng trách tôi"
" Được, ta cút. Nhưng lần sau,sẽ không dễ dàng" ông ta nhìn cô rồi hung hăng nói sau đó xoay người bỏ đi.
Cô run rẩy đặt con dao xuống bàn, chạy vội ra ngoài khóa thật chặt cửa. Mặc dù ông ta đã đi nhưng cô vẫn còn sợ hãi. Cô ngồi dựa vào cửa thật lâu, khuôn mặt đã đầy nước mắt.
Anh, em thật sợ, rất sợ, em không muốn con của chúng ta cũng sẽ đi như anh. Em thật mệt mỏi, thật mệt....nhưng anh đừng lo, em và bảo bối sẽ luôn đợi anh về, một nhà chúng ta sẽ hạnh phúc.
~~~~~~~~~~
Ở sân bay, một bóng dáng nam nhân cao lớn xuất hiện. Một thân màu đen cao cấp mê hồn, hắn ta bước lên một chiếc xe sang trọng đã chờ sẵn. Lần này hắn trở về để thực hiện một nhiệm vụ được giao, có lẽ là phải làm cả đời
Anh trai! Em sẽ bảo vệ chị dâu thật tốt