Chương 11: Mười Hai Cảnh Giới Tu Chân

Bách Thế Trùng Tu

Chương 11: Mười Hai Cảnh Giới Tu Chân

Đông Phương Tuyết Phong bây giờ phi thường căm tức, xuất sanh tại Đông Phương Gia Tộc một trong tứ đại thế gia, từ trước tới nay hắn muốn gì được nấy, cho đến khi Mộ Dung Hạ Thu xuất hiện.
Ba năm, theo đuổi Mộ Dung Hạ Thu suốt ba năm, đáng tiếc hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, Mộ Dung Hạ Thu đến liếc cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.
nếu là người khác hắn đã sử dụng sức mạnh để cưỡng đoạt, nhưng thân phận Mộ Dung Hạ Thu bình thường, không xét đến gia tộc là một trong tứ đại thế gia, chỉ bằng vào việc đem Tử Dương thần công tầng thứ tư luyện đến tầng thứ sáu lục dương thần công, thì có thể chọc vào sao?
trải qua ba năm đả kích, Đông Phương Tuyết Phong gần như đã mất hy vọng, cũng may cũng không phải chỉ có riêng mình bị đả kích, thiếu gia của Tây Môn Gia Tộc Tây Môn Chính Minh so với mình thiệt thòi cũng không kém, tướng mạo và bối cảnh thân thế cũng không thua kém mình nhưng mà cũng bị đối xử y như mình, không có ngoại lệ, cuối cùng vẫn được an ủi.
Vừa mới đây Tây Môn Chính Minh gọi điện thoại báo thông tin về nữ thần mà cả hai người đều ái mộ đã có bạn trai, cương nghe thế câu thì Đông Phương Tuyết Phong lửa hận đùng đùng không biết tên hỗn đản nào dám vượt mặt, không ngờ lời nhắc nhở của Tây Môn Chính Minh làm cả người hắn lạnh ngắt.

" Là Thiếu gia của Âu Dương gia tộc, Âu Dương Gia Vũ." Đông Phương Tuyết Phong nhớ tới lời nói của Tây Môn Chính Minh, bất đắc dĩ cười khổ, không có sự lựa chọn nào khác, bằng thân thế bối cảnh của mình và Tây Môn Chính Minh cũng không thể so bì được a, tại sao hết lần này tới lần khác đều là Âu Dương gia tộc? Hết lần này tới lần khác đều là nam tử duy nhất đời thứ ba?
Âu Dương Gia Vũ, là nhận vật mà lão gia đã ra nghiêm lệnh không được chọc vào, Đông Phương Tuyết Phong nửa nằm trên giường, ánh mắt thoáng hiện lên vài tia tức giận, nghi hoặc, không cam lòng, thần sắc lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng thần sắc chấn định, mặt lạnh lùng rút điện thoại ra.
..................................................................
Mộ Dung Hạ Thu khuôn mặt ửng đỏ cười đẩy cửa phòng, mặc một bộ áo ngủ mỏng tang khêu gợi, mái tóc đen huyền phủ xuống bờ vai, đôi chân thon dài, trắng như tuyết thấp thoáng ẩn hiện, chiếc áo ngủ mỏng tang không thể che đậy được làn da, đường cong tuyệt hảo, ẩn chứa xuân ý dạt dào, sau khi tắm người nàng tản ra một mùi thơm mê người.
Âu Dương Gia Vũ không khỏi nuốt nước miếng, cố gắng trấn định nói:" Hạ Thu, ngươi lại đây ta nói việc này cho mà nghe." (éc)
Mộ Dung Hạ Thu trong lòng bấn loạn, cố nén ngượng ngùng nằm ngiêng bên cạnh Gia Vũ, lấy chiếc chăn ngăn ở giữa.
bên hông căng thẳng, một vật rắn đang áp sát, Mộ Dung Hạ Thu bị hai cánh tay ôm chặt, người mềm nhũn, giọng nói càng khêu gợi:" lão công, ngươi... Ngươi không phải có việc trọng yếu muốn nói với ta sao?"
Âu Dương Gia Vũ ôm eo lão bà, thần sắc chăm chú nói:" Hạ Thu, ngươi... Thật sự nguyện ý cả đời đi theo ta, vô luận giàu sang hay nghèo khổ cũng không bao giờ rời xa ta?"
Mộ Dung Hạ Thu ngẩn ngơ, lời này nghe như thế nào không giống với lời cầu hôn a? Bất quá nhìn bộ dáng chăm chú của hắn thì đúng thật là có đại sự muốn nói.
" Ta... Chúng ta cũng... Đã như vậy, không đi theo ngươi ta... Còn có thể đi theo người nào a," Mộ Dung Hạ Thu tru mỏ nói.
Âu Dương Gia Vũ không khỏi tức cười thất tiếu, cái gì mà chúng ta cũng đã như vậy, không phải là hôn một chút sờ soạng một chút thôi sao?
bất quá lời này đánh chết hắn cũng không dám nói ra, lão bà của mình vừa nhìn là đã biết ngay là mẫu người phụ nữ truyền thống, cũng khác biệt hẳn với những người phụ nữ hiện đại bi giờ, nhưng đối với Mộ Dung Hạ Thu mà nói vuốt ve so với "hành động kia" Cũng không khác biệt.
" Ách..., Hạ Thu a, nếu nguyện ý đi theo ta vậy có một số việc ta phải nói cho ngươi." Âu Dương Gia Vũ thâm trầm nói.

" Chuyện gì a?" Mộ Dung Hạ Thu tròn mắt nhìn, loại hành động này không giống với bình thường của lão công a, cảm giác việc này hẳn không đơn giản.
Âu Dương Gia Vũ nhìn kỹ Mộ Dung Hạ Thu, trầm ngâm nói: "đã nghe nói qua truyền thuyết lúc ta xuất sanh chưa?"
Mộ Dung Hạ Thu nghi hoặc nhìn vào mắt Âu Dương Gia Vũ gật gật đầu khẳng định, nghi hoặc nói:" Ngươi xuất sanh thì có vị thần bí tiên trưởng xuất hiện, mọi người đều biết, ta tự nhiên cũng biết, tên của ngươi là do tiên trưởng đặt cho."
Âu Dương Gia Vũ bất trí khả phủ cười cười, tiếp tục nói:" Vậy ngươi có biết sự tồn tại của người tu chân chưa?"
Mộ Dung Hạ Thu phối hợp gật đầu nói:" Biết, ta có nghe gia gia nói, nghe nói người tu chân có thể thăng thiên độn thổ, di sơn đảo hải."
Âu Dương Gia Vũ lạnh nhạt cười, ngữ xuất kinh người nói:" Hảo lão bà, kỳ thật... Ta chính là một người tu chân."
Âu Dương Gia Vũ chỉ cảm thấy đáo trong lòng người ngọc thân thể mềm mại căng thẳng, mắt trợn tròn không dám tin nhìn kỹ mình, cái miệng anh đào nhỏ nhắn kinh ngạc mà biến thành hình chữ o.
Âu Dương Gia Vũ phi thường hài lòng tự mình tạo thành hiệu quả, ôm Mộ Dung Hạ Thu tay nắm thật chặt, lại khẳng định nói:" Ta... là một vị người tu chân, hơn nữa còn tu vi phân thần hậu kỳ của người tu chân."
Mộ Dung Hạ Thu nghe xong, nửa ngày sau vẫn chưa tỉnh táo lại, lão công bại hoại của mình cư nhiên lại là người trong truyền thuyết có thể thăng thiên độn địa, di sơn đảo hải, người tu chân? Này... Này điều này làm cho người ta khó có thể tin được.
" Phôi... Phôi lão công, ngươi... Ngươi nói giỡn sao?" Mộ Dung Hạ Thu không thể tin lão công bại hoại là người tu chân trong truyền thuyết.
kỳ thật cũng khó trách Mộ Dung Hạ Thu không dám tin tưởng, đổi lại bất luận kẻ nào lão công(lão bà) đột nhiên nói rằng hắn(nàng) là người tu chân trong truyền thuyết, phỏng chừng không có người nào dám tin tưởng.
Âu Dương Gia Vũ a a cười nói:" muốn biết ta nói dối hay không thì bây giờ sẽ biết ngay, lát nữa dù có xảy ra việc gì kỳ quái thì cũng đừng ngạc nhiên, biết không?"
Mộ Dung Hạ Thu gật đầu liên tục biểu hiện mình đã hiểu rõ ràng, nhưng còn không có quá ba phút sau, toàn bộ người trong thiên phủ biệt thự đều nghe được một tiếng thét chói tai.
Âu Dương Gia Vũ dở khóc dở cười nhìn hảo lão bà, dường như tiếng thét chói tai vừa rồi cũng không nằm ngoài dự đoán.
"Phôi lão công, Đây là cái gì vật? Như thế nào lớn lên với ngươi giống nhau a?" Mộ Dung Hạ Thu hưng phấn cầm một người to bằng nắm tay màu tía.
Trán của Âu Dương Gia Vũ lộ ra một khe hở màu đen, vật gì vậy? Hãn, nhìn lão bà bảo bối hưng phấn, không khỏi ngượng ngùng cười nói:" Hảo lão bà, này không phải là ‘ vật ’ gì, mà là nguyên anh của người tu chân. Nguyên anh, hiểu không?"
Mộ Dung Hạ Thu nghiêng đầu nghi hoặc nói:" Phôi lão công, này nguyên anh này là vật gì vậy a??"
" Ách …" trán Âu Dương Gia Vũ đã hở rộng ra, thu hồi nguyên anh sau đó hít một hơi thật sâu nói:" Hạ Thu, người tu chân cũng cũng phân cấp bậc, tổng cộng chia làm mười hai cảnh giới, phân biệt là: trúc cơ kỳ, phát ra ánh sáng kỳ, dung hợp kỳ, tâm động kỳ, Tích Cốc kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, xuất khiếu kỳ, phân thần kỳ, hợp thể kỳ, Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ, mỗi một cảnh giới lại có tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ chi phân, mà Nguyên Anh kỳ chính là đại biểu người tu chân chánh thức bước vào tu chân cánh cửa, vì nguyên anh bất diệt tức là có thể bất tử."
Mộ Dung Hạ Thu bịt miệng, vẻ mặt giật mình địa kêu lên:" Nguyên anh bất diệt có thể bất tử? Đó không phải cứ tu luyện đến Nguyên Anh là sẽ vĩnh viễn không chết?"
Âu Dương Gia Vũ ha ha cười to nói:" đó chỉ là tương đối mà nói, còn có một câu nói rằng ‘ngàn năm kim đan ngàn năm nguyên anh’, nói cách khác, khi đạt tới Kim Đan kỳ nếu trong vòng ngàn năm không thể đột phá được Nguyên Anh kỳ thì sẽ hồn phi phách tán, đạt tới Nguyên Anh kỳ cũng vậy, nếu không thể trong vòng ngàn năm đột phá tầng tiếp theo thì kết quả cũng vậy hồn phi phách tán, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu bởi vì sao ta không có dạy ba mụ cùng gia gia bọn họ tu luyện, bởi vì bây giờ địa cầu linh khí quá mức thưa thớt, chính là ta cũng không có cách nào giúp bọn họ, cho nên không có dạy hắn môn tu luyện, chính là sợ sẽ hại bọn họ."
Mộ Dung Hạ Thu ánh mắt buồn bả, lão công bại hoại của mình đã tu luyện đến phân thần hậu kỳ, vậy tương đương vu có vô hạn tánh mạng, mà mình trăm năm sau......
Âu Dương Gia Vũ thấy ánh mắt buồn bã của lão bà bảo bối, ngẩn người một lúc, ôm chặt lấy Mộ Dung Hạ Thu, cúi đầu nhẹ giọng dụ dỗ nói:" lão bà Bảo bối của ta, đang suy nghĩ gì vậy? Ta như thế nào lại bỏ lại ngươi? Là bởi vì ta muốn dạy ngươi tu luyện nên mới nói với ngươi việc này, ngươi đừng nghĩ như thế là oai a."
Mộ Dung Hạ Thu ánh mắt sáng ngời," Có thật thế không?" Lập tức lại nhụt chí nói," Ngươi không phải mới vừa nói địa cầu linh khí quá mức thưa thớt, ngươi cũng không có cách nào trợ giúp tu luyện sao? Vậy ngươi dạy ta cũng không có tác dụng a."
Âu Dương Gia Vũ khóe miệng nhếc lên, thần sắc ngoạn mùi:" Ba mụ cùng gia gia bọn họ ta là không giúp được, nhưng ngươi là lão bà ta a, ta chỉ nói không giúp được bọn họ, hình như không có nói không giúp được ngươi nga?"
Mộ Dung Hạ Thu mở to song nhãn, nghi hoặc nói:" Nếu cũng không giúp được ba mụ cùng gia gia bọn họ đương nhiên cũng không giúp được ta, chẳng lẻ không đúng?"
Âu Dương Gia Vũ không khỏi cười thầm, cũng giống ta gọi là ba mụ cùng gia gia, có tiến bộ.
Âu Dương Gia Vũ lo lắng nói:" Đương nhiên không phải, muốn biết ta như thế nào giúp ngươi không|?"
Mộ Dung Hạ Thu chớp chớp mắt, hiếu kỳ nói:" Tưởng, rốt cuộc thế nào có thể giúp ta?"
Âu Dương Gia Vũ mỉm cười, giọng ấm áp:" Thật muốn biết?"
Mộ Dung Hạ Thu mặc dù cảm giác được ngữ khí hắn nói chuyện quái dị, nhưng chính là tò mò vì sao không giúp được ba mụ và gia gia bọn họ nhưng có thể giúp mình chứ? Mặc dù không muốn nhưng nhịn không nổi đáp:" Thật sự muốn biết."
Âu Dương Gia Vũ cười hì hì địa quay về Mộ Dung Hạ Thu ngón trỏ gập lại, co duỗi đầu ngón tay, bảo nàng ghé mặt lại.
Mộ Dung Hạ Thu nhìn Âu Dương Gia Vũ đang cười cười, cố nén cảm xúc, chậm rãi ghé tai qua, sau khi nghe hắn nói, nhất thời tai liền ướt át, vừa xấu hổ vừa làm nũng dùng nắm đấm nói chuyện với Âu Dương Gia Vũ, gương mặt e thẹn nói:" Ai... Ai muốn với ngươi song tu......."
Âu Dương Gia Vũ nhìn Mộ Dung Hạ Thu hai gò má kiều diễm như hoa, khe ngực sâu hút ẩn hàm xuân ý vô tình chạm vào mình làm toàn thân nóng rực, ôm chặt eo nàng, ánh mắt chờ đợi nói:" Vậy... Ngươi nguyện ý không?"
Mộ Dung Hạ Thu trong lòng đang bấn loạn, gấp gáp, cúi đầu gối lên tvai Âu Dương Gia Vũ, mặt đỏ lên, làm nũng nói:" Chán ghét, nhân gia không cần."
Âu Dương Gia Vũ tự nhiên rõ ràng đây không phải ý tứ của nàng, nâng Mộ Dung Hạ Thu dậy, mỉm cười nói:" Hạ Thu, tập trung tinh thần, trước tiên ta truyền cho ngươi song tu tâm pháp."
Mộ Dung Hạ Thu cố nén tâm thần gật đầu, hai mắt nhắm chặt tập trung tinh thần, bỗng dưng một hình ảnh tinh diệu của song tu tâm pháp xuất hiện trong óc Mộ Dung Hạ Thu.
Âu Dương Gia Vũ lẳng lặng cùng đợi Mộ Dung Hạ Thu hiểu xong song tu tâm pháp.
mất nửa ngày, Mộ Dung Hạ Thu mới mở hai mắt, thấy ánh mắt Âu Dương Gia Vũ cười cười, nhớ tới tâm pháp kia, không khỏi ngượng ngùng mắt trợn tròn nhìn lão công bại hoại này.

Âu Dương Gia Vũ nhìn lão bà quyến rũ động lòng người, cố nén ham muốn "Ăn" nàng, cười khổ nói:" Hạ Thu, trước tiên ta sửa lại một phương pháp tu luyện cho ngươi, sau đó ta tiếp tục mang ngươi đến gia vũ sơn trang tu luyện, nơi đó ta bố trí tụ linh trận, cũng đủ linh khí cho ngươi đạt tới trúc cơ, sau khi ngươi đạt tới trúc cơ chúng ta mới song tu, như vậy hiệu quả mới tốt."
Mộ Dung Hạ Thu " Ân" một tiếng, nhắm mắt nhìn kỹ tâm pháp tu luyện Âu Dương Gia Vũ đã sửa lại.
Một lát sau, Âu Dương Gia Vũ mở mắt, từ từ nói: "Ta kết hợp tình huống của ngươi, cho ngươi một bộ công pháp phù hợp, ngươi tập trung tinh thần để nắm bắt."
Mộ Dung Hạ Thu nghe lời liền nhắm hai mắt, bỗng dưng trong óc xuất hiện nhất thiên hối sáp nan đổng tu luyện công pháp, nghiên cứu đến khi hiểu xong mới mở mắt ra