Chương 1: Tên của ta là, Bạch Dạ!

Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới

Chương 1: Tên của ta là, Bạch Dạ!

"Khí vũ hồn dạng búa, tiên thiên hồn lực là 4, có thể trở thành hồn sư, kế tiếp"

"Thú vũ hồn dạng thỏ, tiên thiên hồn lực là 0, không cách nào tu luyện, kế tiếp"

"Thực vật vũ hồn dạng cây cỏ, tiên thiên hồn lực là 0, phế vũ hồn, kế tiếp"

"Phế vũ hồn…"

"Kế tiếp…"

"Kế tiếp!"

m thanh to lớn mang theo hơi chút mệt mỏi đánh thức 1 đứa trẻ. Tại sao lại nói là đánh thức? vì giờ phút này đứa trẻ ấy đang cúi đầu, bờ vai thả lỏng hoàn toàn khác với sự căng thẳng của những đứa khác làm người ta nghĩ rằng hắn đang ngủ.

"Này tên nhóc, có nghe ta nói gì không hả? kế tiếp!"

Nương theo âm thanh lúc trước, đứa trẻ dường như đã tỉnh giấc, hắn ngước mặt lên, đôi mắt của đứa trẻ làm chủ nhân của âm thanh ấy run nhẹ.

Chủ nhân của âm thanh là một người đàn ông có vẻ đã 25-28 tuổi, là một Hồn Vương hoàn cao cao tại thượng mà những người dân nơi đây cho là không thể chọc nổi.Nhưng giờ khắc này hắn đang run rẩy trước một đứa bé hay chính xác hơn là một đôi mắt.

Vì sao? Bởi vì khi nhìn vào đôi mắt ấy, hắn thấy sự phẫn nộ, không cam lòng cùng một ít …… nghi hoặc?

"Khục Khục, mời người kế tiếp"Người đàn ông ho khan nhằm che dấu sự thất thố của bản thân.

Nhưng đứa trẻ ấy vẫn đứng yên, như một pho tượng, hắn dáo dác nhìn quanh thì thấy những đứa trẻ dsang căng thẳng nhìn lấy người đàn ông trước mặt.

Và có một điều đặc biệt là mà đứa trẻ này thấy kì lạ, đó là những đứa khác cỏ vẻ…khá cao.

Khoan đã! Không phải do chúng cao mà là….

Dứa trẻ nhìn lại bàn tay mình, hắn giật mình kém chút bật thốt lên:hắn bé lại!!

Quắc dờ phắc?!

Chuyện gì xảy ra? ta vốn đã chết cơ mà? tại sao ta lại ở đây? đây là đâu?

Bỗng một cơ đau ập đến, khiến khuôn mặt hắn hơi run lên nhưng vẫn bảo trì sự bình thản trên khuôn mặt.

"Không được để lộ cảm xúc trên khuôn mặt".Đây là điều đầu tiên hắn được dạy trong khi học cách giết người.Làm sao một đứa bé lại biết được điều này?

Đơn giản, vì hắn vốn đã 17 tuổi và được đào tạo để làm lính và ….. giết người!

Những cảnh tượng trước khi chết, hắn vẫn nhớ rõ, nhớ rõ từng khuôn mặt bình thản không tài nào đoán được suy nghĩ trong lòng của 4 người mà hắn từng cho là "bạn", là "đồng đội".

Nhưng những kẻ đó đã đâm một nhát dao sau lưng hắn chẳng vì lí do nào cả hoặc là do …. hắn không biết.

Chết tiệt!

Hắn nghiến răng vì bực tức.

"Kế tiếp! Sự kiên nhẫn của ta có hạn"

m thanh của người đàn ông cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, người đàn ông có vẻ đã mất hết kiên nhẫn, nhất là sau lần thất thố ban nãy.

"Mau đặt tay lên quả cầu rồi làm nhanh cho xong, nhanh lên!"

Hắn chán ghét thái độ ra lệnh của tên này nhưng biết làm sao bây giờ, hắn bây giờ là một đứa trẻ chứ không phải là một tên lính, tuy rằng kiến thức vẫn còn đó nhưng …. hắn hiện tại là một đứa trẻ không hơn không kém!

Thoáng bình phục lại cảm xúc, hắn làm theo lời người đàn ông:đặt tay lên quả cầu.9

Nhất thời, một luồng sáng chói mắt chiếu sáng cả căn phòng, một thanh đao hiện lên theo luồng sáng ấy.

"Khí vũ hồn dạng đao, và luồng sáng này là…… Tiên Thiên Mãn Hồn Lực!!!"

Người đàn ông bật thốt lên, hắn cảm nhận được một sự kì lạ ở đứa bé này, hắn cảm nhận được một cảm giác áp bách, dù rất nhỏ đối với một Hồn Vương, nhưng đó là từ một đứa trẻ 6 tuổi, làm sao có thể!?

Và đặc biệt là thanh đao này: toàn thân màu đen,chuôi đao sáng bạc với những đường vân màu vàng dọc theo thân đao.

Sắc bén

Đó là thứ duy nhất hắn cảm nhận được ở thanh đao này, dường như chỉ cần vung lên là đầu hắn sẽ rơi!

Thanh đao này trông rất quen mắt, người duy nhất có vũ hồn này đã chết từ 5 năm trước. Chẳng lẽ đứa trẻ này…

Nghĩ tới đấy người đàn ông nhìn chăm chú vào đứa trẻ trước mặt

Giống, quá giống người đó, giống từ màu tóc đến đôi mắt!

Đứa trẻ này! Không tầm thường!

Bỗng một ý tưởng lóe lên, hắn mỉm cười thân thiện, hoàn toàn không thấy vẻ thiếu kiên nhẫn vừa nãy, nói

"Ngươi có muốn đến học viện Sử Lai Khắc không? Đứa con của quái vật nên học ở nơi dành cho quái vật"

Hắn thật sự hi vọng đứa trẻ này một lời chấp nhận. Bởi vì đó mới là nơi của quái vật. Con của quái vật chắn chắc sẽ là quái vật. Và chỉ có học viện của quái vật mới phù hợp với hắn.

"Sử Lai Khắc? Học viện quái vật? Tại sao hắn lại gọi ta là con của quái vật? Nhưng không có vẻ gì là châm chọc trong giọng của hắn?" tâm huyết dâng trào, hắn kiên định nói ra"Được"

Người đàn ông vẻ mặt mừng rỡ, càng nhìn càng hợp mắt tên nhóc trước mặt, hắn hỏi dù đã biết câu trả lời" Tên ngươi là gì?"

Một cái tên hiện lên trong đầu đứa trẻ, dù không bỏ cái tên cũ nhưng hắn vẫn nói ra "Tên của ta là, Bạch Dạ!"