Chương 8: Trận chiến đầu tiên

Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới

Chương 8: Trận chiến đầu tiên

"Cho ta xem vũ hồn của ngươi"

Bạch Dạ lặng yên triệu hồi vũ hồn của mình, thanh đao lại xuất hiện trên tay hắn, nó vẫn lành lạnh, sắc bén như cũ.

Nhưng Huyền lão lại có vẻ rất thổn thức khi nhìn thấy vũ hồn của Bạch Dạ, lão ngước mặt lên trời, nhìn những áng mây trôi, không biết lòng lão suy nghĩ điều gì.Bạch Dạ cũng im lặng, không làm phiền.

Một lúc lâu sau đó, Huyền lão nhẹ giọng nói:"Bạch Thiên Thanh, đó là tên cha của ngươi, ngươi giống hắn từ màu tóc, đôi mắt màu hổ phách sắc lạnh, đến cả vũ hồn cũng giống, ngươi biết không? Lúc ta lần đầu gặp ngươi qua bức ảnh của tên nhóc Điền Vũ kia, ta cứ tưởng mình đã già mà hoa mắt" Huyền lão cười tang thương,lão nói tiếp:"Nhưng khi ngươi đứng trước mặt ta, ta cứ nghĩ đây là 1 giấc mộng, ngươi giống hắn từ khuôn mặt đến cả cái nhíu mày vừa nãy khi gặp ta, nói cho ta biết, lúc đó ngươi đang nghĩ gì?"

Bạch Dạ nói thật:"Ta từng nghĩ rằng ngài là một người trung niên cao to vạm vỡ, nhưng khi gặp ngài mọi hình ảnh đều tan vỡ, ta đã thất vọng, đã nghi ngờ nhưng ta nghĩ, không ai là hoàn hảo, kể cả một cường giả cũng vậy.Ta cũng thấy điều này bình thường"

"HA HA HA HA HA"Huyền lão cười, cười đặc biệt thoải mái, đến mức Bạch Dạ nghi ngờ rằng mình đã nói sai gì sao?

"Thưa Huyền lão, con đã nói gì sai sao?"

"Không không, ngươi không sai, ta chỉ hơi bất ngờ thôi" Huyền lão liên tục nói không, nhưng khóe mắt ý cười không giấu đi đâu được, đầy hứng thú nhìn đứa trẻ trước mắt.

"Bất ngờ?"Bạch Dạ nghi ngờ hỏi.

"Bởi vì câu nói này hắn cũng đã nói khi gặp ta!" Huyền lão thần sắc hồi tưởng, khóe môi kéo lên, dường như rất vui vẻ.

"Cha của con là người như thế nào?" Bạch Dạ bị câu lên lòng hiếu kì, giống khuôn mặt thì cũng thôi đi, thần thái thì cũng coi như xong, nhưng mà đến cả lời nói là sao?!?

"Hắn là một siêu cấp thiên tài, mới 28 tuổi đã là một hồn đấu la cấp 88, chưa đến được ngưỡng cửa phong hào đấu là nhưng đã từng giết một phong hào đấu la cấp 95, với kĩ năng dùng đao vô song, chuyện vượt cấp chiến đấu hay chấp 10 cùng cấp là chuyện không quá khó khăn, người đời phong cho hắn danh hiệu "Vô Hào đấu la" ý muốn ám chỉ một Phong Hào đấu la nhưng không có xưng hào vì chưa đến cấp 90. Với bộ hồn phối thế gian hiếm có bao gồm 2 vàng 1 tím 4 đen 1 đỏ, hắn gần như quét ngang cùng cấp. Hắn chính là một con quái vật hình người. Vô tình, bình tĩnh, dứt khoát là những từ người ngoài miêu tả về hắn, nhưng đâu ai biết hắn lại là một kẻ si tình, người hắn yêu cũng chấp nhận tình cảm của hắn, thế là hai người kết đôi thành vợ chồng, quả là một mối tình đẹp!"

"Thế còn mẹ con?" Bạch Dạ tràn đầy hứng khởi nghĩ đến, cha hắn đã vậy, hắn càng quan tấm hơn đến người có khả năng bắt lại trái tim của cha hắn.

Huyền lão cười nói:"Mẹ của ngươi tên là Ninh Uyên, người của Thất Bảo Lưu Ly tông, trên người mang vũ hồn phụ trợ đỉnh cấp, luôn luôn sát cánh cùng cha ngươi trên mọi mặt trận, thiên phú của mẹ ngươi yếu hơn cha ngươi một chút, ở tuổi 27 đạt cấp 81 ở bậc Hồn Đấu La, nhưng như thế cũng đủ oanh động, đặc biệt là khi hai người đi chung với nhau nữa, có thể nói cha ngươi có sức chiến đấu là 100 thì khi có mẹ ngươi bên cạnh sẽ tăng lên 180, một sự hỗ trợ khủng khiếp khiến cho những trận chiến có 2 người họ luôn luôn là cơn ác mộng của đối thủ"

"Thế thì tại sao họ lại chết, họ đã mạnh như vậy rồi mà?" Bạch Dạ càng nghe lòng nghi ngờ càng sâu.

Huyền lão nhất thời ảm đạm,lão thở dài nói ra:"Chính ta cũng không biết, không có ai biết cả, họ cứ lặng lẽ chết đi, không một lí do, không một lời báo trước"

Huyền lão im lặng, lòng nghi ngờ của Bạch Dạ càng sâu hơn, chắc chắn phải có uẩn khúc gì ở đây!

"Thế sau cái chết của ba mẹ con thì sao?"

"Chúng ta rất cố gắng tìm xác của họ, chúng ta gần như lục tung cả đại lục mà tìm nhưng 5 năm trôi qua, chúng ta đã bỏ cuộc, những tin đồn thổi xuất hiện khắp nơi, có người nói hai người họ gây thù chuốc oán nên bị giết, có người nói Ninh Uyên ngã bệnh không thể cứu chữa mà chết dẫn đến cha ngươi đau lòng tự tử, có người lại do họ sử dụng thuốc để tu luyện nên bị cắn trả mà chết,..."

"Khoan đã, tại sao ngài lại xác định được rằng họ đã chết khi chưa tìm thấy xác?" Bạch Dạ càng nghe, chân mày hắn nhíu càng sâu.

"Bởi vì họ đã để lại cái này" Huyền lão như hóa phép biến ra một phong thư đã được xé mở(nhẫn trữ vật đấy)

Bạch Dạ nhận lấy bức thư từ tay Huyền lão, chăm chú đọc nội dung thư.

Trong đó viết:"Xin mọi người đừng tìm tụi con, khi đọc được bức thư này thì chắc hẳn tụi con đã qua đời, chúng con có một đứa con, nếu được, thì hãy khuyên nó không nên bước lên con đường của một hồn sư, nếu nó kế thừa vũ hồn của con thì không sao nhưng nếu nó kế thừa vũ hồn của anh Thanh thì nhất định không được để nó tu luyện tiếp, bởi vì vũ hồn của anh Thanh là…" Bạch Dạ khó chịu khi nhìn thấy đoạn sau của bức thư bị xé rách.

"Bức thư này được tìm thấy trong căn phòng của Ninh Uyên, căn phòng bị tàn phá với những vết cắt in sâu vào tường, cùng với đó là bức thư bị tàn nhẫn xé rách này"

Huyền lão cũng nghi hoặc không kém Bạch Dạ, chân mày hắn nhíu lại.Hắn hỏi Bạch Dạ

"Mẹ ngươi đã căn dặn rất kĩ trước khi ra đi, ta cũng không biết ẩn ý của nó như thế nào, nhưng mà ngươi nhất định phải cẩn thận với vũ hồn của ngươi, nó nhất định không tầm thường!!"

Lời của Huyền lão như đánh vào tim Bạch Dạ, hắn chăm chú nhìn vũ hồn của mình, đó có thể là manh mối duy nhất cho cái chết của cha mẹ hắn.

"Thế ngươi có vẫn muốn đi lên con đường của một hồn sư à?" Huyền lão nghiêm túc hỏi hắn.

"Tất nhiên, đây là con đường duy nhất để phá giải cái chết bí ẩn của cha mẹ con, dù nguy hiểm thế nào con cũng phải đi"Bạch Dạ kiên định nói.

Thực tế thì đây cũng là con đường hắn nhất đinh phải đi, vì hắn đã bắt đầu kế hoạch thánh thần, và tu luyện vũ hồn là thứ hắn nhất đinh phải làm, cho dù có bao nhiêu nguy hiểm đi chăng nữa, không chỉ vì bản thân hắn, không chỉ vì Tứ Linh mà còn là vì con đường về nhà nữa!!

"Theo ta!!" Huyền lão đứng thẳng người dạy, lúc này lão mới có khí thế của một cường giả đứng đỉnh đại lục.

Bạch Dạ cũng thẳng tắp lưng, nghiêm nghị bước theo lão.

"Ta biết ngươi có Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, nhưng vẫn chưa có hồn hoàn đầu tiên đúng chứ?"

"Vâng, thưa Huyền lão"Bạch Dạ nghiêm túc đáp

"Như vậy ngươi muốn một hồn hoàn hay một hồn kĩ như thế nào?"

Bạch Dạ nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau, như đã quyết định, Bạch Dạ đáp lời:"Hồn hoàn từ 200-350 năm là ổn, ta muốn một hồn kĩ có khả năng tấn công bất ngờ hoặc tấn công yếu điểm,, xin ngài giúp ta"

"200-350 năm? Dường như ngươi đã quyết định phương hướng chiến đấu. Cũng được, với vũ hồn đó mà không đi theo con đường của một Chiến Hồn Sư hệ Cường Công thì quá lãng phí?" Huyền lão rất hứng thú với quyết định của hắn, bởi vì đây là sự khác biệt duy nhất của Thiên Thanh với con của hắn a.

"Không được sao ạ? Chẳng lẽ không có?"Bạch Dạ nghi ngờ.

"Không không, ta hơi bất ngờ vì nghĩ ngươi sẽ đi theo con đường giống cha ngươi" Huyền lão có vẻ rất hứng thú với quyết định của Bạch Dạ.

"Vâng, đó là vì dựa theo đặc tính sắc bén, âm lãnh của một vũ hồn vốn dành ra để tạo nên một kẻ tập kích"Bạch Dạ chăm chú trả lời, không chỉ vì đặc tính của vũ hồn mà còn là vì đời trước hắn vốn là một sát thủ thực tập(Chỉ học có 2 năm rồi lại được huấn luyện làm lính).

"Có vẻ như vũ hồn mà cha ngươi để lại không mang theo sự cuồng bạo thô mãnh của hắn, so với một đao khách, hắn càng giống một tên cuồng chiến sĩ hơn.Hắn là một đấu sĩ, còn ngươi lại hơi hướng ám sát. Thôi được rồi, theo ta!!"

Huyền lão cảm thán, rồi dẫn Bạch Dạ đi đến nơi có vẻ khá giống đấu trường- theo Bạch Dạ liên tưởng là vậy.

Trên thực tế, đây là một nơi nuôi nhốt hồn thú của học viện Sử Lai Khắc, hầu hết các các học viện trên đại lục đều không có khu nuôi nhốt hồn thú, nếu có thì cũng rất thưa thớt bởi vì đây là nơi mà học viện tiêu nhiều tiền nhất.

Số tiền thuế thu được từ thành Sử Lai Khắc cộng với tiền học phí của học viện là một số tiền khổng lồ nhưng đấu thú khu đã "ngốn" hết 1 phần 3 con số khổng lồ ấy.

Việc nuôi hồn thú là một điều khó khăn, cực kì khó, mỗi một người nuôi dưỡng đều phải nắm được thói quen, thức ăn, tập tính của từng loài, đồng thời quản lí được chúng đảm bảo không gây nguy hiểm cho bên ngoài

Chỉ với sô tiền đầu tư và ngươi nuôi dưỡng đã khiến không ít những kẻ có ý định kiến tạo đấu thú khu đau đầu không thôi.

Lúc này một người đàn ông mái tóc đỏ rực, thân hình cao to tiến đến,thần sắc cung kính mà nói:"Huyền lão, ngài tốt, không biết hôm nay có chuyện gì mà ngài phải tự thân đến đây thế?"

"Ta nhớ vài tuần trước có một con hồn thú mới được chuyển đến đây phải không, ta muốn lấy hồn hoàn của con hồn thú đó cho đứa nhỏ này" Huyền lão cười nói.

Lúc này người đàn ông mới chú ý đến đứa bé khoảng chừng 6-7 tuổi phía sau Huyền lão, hắn cảm thấy khá quen mắt nhưng nhất thời không thể nhớ ra, hắn đưa mắt về phía Huyền lão, hỏi:"Đây là…?""

"Con trai của Thiên Thanh!"

Người đàn ông kinh hãi, chăm chú quan sát thật kĩ, càng nhìn hắn càng thấy quen mắt, đột nhiên nhớ tới lời Huyền lão, hắn nói:"mời theo ta"

Nói rồi hắn dẫn 2 người đến một sàn đấu, nói nhỏ với một người có vẻ như là phụ trách nơi này, rồi cả 3 cùng im lặng.Huyền lão lại bắt đầu uống rượu, người đàn ông như có điều suy nghĩ, còn Bạch Dạ chăm chú quan sát nơi này.

Hình dạng quả trứng, dài khoảng 180-190m, bề ngang khoảng 150m, nơi mái vòm cao nhất có vẻ như cao khoảng 60m. Cả tòa kiến trúc chia làm 4 tầng, 3 tầng đầu xây y hệt nhau, tầng 4 là mái vòm, bên trên thì có vách đá, bên dưới cũng có các cột đá chống đỡ. Cả tòa kiến trúc đồ sộ rực rỡ vô cùng.

Nếu như là một sân vận động thì hẳn có thể chứa cả nghìn người đến xem- Bạch Dạ cũng chưa từng đến sân vận động bao giờ, nên hắn chỉ ước lượng thử.

Rétttttttt

Một tiếng rít lạnh sóng lưng vang lên làm Bạch Dạ giật nảy mình, cấp tốc quay đầu lại.

Huyền lão và người đàn ông đang nói chuyện, âm thanh cũng không bị đè thấy nên Bạch Dạ có thể nghe rõ ràng giọng của người đàn ông:" Đây là con hồn thú mới được đưa vào Thú Quyển cách đây 1 tuần, vẫn chưa được thuần hóa nên vẫn còn rất hung hăng, đã có tu vi khoảng 300 năm, ngài có chắc là muốn cho đứa bé kia hồn hoàn này chứ?"

"Nó có khả năng áp sát hay tấn công mạnh mẽ không?"Giọng Huyền lão vang lên.

"Tấn công thì không quá mạnh, nhưng khả năng áp sát của nó vô cùng quỉ dị,rất khó có thể thấy được quĩ tích chuyển động của nó"

"Có thể cho ta đấu với nó được không?" Lúc này giọng Bạch Dạ vang lên cắt đứt người đàn ông,

Hơi nhíu mày, người đàn ông quát:"Ngươi đùa cái gì? Đây là hồn thú chân chính chứ không phải loại chó hoang hay mèo con mà ngươi có thể chọc đâu!!"

Vẫn còn muốn nói nữa nhưng Huyền lão lại cắt đứt hắn:"Cứ để cho nó thử, biết đâu chúng ta lại có bất ngờ thì sao?"

Người đàn ông ngẩng ra, hơi nhíu mày nhung hắn vẫn chấp nhận:" Nhưng ta sẽ cho người đứng một bên quan sát phòng ngừa bất trắc, nói rồi hắn cũng đi phân phó người trông coi, bản thân thì lại bước về phía Bạch Dạ.

"Ta không biết ngươi định làm gì nhưng hãy cẩn thận với móng vuốt của nó. Nói rồi hắn lại quay trở về bên cạnh Huyền lão.

Bạch Dạ lúc này mới có cơ hội quan sát con hồn thú trong lòng, nó toàn thân màu tím, đôi mắt trắng dã, đôi cánh mỏng như cánh ve, có vẻ nó không bay được, đôi vuốt sắc bén nhô ra như muốn chém về phía hắn.

Bạch Dạ đầy hứng thú đánh giá con hồn thú trước mắt, thầm nghĩ:"Đây sẽ là trận chiến đầu tiên của ta!!"