Chương 47: Vỡ trận

Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 47: Vỡ trận

Chương 47: Vỡ trận


*Rầm rầm rầm* Tiếng bước chân của quân Việt Thường càng lúc càng gần trại Đô Lương.

"Bọn Việt Thường từ bao giờ biết đánh theo kiểu quân Tần rồi?" Một tên Lang quý tộc ái ngại nhìn đoàn quân chỉnh tề phía trước.

Thực ra là hắn bị khí thế bên kia dọa sợ thôi chứ quân Việt Thường mới có hơn tháng học di chuyển đội hình đội ngũ theo từng Century, tuy không đến độ chân ông sau đá chân ông trước nhưng nhưng hàng ngang hàng dọc vẫn cong méo lắm.

"Tao đã bảo là thủ trong trại rồi mà mầy cứ đòi ra, giờ rút vào cũng chả kịp." Một tên Lang khác trách móc.

"Chịu, để đám Mường ở trong trại tao thêm một ngày nữa là khéo người trong trại mở cổng đầu hàng mất." Tên Lang Cun Đô Lương – Hoàng Bát méo mồm.

Quân Mường tuy hăng chiến nhưng cũng phá phách vô kỉ luật vô cùng, từ khi bọn hắn vào trại đã sảy ra mấy chục vụ trộm gà bắt chó gây gổ đánh nhau với binh lính người Cửu Đức rồi.

Lại thêm phiền toái đến từ đội quân chiến đấu bằng mõm của Bạch Công Phủ, hắn đi đến đâu là kéo theo tróc nọi của trại vừa giải phóng gần đấy đến đó.

Cách ngày khai chiến là y rằng có mấy trăm thằng chạy đi lung tung tuyên chuyền về chính sách ‘nhân từ’, ‘công bằng’, ’tự do’ của Việt Thường cho các tầng lớp Tróc.

"Ây mày thấy thằng Thóc làng bên không? Nó bảo nhà nó được chia mấy sào ruộng đất, sướng nhỉ." Một đám Tróc Nọi đang ngồi thủ thỉ với nhau.

"Nó nói phét đấy? Lang Việt Thường hào phóng như vậy?" Tên khác tỏ vẻ không tin.

"Lỡ nó là thật thì sao? Cơ hội đổi đời đấy, mà nghe đâu khai hoang được bao nhiêu thì đấy là đất của mình."

Mấy thằng đăm chiêu mặt như táo bón, có đứa tin có đứa vẫn ngờ vực nhưng không quyết liệt phản bác như trước.

Mấy cuộc nói chuyện như thế đang diễn ra rất ở khắp các trại Tây Cửu Đức, rồi thì thông tin về ưu đãi thuế và khai hoang quyền lợi chỉ tăng không giảm của tầng lớp Âu cũng đến tai bọn này.

Có mấy thằng Âu nhăm nhe tính chuyển phe rồi đấy.

Các Lang Cun Lang Đạo biết chứ, nhưng chặn mồm một thằng thì lại có mười thằng nói, nói trong bí mật không cản được. Càng để lâu thì phần thắng bên Tây Cửu Đức càng ít.

"Phải đánh!" Hoàng Bát quyết định.

*Ù ù ù ù* Tiếng tù và bên Tây Cửu Đức vang lên.

"Đám chúng bay lên cho tao!" Lão Bát gân cổ hét lớn thúc dục bọn chiến binh tấn công.

"Hú hú hú hú." Người Mường hay các chiến binh Cửu Đức gào rú, họ thực hiện chiến thuật mà mình quyen thuộc nhất trong các trận chiến giữa các bộ lạc với nhau.

Đấy là lao thẳng về phía quân địch theo từng nhóm 7 người hai khiên rìu, một giáo mác hai cung tên, hai khiếm thanh đồng ngắn.

"Ô kìa, các Lang các Âu bắt đầu tấn công rồi, đông quá!"

"Đâu đâu, chúng mày hở ra tí cho tao xem với."

"Đừng có chọc mông tao thằng kia, mày trèo lên cây mà xem."

"Oa! Các Âu Việt Thường nhìn uy dũng quá, họ trang bị nhiều giáp chưa kìa! Ối, ặc ặc đừng có đu lên cổ tao thằng kia đã bảo trèo lên cây mà xem."

Thì ra trong khi hai bên người sống ta chết ngoài kia thì mấy ông Tróc Nọi đứng nhung nhúc nhung nhúc sau tường trại để xem phim ạ.

Ủa lạ ta, tưởng khi chiến tranh người ta hay đem Tróc Nọi ra làm bia thịt tuyến đầu chứ sao lại đứng nhảy nhót cổ vũ thế này?

Đấy là một hiểu lầm về thời sau này khi phong cách chiến trận đã bị ảnh hưởng bởi người phương bắc.

Hiện tại thì ở người Việt cũng như người Mường, việc cầm vũ khí và chiến đấu vẫn là đặc quyền dành riêng cho tầng lớp chiến binh.

Chính điều đó tạo nên sự khác biệt giữa tầng lớp và là nên tảng thống trị của Lang, Âu trong xã hội người Âu Lạc.

Nóc Trọi, Nóc Mái cả đời không được cầm vũ khí đã thế lại còn đói kinh niên gầy tong teo thì làm gì có sức phản kháng, mang bọn này ra chiến trường chỉ tổ tốn cơm.

Tất nhiên là vẫn có các trường hợp tuyệt vọng nhất khi chiến binh chết quá nhiều thì Tróc sẽ được tham chiến nhưng lúc ấy thì Lang phải thăng cấp cho chúng nó lên làm Âu.

Quay lại với chiến trường.

*Vèo vèo vèo* Mũi tên bay đầy trời, dù chiến binh Mường hay Âu Lạc thì 10 thằng có đến 9 thằng rưỡi là biết dùng cung tên săn bắn.

Cơ mà cung mềm tầm xạ kích 20m mới dùng được, trước khi dương cung bắn thì họ đã lĩnh đủ tên từ cung xịn và nỏ Genoa của Việt Thường rồi.

*Phặc..phặc..* "Á hự…"

Một đám quân Cửu Đức ngã nhào, Phủ chưa thừa sắt làm mũi tên nhưng hắn có mũi tên đồng 3 cạnh. Tuy không phá được giáp nhưng giáp quân Cửu Đức hở chỉ 1 số có thồi phần lớn cởi trần, riêng quân Mường thảm hơn toàn áo vải thảm chí là cở trần.

Nhưng những kẻ bị thương vẫn kiên cường đứng dậy hoặc bò lết trên đất lao lới phía trước, họ là tầng lớp chiến binh kiêu hãnh, đã vào trận là không sợ chết.

"Bắn!" Hoàng Bát hét lớn khi nhận thấy cung bên mình đã vào tầm bắn.

Cạch… cạch…. Phập…. tạch….

Một khung cảnh quen thuộc diễn ra trước mặt Phủ, hắn khi xưa bất lực với quân Triệu như thế nào thì bên Cửu Đức cũng y như thế khi cố đấu xạ trình với quân Việt Thường.

Bao nhiêu tên bắn hầu như đều bị cản bởi khiên và giáp, 5 Century giáo khiên đầu tiên được Bạch Công Phủ cho trang bị giáp lá gang thu được từ quân Triệu đấy.

Hai làn sóng quân va chạm vào nhau, mà thật ra là quân Cứu Đức lao vào hàng rào quân phủ

Mũi giáo như rừng tua tủa về phía trước....

*Toet!....Toet!....* Tiếng còi vang lên theo nhịp, lính Việt Thường cũng vậy, họ lấy khiên và vai trái đẩy một cái sau đó luồn giáo đâm qua nét khuyết bên cạnh.

Trong biên chế mới thì mỗi Centurion đều sẽ được trang bị một chiếc còi đồng để dễ dang điều khiển trong cái tình trạng đánh nhau hét khản cổ cũng không nghe thấy gì.

Tát nhiên là hiện thì Việt Thường chưa có một bộ mã còi đầy đủ nhưng mấy cái như tín hiệu đẩy, lui thì có rồi đấy.

Ví dụ như lúc nãy là mỗi tiếng còi là tín hiệu toàn đội đẩy lên 1 bước.

Lửng là một Optio chỉ huy 2 Contubernium số 3 - 4 thuộc Century số 21, thằng phía trước hắn bị xiên chết rồi nên hắn bị đẩy lên hàng đầu.

Lửng vừa ngoi lên thì bị một tên chiến binh Mường cầm rìu bổ tới, hắn theo phản xạ dơ cao khiên.

*Rắc* Lưỡi rìu cắm xuyên qua khiên gỗ rồi dắt ở đấy, vết bổ chỉ các tay Lửng có chút xíu. Tên người Mường cố gắng rút vũ khí ra nhưng Lửng đâu phải bù con gà thích chặt là chặt?

Hắn xoay eo nghiêng người đâm giáo về phía trước, mũi giáo sắt non mượt mà đâm xuyên qua ngực tên địch, Lửng xoay eo lần nữa để tạo lực rút giáo ra.

Máu tươi lúc này chảy ào ạt, chiến binh Mường bị thủng phổi máu tràn lên mồm lên mũi òng ọc rồi gục năn ra đất.

Có sắt non mềm nên vũ khí của Việt Thường bộ đa dạng hơn rồi, đầu giáo bây giờ không còn thô to nữa mà đã có hình lá lúa 18x3x1.5cm lại thiết kế thêm rãnh máu.

Nặng có hơn 513 gram thôi, đừng nói là nắp thêm cán thương demi- lance 1m5 như của Lửng kể cả cán 2m3 cũng múa may quay cuồng tốt.

Cán giáo được làm bằng gỗ sam ngâm sơ qua dầu nóng hẳn hoi nhé, muốn chặt bằng vũ khí sắt cũng không phải là dễ đâu, mấy ông Cửu Đức đòi dùng đồ đồng để chặt thì càng vô vọng.

Giáp tốt hơn, vũ khí tốt hơn lại biết đánh theo đội hình chứ không xông bừa như hồi xưa nữa, mấy ông Việt Thường sợ gì quân Cửu Đức.

Địch nhân của họ bị chắn đứng không thể tiến thêm, vũ khí của lính Mường đa phần là rìu và giáo ngắn dài 1m5 không với tới bên Việt Thường, mà có tới thì cũng bị khiên đỡ mất.

Hoàng Bát cảm thấy không ổn, lão cảm giác hình như xung quanh càng ngày càng chật thì phải, quân lính hình như đang xô vào lão từ trái phải và cả phía trước.

"Không ổn rồi!" Hoàng Bát thầm đổ mồ hôi hột.

Quân Cửu Đức lúc đánh không có chỉ huy nên ai lấy chỉ biết cắm đầu lao thẳng thành ra dồn hết vào 5 Century giáo khiên.

Bạch Công Phủ không phải sắp xếp đội hình cho có, phía tây đất Việt Thường có thung lũng Hương khê, ở đây dân Mường đông vô cùng.

Họ thường xuyên tràn xuống đồng bằng làm loạn nên số lần cùng lão cha đi đánh dân Mường có dùng hết ngon chân ngón tay để đếm cũng không đủ.

Đất Âu Lạc này nếu Phủ nhận số hai thì không ai dám nhận đứng đầu về độ hiểu chiến thuật của quân Mường.

Nếu từ trên trời cao sẽ thấy quân Việt Thường như hình cánh cung đang bọc lấy quân Cửu Đức vào bên trong, mỗi cánh cung ấy được cấu thành từ 4 Century rìu khiên.

8 Century trường kích à không giờ phải gọi họ là trường thương binh vẫn đứng bất động tại chỗ đề phòng quân Cửu Đức dồn lực đánh về phía trước.

Phía sau họ là trại Đô Lương, giờ quay đầu thì phải chen nhau chui vào cái cổng rộng chưa đến 3m, nếu bọn chúng dám làm vậy thì Phủ vỗ tay khen hay quá ấy chứ.

Bị vây 3 mặt, phía sau cũng không thông, quân Cửu Đức bị ép dần dép dần.

"Mở cánh phải ra!" Phủ ra lệnh.

"Hả?" Bạch Công Cáo future senator tạm thời của Legion số I ngớ người, thằng này là một tên em họ khác của Phủ, ông nội nó là em ruột của ông nội Phủ.

Nói chung là họ hàng rất xa nhưng họ Bạch Công bây giờ leo đơn lắm rồi chỉ còn lèo tèo vài mống lại thêm thằng này biểu hiện lúc ở Tam Điệp cũng rất khá nên phải nhét tạm vào ban tham mưu đào tạo dần, có điều nếu lạm quyền hay không đủ năng lực thì cút cho đứa khác lên thay.

Cơ mà đang thắng tự nhiên thả kẻ địch đi làm gì?

À thì đạo lí chó cùng dứt giậu ai chả biết, dồn ép quá đám kia phát điên đánh kiểu đổi mạng thì khổ, giờ mỗi chiến binh đều quý giá với Phủ lắm.

Thực ra nếu gọi hàng được thì tốt hơn nhưng lần trước Bạch công Phủ nghịch ngu công khai chém sạch Lang đông Cửu Đức nên mong chờ bọn Lang tây Cửu Đức Hàng có hơi khó đấy.

"Rút mau!" Quân Mường thấy có lối thoát thì ùa ra như dòng lũ mà chạy.

"Thôi bỏ mẹ, bắt chúng nó lại!" Phủ hét lên, hắn thả đám Mường này ra để cho chúng nó chạy long nhong khắp lơi thế này thì nhiều khả năng là đi phá làng phá xóm.

Thế là mấy ông lính Việt Thường tán loạn đội hình vì bị đổi lệnh liên tục.

Cơ mà địch chạy đến hơn nửa rồi.

Cuộc truy sát diễn ra, vì ông tộc trưởng ngáo mà quân Việt Thường phải đuổi theo đến mấy km.

Lần này thắng to nha, Tây Cửu Đức coi như về tay rồi.

Cơ mà chưa kịp vui thì thư của thằng Chắm tới tay.

" Anh họ, cứu em, Hoài Hoan vỡ trận rồi!..."

Phủ đầu to bằng cái đấu, sao lại vỡ trận?