Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 50: Bận

Chương 50: Bận


(Xin phép được dùng cách xưng hô đại trà thay vì Thầy, Phụ Thân, Bu, Cái, Nạ, Đẻ, Bầm…)

Tháng 1 năm 207 TCN, thủ phủ của Việt Thường Bộ tại chân núi Hồng Lĩnh. Bạch Công Phủ đang ngồi vùi mình giữa những đống thẻ tre chất cao quá đầu người.

Cái cảnh công việc ngập mặt như thế này trước kia hắn từng thấy lão cha Bạch Công Đao chịu rồi nhưng Phủ vẫn không ngờ nó ác liệt đến vậy.

Có lẽ vì suốt ngày bận tối mắt tối mũi nên không có thời gian đi tán gái kiếm bà hai mà lão tuy tráng niên nhưng phải sống cảnh đơn thân gối chiếc 12 năm ròng sau khi mẹ hắn mất.

Hoặc đơn giản là cha hắn chung tình, hoặc… à thôi nếu vậy thì đã không có hắn.

Cơ mà ít ra thì lão Đao còn có mấy ông chú hắn giúp của Phủ giúp, giờ hắn phải xử lý một mình đây này.

Sara tuy là siêu cấp quản gia nhưng bà này còn đang học nói tiếng Việt chưa xong chứ đừng nói đến vụ học chữ Khoa Đẩu.

Thế hệ cũ thì tử trận sạch ở Cổ Loa còn mỗi ông chú Bạch Công Kính thì ốm ra ốm vào, Phủ còn chả đếm nổi số lần bà thím nửa đêm chạy qua nhà hắn thông báo cho lão Đao sang gặp em trai lần cuối rồi nữa cơ.

Đám anh em họ hàng cùng thế hệ với Phủ được 5 ông Chắm, Hổ, Báo, Cáo, Chồn là có năng lực.

Nhưng đất Phủ làm chủ đâu phải mỗi Việt Thường đâu, phải cử mấy thằng này đi tứ phía.

Thằng Chắm cùng thằng Hổ thì đang ngồi ở đất Hoài Hoan hỗ trợ lẫn nhau quản lý.

Bạch Công Báo thằng này thuộc dạng tứ chi phát triển nhưng đầu óc chậm chạp, bảo nó vác rìu đi bổ nhau thì được chứ để nó động vào sách vở thì đúng là vẽ thêm việc chứ nào phải giúp.

Mang tiếng là Centurion của Century số 18 nhưng quyền hành Phủ phải để cho Inquisitor nắm quyền là đủ hiểu.

Hai đứa Cáo, Chồn còn lại mỗi thằng cầm 13 Century phải còng lưng đi mà bình định quản lý đất Cửu Đức.

Lang Cun Lang Đạo Cửu Đức bị quét sạch rồi nhưng đừng quên người Âu Lạc có truyền thống cộng đồng lũy tre làng.

Các ông nghĩ chiếm đất của người ta cái là xong?

Còn lâu nhé, nếu chiếm dễ thế thì thế giới tương lai đã không có đất nước tên Việt Nam rồi, chiếm đóng một vùng đất mới chưa bao giờ là dễ cả.

Các tộc lớn ở Âu Lạc có bộ máy chính quyền và nền chính trị riêng rẽ, thời điểm này chủ nghĩa dân tộc chưa hình thành, nếu có thì cũng chỉ ở tầng lớp Lang.

Tầng lớp Âu, Tróc nào quan tâm nhà nước là gì? Đại đa số chỉ biết đến trại và cao hơn là đến cấp bộ là hết, Âu trại nào thì nghe Lang trại đó, giờ tự nhiên cử một Lang mới lạ hoắc từ đâu đến quản thì họ làm sao chịu.

Hơn nữa không phải Lang mới nào cũng tốt, nhiều thằng là nhờ con ông cháu cha mà xin Phủ một chân làm Lang, hắn thì để yên lòng bọn Lang Việt Thường cũng phải đồng ý.

Bọn này nào biết thương tiếc cho dân Cửu Đức, hạch sách bốc lột không kém gì quân xâm lược.

Nhẹ nhàng thì Âu Anh Âu Em không nghe, bơ lệnh từ Lang mới suất thân Việt Thường. Còn nặng thì Lang mới ‘không may’ đột tử hoặc bị tai nạn khi đi săn.

Mà thẳng mặt hơn nữa là nổi dậy chiếm đất xưng Lang luôn. Mỗi lần như thế thì hai thằng Cáo, Chồn lại phải đến đánh dẹp.

Đánh là phải giết là phải gây nợ máu, lúc đấy mâu thuẫn càng tăng cao.

Mà cũng không thể giết hết Âu được, Âu tuy chỉ chiếm hơn 10% dân số nhưng bọn nó là người quản lý tầng lớp Tróc, để mấy ông Tróc không ăn không học tự quản có mà loạn.

Mà để cho bọn Âu bản địa lên làm Lang cũng không ổn, tháng sau quay lại là nòi ra một đống tróc vô sản không ruộng phải bán thân cho Lang. Thậm chí có vụ bắt được Lang tự nâng thuế lên đến 80% với lí do Lang Việt Thường chưng thu lương thực cho chiến tranh.

Cái nồi này Bạch Công Phủ nào chịu. Hắn điên tiết thân chinh vặt cổ thằng bố láo đấy rồi.

Nói chung là bề ngoài thì Phủ hùng cứ làm chủ từ núi Am đến đèo Ngang nhưng thực chất hắn chỉ kiểm soát được Việt Thường, khu vực Kẻ Vịnh (thành phố Vinh) vốn là lãnh địa của họ Phan và một nửa xứ Hoài Hoan lãnh thổ của họ Huỳnh.

Vấn đề nhân lực khá hơn chút, trong tổng số dân hiện tại ở tam bộ là hơn 8 vạn người thì con số mà Phủ thực quản rơi vào tầm 6 vạn nhưng trong đấy 3 vạn là dân chạy nạn từ phía bắc đổ xuống.

Hắn còn đang đau hết cả đầu để tìm công ăn việc làm cho họ đây này, việc săn cá sấu tuy đáp ứng được lương thực tạm thời nhưng săn mãi cũng phải hết chứ.

Tổ chức khai hoang là một giải pháp ổn và đang được tiến hành, nhưng lúc này xung đột giữa dân bản địa và nạn dân lại phát sinh.

Vì luật cho phép được giữ lại phần đất tự khai hoang nên đám dân bản địa coi việc dân tị nạn đến khai hoang không khác gì là đang cướp ruộng cướp đất của họ cả. Đánh nhau chết người cũng xảy ra rồi chứ đừng nói đến mấy vụ tiểu đả tiểu nháo gãy tay gãy chân.


Mà khổ cái là bộ máy cai trị của Bạch Công Phủ hiện tại đa số là thanh niên thiếu kinh nghiệm. Tuy nói là tách biệt giữa dân sự và quân sự nhưng nếu không tính đám con ông cháu cha thì đa số Lang mới ở Cửu Đức hiện tại lại suất thân từ sĩ quan quân đội.

Mấy ông này vẫn còn non trong các vấn đề quản lý dân sự lắm, hơi tí gửi thư về hỏi ý kiến cấp trên, mấy thằng Chắm, Hổ, Báo, Cáo, Chồn nhận thư xong gặp trường hợp không biết xử lý lại gửi thẻ tre khóc lóc kể khổ với Bạch Công Phủ.

Khốn nạn hơn là nhiều cái trong thư diễn tả không được cần phải đi hiện trường thực nhiệm.

Phủ hắn nuôi đến 5 con ngựa chỉ để chạy đi giải quyết công vụ, thậm chí là thân binh hộ tống còn phải cõng mấy bao thẻ trúc để vừa đi vừa phê duyệt công văn.

Thời gian thư giãn nhất của tộc trưởng Việt Thường là khi dạy nói với cô vợ Sara. Không phải là á ớ đánh vần trên giường đâu mà là thực sự học nói theo nghĩa đen ấy.

"Anh tạm nghỉ ngơi một hôm đi cho nó khuây khỏa." Sara cũng không nỡ nhìn người thương khổ cực, hắn suốt ngày cứ cắm đầu vào công việc hết ăn lại duyệt công văn, hết công văn thì lại lên ngựa chạy đi làm công vụ như thế sớm muộn gì cũng bệnh cho coi.

"Đợi tí! Gần xong rồi." Phủ hí hoáy tô tô vẽ vẽ lên trên giấy.

Thứ mỏng mỏng xám nâu này là sản phẩm của Sara, cô nàng là ngứa mắt với đống thẻ tre cồng kềnh.

Da dê sau khi được lột tẩy lông sơ qua thì ngâm vôi nửa ngày, quá trình này giúp việc cạo sạch thịt và lông tận chân một cách dễ dàng. Sau đấy là xẻ các tấm da theo hình dạng như ý muốn, vì làm giấy nên thường là các miếng hình chữ nhật.

Tiếp đến là công đoạn luộc da, cái này khá vất vả khi phải khuấy liên tục trong nước nóng cho da càng mềm cũng như tăng độ bền. Và tiến trình luộc này phải diễn ra đến 5-6 lần mỗi lần cả tiếng mới được.

Phân đoạn ép cần phải có dụng cụ, cái này không khó làm, lấy gỗ đục đẽo ra 2 hình trụ thật phẳng rồi đặt sát nhau, quay quay 2 khối ngược chiều nhau rồi để cho tấm da chạy qua khe ở giữa là được.

Mà món dụng cụ này được kha khá việc đấy, ví dụ như ép nước mía uống chẳng hạn.

Việc làm khô da được đánh giá là khó nhất, lấy một cái mâm đồng điêu to khổng lồ đun lửa ở dưới, nhưng khoảng cách từ ngọn lửa đến mâm phải xác định kĩ càng sang cho mâm không quá nóng. Tiếp đến là đặt tấm da lên trên mâm, đây không phải ai cũng làm được mà phải biết làm nếu không tấm da sẽ bị nóng quá mà sun lại. Cháy mất mấy bộ da dê thì mới ra được một sản phẩm ưng ý.

Bước cuối cùng của công đoạn này là căng tấm da trên khung rồi vác đi phơi nắng 3-4 ngày là mang đi sử dụng ngon lành rồi. Da rất mềm không bị hôi một chút nào.

Nhưng mấy cái quy trình kia không dễ làm nên sản lượng vẫn còn lèo tèo nên không thể thay thế hoàn toàn thẻ tre được.

"Xong rồi!" Phủ thở phào một hơi hài lòng ngắm nhìn tác phẩm của mình.

"Công trình gì đây?" Sara tò mò hỏi, nàng nhìn ra kia là bản thiết kế xây dựng.

"À, anh tính xây một tòa thành ở Kẻ Vịnh ấy mà." Bạch Công Phủ cười cười.

Thằng này cáu việc suốt ngày phải xử lý việc lông gà vỏ tỏi ở Cửu Đức lắm rồi.

"Hừ hừ, nay phản mai phản, dồn hết mấy người vào một chỗ quản cho dễ!" Phủ thầm nghĩ.