Chương 113: Chân chính kết thúc

Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 113: Chân chính kết thúc

Chương 113: Chân chính kết thúc

Một ngày mới bắt đầu,

Thi hài đâu đâu cũng có thể thấy được, mùi hôi thối bốc lên khiến người cảm thấy nôn mửa. Từng đàn ma thú chuyên ăn xác thối giống quạ đen thi bay lên rồi nhau hạ xuống, thưởng thức món ăn yêu thích.

Thú nhân đại quân đã hoàn toàn rút khỏi bình nguyên, tất nhiên là không thiếu được một phen truy kích của nhân loại, thậm chí ma đạo sư Tobias cũng dẫn theo quân đội của tất cả các đại quý tộc đuổi theo.

Không ai mong muốn chỉ vài năm sau thú nhân sẽ hồi phục rồi ngóc đầu trở lại, đến lúc đó thì thật phiền toái. Có vẻ như lần này bọn họ đã quyết định giết cho đã tay. Alan có thể tưởng tượng được sẽ có thêm hàng vạn thú nhân bị sát hại và bắt làm nô lệ.

"Ta chém giết... cũng đã đủ nhiều... " Alan tất nhiên lựa chọn ở lại, hắn thật sự không có hứng thú gì với chút chiến công lẻ tẻ có thể kiếm được.

Ngắm nhìn quang cảnh tiêu điều trên bình nguyên nhiễm đầy máu tươi, nam tử tóc đen chỉ cảm thấy trong lòng như có khối đá lớn được buông xuống, bất ngờ nhẹ nhõm.

Chiến tranh, đến thời khắc này mới xem như chân chính là kết thúc!...

Thành Berytus,

Tại khu vườn quen thuộc, một dạ tiệc xa hoa đang được diễn ra. Có điều hiện tại so với lần trước thì không khí sôi động lên rõ rệt, đây cũng xem như là bữa tiệc ăn mừng thắng lợi a.

"Nào nào, uống thêm đi. " Raul Cameron rất hào sảng rót thêm rượu cho Alan.

"Ta nghĩ ngươi vẫn còn tiếp tục đi càn quét lãnh thổ của thú nhân. " Alan kinh ngạc liếc mắt về phía tên cuồng chiến tranh trước mặt mình. Hôm nay đổi tính?

Nốc thêm một hớp rượu, giọng nói Raul bắt đầu có vẻ khó chịu.

"Bị lão gia tử gọi về... Với lại, chém giết một đám thú nhân không có chút nào ý muốn phản kháng, chỉ biết chạy trốn... ngươi hiểu đi, thật mất hứng! "

"A, thú nhân kỳ này đúng là thảm rồi!" Alan chỉ bình tĩnh trình bày một sự thật, cũng không có cảm xúc thương hại các thứ.

Đừng thấy nhân loại đối xử với thú nhân tàn nhẫn mà thông cảm, tù binh nhân loại bị bắt được thì cũng không khá hơn là bao. Nam tính thì thường kéo đi làm bia đỡ đạn trong chiến tranh, may mắn còn sống thì bị chộp lấy làm khổ sai, còn nữ tính, ngẫm một chút xem bán thú nhân từ đâu mà có a. Đó là chưa tính đến có một số bộ lạc thú nhân vẫn còn duy trì tập tục dã man như đem kẻ thù làm lương thực hoặc hiến tế cho tổ tiên.

Chiến tranh giữa chủng tộc luôn là tàn nhẫn như vậy, không một bên nào là chính nghĩa!

Alan bây giờ lo nghĩ, là tương lai sắp tới tại Halmiton, nếu tiếp tục lâm vào chiến loạn thì thật không ổn.

"Hắc, nhìn ngươi lo lắng. " Raul trêu chọc vỗ vỗ bờ vai của Alan, tiếp đó thấp giọng.

"Chiến tranh... e là trong thời gian dài sẽ không xảy ra. Yên tâm đi!"

Alan nhíu mày... Halmiton đại độ như vậy, bị vương quốc khác âm mà lại chọn im hơi lặng tiếng.

"Ta mới nhận được tin tức. Tại biên giới phía bắc, vương thất Ma Pháp Kỵ Sĩ đoàn lúc tuần tra thì bị phục kích, toàn quân... gần như bị diệt. Đoàn trưởng Wallace cũng bị ba vị cường giả vây công, tuy may mắn làm chết một tên trong số đó nhưng cũng đã chịu trọng thương, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh... "

Nghe tới đó, con ngươi Alan co rụt lại.

"Tóm lại là chiến lực của vương thất, tính cả trong chiến tranh, tổng cộng đã hao tổn gần phân nửa, đã không đủ sức mà tiếp tục khởi xướng chiến tranh nữa. " Raul tiếp tục cảm thán.

Alan khó mà nhận ra trong giọng nói của đối phương là bi thương hay tiếc nuối. Tuy nhiên, đối với một tiểu quý tộc như bản thân thì đúng là một tin tức tốt. Halmiton bị thương gân động cốt, số lớn Ma Pháp Kỵ Sĩ bị toi mạng, Chiến Lược Cấp Wallace đều tàn phế. Các vương quốc lân cận... phải trả giá e rằng cũng không nhỏ.

Thế nên đánh tiếp thì khó có thể mà xảy ra lắm. Tại khu vực này, vương quốc lớn nhỏ vẫn còn hơn chục cái, không sợ bị đánh tàn phế khiến cho người khác ngư ông đắc lợi?

Alan thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên hắn chưa an tĩnh được bao lâu thì lại có phiền phức tìm tới cửa....

"Đại vương tử điện hạ!" Raul khom người thi lễ, tiếp đó tại Lucian gật đầu thì lặng lẽ thối lui.

Gia tộc Cameron, do vị trí đặc thù gần sát với biên cảnh nên trong các cuộc tranh đoạt vương vị từ trước tới giờ, đều lựa chọn giữ vững trung lập.

"Nam tước Lawrence, bản điện hạ nghe nói qua ngươi. Có hứng thú hay không tới bên này làm việc cho ta?"

Trong cảm nhận của Alan, đôi mắt Lucian tản mát ra khí thế tràn đầy cảm giác áp bách.

"Thăng tiến tước vị, lãnh địa và tài phú, chỉ cần ngươi gật đầu, ta lập tức có thể ban cho."

Alan sửng sốt, cái này... trực tiếp như vậy?

"Ha ha, ta đối với nhân tài, từ trước tới giờ luôn không bao giờ keo kiệt. "

Khác biệt với tam vương tử Filip xử sự ôn hòa hữu lễ, đại vương tử Lucian trong giao tiếp thích chiếm giữ chủ động, khiến Alan cũng phải ráng mà tiếp tục khách sáo.

Trò chuyện cùng Alan cũng khiến cho hứng thú của Lucian lên cao. Hắn cảm thấy nam tử trẻ tuổi trước mặt rất biết cách nói chuyện. Đầu óc thông minh, thực lực lại mạnh, nếu thu làm thủ hạ thì thật sự hợp cách.

Bỗng nhiên, một người hầu đi tới bên cạnh Lucian nhỏ giọng thì thầm khiến đối phương khẽ nhíu mày, hơi không kiên nhẫn dời ánh mắt về phía một thân ảnh quen thuộc đang đi tới. Đó là hắn đệ đệ, tam vương tử Filip.

"Nam tước Lawrence, mong ngươi sẽ làm ra lựa chọn sáng suốt. " Lucian dứt khoát rời khỏi, hắn cũng không muốn bắt chuyện cùng Filip.

"Xem ra quan hệ giữa bọn họ đâu chỉ là tồi tệ, còn kém cầm kiếm trực tiếp chém nhau. " Alan thầm nghĩ trong lòng.

"Alan, ta không có làm phiền ngươi đi. " Nhanh chóng tới gần, Filip hơi mang áy náy lên tiếng.

"Ha ha, hoàn toàn không có chuyện đó, điện hạ, phải nói là ngài giải nguy cho ta mới đúng. " Đối với thái độ hữu hảo của Filip, Alan cũng tương ứng cho ra đáp lại.

"Ha ha, hiểu hiểu, tính cách của đại ca vẫn luôn bá đạo như vậy. "

Tam vương tử Filip nghe vậy âm thầm thở ra một hơi, có vẻ như so với Lucian bên kia, vị nam tước trẻ tuổi này đối với mình có hảo cảm nhiều hơn. Hắn tất nhiên biết được hành động của mình là đang khiến đối phương khó xử, nhưng Filip thực sự rất hy vọng một Ma Pháp Kỵ Sĩ can đảm lại đầy hứa hẹn như Alan đứng về phe mình.

So với lần trước, có lẽ là do chiến tranh kết thúc, thái độ của Alan trở nên thân thiện bất ngờ như bằng hữu nhiều năm chưa được gặp mặt. Trong lòng Filip không biết tại sao lại lần nữa dâng lên một cảm xúc khó tả.

"Ta thật ra cũng không phải... rất muốn ngồi lên cái vương vị kia a. "

Vô tình nhất là nhà đế vương, huynh đệ ruột thịt của hắn trong vòng 5 năm trở lại đây, người thì phạm lỗi chịu lưu đày, kẻ thì bị địch quốc ám sát. Nhưng... phụ vương của hắn, Markus Halmiton vẫn chưa tỏ rõ bất kỳ thái độ.

Sự kiện rủi ro liên tiếp xảy ra khiến Filip chỉ cảm thấy phát lạnh, tranh đấu nhiều năm như vậy, dù cho hắn bây giờ có từ bỏ hết quyền lực làm một vị thân vương an nhàn, e rằng Lucian chưa chắc sẽ chịu bỏ qua. Hơn nữa còn những người thân cận, các kỵ sĩ và quý tộc theo đuổi bản thân đây, bọn họ sẽ có kết cục thế nào?

Tam vương tử Filip, đã sớm không làm ra được lựa chọn nào khác.

Về phần Alan, sau một hồi phân vân, trong lòng hắn rốt cuộc đã làm ra được quyết định.