Chương 2: Biến Cố Tông Môn

Ẩn Nguyên Tông

Chương 2: Biến Cố Tông Môn

Long Phi bộ dạng ủ rũ nhưng ẩn ẩn bên trong vẫn có chút sinh khí, dường như có một cái động lực nhỏ nhỏ nào đó.

Hắn tay cầm bình Thiên Minh Nhưỡng bước nhanh ra cửa lớn. Tung một cước, đá bay luôn hai cánh cửa bằng gỗ Tử Đàn.

"Dù gì … qua hôm nay, mọi thứ cũng sẽ kết thúc … chơi tới luôn đi."

Bước dài bước ngắn, rẽ trái quẹo phải, đi được một lúc thì hắn cũng đến quảng trường tông môn.

Ẩn Nguyên Tông là một tông môn lánh đời cường đại. Nội quy của tông môn cũng rất đặc biệt. Trưởng lão sẽ không quá chín người, tất cả đệ tử bao gồm cả đệ tử hạch tâm cũng sẽ không quá một trăm chín mươi chín đệ tử. Tính cả Tông chủ thì toàn tông cũng không được quá hai trăm hai mươi hai người.

Số lượng tuy ít nhưng chất lượng là bất khả tư nghị. Toàn bộ là thiên tài trong thiên tài …. nêu không muốn nói phần nhiều là yêu nghiệt. Từ trước tới nay, người trong tông môn đa phần là cổ nhi từ rất nhiều chủng tộc do các trưởng lão tuyển chọn đem về. Nói tuyển chọn cho dễ nghe, chứ thật ra là minh tranh ám đấu. Chỉ cần hợp mắt các trưởng lão, bọn họ sẽ bất chấp thủ đoạn đem người về tông môn.

Lúc này, tại quảng trường đã tụ tập hơn một trăm năm mươi đệ tử, đang xì xào to nhỏ.

Long Phi đứng trước mặt một nữ đệ tử, liền nói:

" Oanh Oanh, sao ngươi lại ở đây, còn mọi người nữa tụ tập tại đây làm gì"

Thiếu nữ tên là Lý Oanh Oanh, thi lễ, nhỏ nhẹ nói:

" Oanh nhi tham kiến Tông chủ!"

" Mọi người đều thấy thiên địa dị biến. Nhưng không biết đang xảy ra chuyện gì, nguyên lực trong thiên địa thì hỗn loạn. Mọi người đang rất hoang mang nên tụ tập tại đây. Đã có một đệ tử đã đi đến biệt viện của Đại Trưởng Lão, mời Đại Trưởng Lão đến đây, chắc là cũng đang trên đường đến."

Sắc mặt Long Phi không vui không buồn, dương như mọi chuyện trên đời đều không liên quan tới hắn, hướng Lý Oanh Oanh nói:

" À, chuyện này sao? Không có việc gì lớn, chuyện nhỏ ấy mà … chỉ là lục địa sắp nổ, toàn bộ chúng ta sẽ chết hết … chỉ vậy thôi …ừ."

Lý Oanh Oanh cảm thấy vô cùng bối rối với cái thái độ nữa thật nữa đùa của vị Tông chủ trẻ tuổi này.

Cho dù có bối rối, nhưng Lý Oanh Oanh vẫn không dám nghi ngờ lời của Tông chủ.

Đối với mọi người trong Tông môn, không kể là đệ tử hay trưởng lão. Trong mắt họ, Tông chủ là thần thánh, là linh hồn của tông môn. Mặc dù cái linh hồn đương nhiệm này có hơi bệnh bệnh một chút. Nhưng mặc kệ ra sao, mọi người vẫn tin vào ánh mắt của cố Tông chủ, từ sâu thẩm trong thâm tâm của mỗi người vẫn là sự kính trọng dành cho Long Phi.

Chuyện Long Phi làm Tông chủ nhưng cũng không có được một phần mười phong phạm của một vị Tông chủ. Âu, cũng là dễ hiểu, vì hắn đam mê đan đạo. Quyết dành cả cuộc đời mình để đi lên đinh cao nhất trong đan đạo, đạt đến cảnh giới Đan Thần trong truyền thuyết. Hắn không thích dành thời gian quý giá của mình cho việc quản lý Tông môn, tranh quyền đoạt lợi. Long Phi tu luyện vũ kỹ, cảnh giới võ đạo đạt tới Võ Đế đỉnh phong cũng là chỉ vì phụ vụ cho việc luyện đan.

Cho dù có nói gì đi nữa, thì cũng không thể phủ nhận hắn là một tuyệt thế thiên tài. Trong vòng hai trăm năm, có thể đồng thời đạt được thành tựu cực cao trong võ đạo lẫn đan đạo.

Hắn trở thành Tông chủ của Ẩn Nguyên Tông là do Tông chủ đời trước chỉ định. Sau khi cố Tông chủ hết thọ nguyên, hắn liền được các trưởng lão đưa lên kế nhiệm vị trí này, Long Phi đảm đương vị trí Tông chủ cũng chỉ mới được hơn hai mươi năm mà thôi.

Lý Oanh Oanh, mặt lúc xanh lúc trắng nhìn Long Phi, lắp bắp nói:

" Vậy … vậy bây giờ phải làm sao đây? Thưa Tông chủ"

Long Phi đáp lại:

" Làm sao…?"

"Oanh nhi, chúng ta còn sống khoảng sáu giờ đông hồ nữa. Bây giờ, người còn muốn ăn món gì thì ăn đi"

"Ừm đúng rồi! Trong giới chỉ của ta có rất nhiều kỳ hoa dị quả, người muốn thứ gì nói đi ta cho, không hạn chế số lượng. Sao lại im lặng … người không thích sao?"

" Được rồi, nể tình người cũng có một khoảng thời gian theo ta học một ít môn đạo, coi như cũng có tình sư đồ không ít thì nhiều. Lần này là ngoại lệ …."

Long Phi hì hục một phen mò tìm trong giới chỉ, lại nhìn Lý Oanh Oanh nói:

" Đây là Thất cấp Đan dược, Thất Liên Tuyết Hoa Đan. Người nhìn đi, đây là đan dược thượng phẩm, mùi vị không tệ, cũng cố tu vi, còn có tác dụng dưỡng nhan."

" Hả? Ngươi nói gì đi…. ầy… xem như ngươi biết nhìn hàng. Được rồi, ngươi nhìn tiếp đi, đây là Bát cấp Đan dược, Kim Linh Đan. Một viên này đưa ra hội đấu giá là người người đỏ mắt, bảo đảm dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ, không thấy máu là không ăn tiền."

Lý Oanh Oanh triệt để im lặng, thật sự là không biết phải nói gì với vị Tông chủ này nữa.

Long Phi thấy khó mà không nản, tiếp tục chào hàng:

" Lại im lặng… Được rồi… được rồi…Ta nói cho ngươi biết, đây là đầu tiên trong lịch sử tông môn, tự cổ chí kim chưa từng xuất hiện chuyện Tông chủ tặng Cửu cấp đan dược thượng phẩm cho đệ tử. Người nhìn đi … ha ha… Cửu Chuyển Bảo Mệnh Đan thượng phẩm. Người nào phục dụng viên đan dược này, trong cơ thể sẽ ngưng tụ ra chín viên Ẩn Dược Nguyên Tinh. Mỗi lần gặp hiểm cảnh, thân mang trọng thương chỉ cần còn nữa hơi thở, đem nguyên lực kích vỡ một viên Ẩn Dược Nguyên Tinh là dược lực sẽ lan tỏa khắp cơ thể chữa lành mọi vết thương. Người nào có viên đan dược này, cũng tương đương có thêm chín cái mạng."

Im lặng vẫn là im lặng, ngoại trừ hơi thở của Lý Oanh Oanh, Long Phi cũng không nghe được bất cứ thanh âm nào khác từ nàng.

Long Phi thở hổn hển, nói:

" Em gái …. Làm người có cần quá đáng vậy không. Đây là Cửu cấp đan dược … là Cửu cấp đan dược thượng phẩm. Là cực hạn mà ta có thể luyện chế ra, ngươi muốn gì nữa đây. Chẳng lẻ, người muốn Thần cấp Đan dược trong truyền thuyết mới vừa lòng hay sao?"

" Thôi được rồi … xem như ta năn nỉ ngươi nhận viên đan dược này đi. Sắp chết hết rồi, hạ thấp khẩu vị một chút đi mà. Nói thật mùi vị nó không tệ đâu, vừa thơm lại ngọt."

Long Phi loay hoay bỏ viên Cửu Chuyển Bảo Mệnh Đan vào bình ngọc, rồi nhét thẳng vào tay của Lý Oanh Oanh. Sau đó, lại nói:

" À! Đúng rồi! Oanh nhi, một lát nữa Đại Trưởng Lão đến. Nếu ông ấy có hỏi đến ta, ngươi cứ nói: Tông chủ chết rồi! Là được."

" Quyết định vậy đi, ta còn phải đi uống rượu."

Không nói thêm câu nào, Long Phi bỏ lại Lý Oanh Oanh đứng đó, còn hắn cứ nhắm hướng Nam mà đi.

Lúc này, Lý Oanh Oanh khôi phục lại được một chút tinh thần, nhìn theo bóng lưng của Long Phi, lẩm bẩm nói:

" Hướng đó không phải là biệt viện của Nhị Trưởng Lão sao?"

Nãy giờ, không phải Lý Oanh Oanh không muốn trả lời, mà nhận thức của nàng không theo kịp tốc độ ném tiền qua cửa sổ của Long Phi. Đừng nói là Thất cấp đan dược, cho dù chỉ là Lục cấp đan dược, thì đối với nàng cũng là một tài sản khổng lồ rồi.

Sau khi, Long Phi rời khỏi được ít phút thì cuối cùng Đại Trưởng Lão, Tô Bá Thiên cũng đến. Đây là một lão giả có râu tóc màu trắng bạc, quần áo gọn ràng, dáng người thẳng tắp như trường thương, toát lên vẻ khí thế kiên định, ánh mắt sắc bén không giận mà uy.

Đi cùng Đại Trưởng Lão, ngoại trừ tên đệ tử đến mời ra. Còn có Tam Trưởng Lão, Cổ U Minh và Tứ Trưởng Lão, Độc Cô Hàn.

Đại Trưởng Lão vừa đến, Lý Oanh Oanh vội vàng chạy lại thi lễ:

" Oanh nhi, tham kiến ba vị Trưởng Lão."

" Được rồi, Oanh nhi. Tình hình bây giờ, khắp nơi đều rất hỗn loạn không riêng gì Tông môn chúng ta. Ngươi đi truyền lệnh của ta tới các đệ tử, ai về chỗ nấy, mọi chuyện đã có các trưởng lão lo liệu." Tô Bá Thiên, ân cần căn dặn.