Chương 48:Chia cách

Vạn Kiếp Nhất Mộng

Chương 48:Chia cách

- Tiểu bảo bối…Biến mất rồi…

Thanh Dương không khỏi kinh hãi khi thấy hắn đang đứng thù lù một đống đột nhiên biến mất ngay trước mắt nàng.Ba nữ nhân kia cũng đồng thời loạn cả lên nhưng không phải tại vì hắn đột nhiên mất tích,mà bởi trước mắt họ là một sinh vật khổng lồ gớm ghiếc bầy nhầy máu thịt.Tử khí tanh hôi tỏa ra từ nó khiến ngay cả những người đã quen với cảnh chém giết như bọn họ cũng vẫn cảm thấy buồn nôn.

[Grào]

Có vẻ sinh vật kia cũng đang rất hốt khi nhận ra bản thân đột nhiên đứng ở một nơi lạ hoắc nên bất ngờ xồ tới tấn công bọn họ.

Xẹt~Xẹt~Xẹt~

Ba đường căn bản và sau đó phần từ vai xuống đến bàn tay của con quỷ lộp bộp rơi xuống đất.

Bạch Hổ tức tối kêu lên:

- Xú bà nương!Nó lao tới chỗ bọn này m…

Thanh Long vội bịt miệng Bạch Hổ lại,đồng thời thì thầm vào tai con nha đầu không biết sống chết này:

- Nhà ngươi chán sống rồi sao!Không thấy mụ ta đang sôi máu à?

Kengg~

Thanh Dương quét kiếm xuống nền đá làm lóe lên một loạt tia lửa điện,ánh lửa lập lòe rọi vào như thổi bùng sát khí trên khuôn mặt nàng.Thế nhưng điều này không những không giúp mấy cô gái đứng gần đó cảm thấy an toàn hơn.Ngược lại còn khiến họ cảm giác như bị kẹt giữa hai con quái vật dữ tợn,lùi không được,tiến cũng không xong.

Thế giới này thật khó sống a!

Bỗng một cảnh tượng kì quái diễn ra khiến bọn họ sửng sốt đến ngây người,những khúc thịt vừa bị chém rớt xuống mặt đất rục rịch di chuyển nhập vào thân thể tên quái vật kia,sau đó từ nơi bị chém đứt từ từ mọc ra một cánh tay khác.Tuy cánh tay mới này có hơi giống thịt nát nhưng cũng không thể phủ nhận là điều này thật quá con mẹ nó ảo lòi đi.

- Đây chẳng phải là…

Thanh Dương lật tung quyển sách rồi dán mắt vào lẩm nhẩm đọc:

- Tụ Âm Thi Quỷ,loại cương thi đặc biệt chỉ tồn tại ở nơi âm khí xung thiên.Do nhiều tử thi hợp lại mà thành,hình thù quái dị,bản tính hung dữ,không có lí trí,năng lực khôi phục cực mạnh.Yếu điểm nằm ở…

Li kì làm sao,đến đoạn này cuốn sổ quý giá của Thanh Long lại bị rách mất một mẩu khiến nàng có một loại xúc động muốn thổ huyết.

- Oa~Là cái mẩu bữa nọ Tiểu Hổ mượn xì mũi đây mà.Chắc là không quan trọng đâu n…Ui ui~Không chơi kí đầu a!

- Còn dám nói!Ngươi chơi ngu như vậy giờ biết làm thế nào?

- Oa oa~Chẳng phải đã mở miệng xin rồi sao.Tỷ cũng đã đồng ý a!

Thanh Long ngây người,kí ức cấp tốc vận chuyển về cái ngày định mệnh ấy…

[Ắt chi~Ô ô~Đầu đau muốn vỡ a~]

#Tiểu Hổ qua chỗ khác chơi.Không thấy tỷ đang nấu cơm à?#

[Ô ô~Tiểu Vũ…Ta đau đầu quá…Ắt chi~]

-Đang lau bàn.Qua chỗ Thanh Long đi.-

[Tiểu Thanh tỷ tỷ…Hơơ…Ắt chi~]

~Lăn ra!Mũi dãi thòng lòng đừng có xấn vào người ta.Lấy giấy lau mũi đi.~

#Thanh Long,tỷ qua xem canh hầm như vậy đã được chưa.#

-Khó tẩy quá!Bạch Hổ,đưa ta cuộn giấy.-

[Nhưng người ta còn chưa kịp xì mũi…]

-Dùng cái gì chẳng được.Không lẽ nhà này hết giấy cho ngươi?-

[Chỉ còn cuốn sổ Tiểu Thanh đang viết a.]

-Dăm ba cái thứ kiến thức căn bản cũng ghi nấy ghi để...Xé ra mà dùng.-

[Tiểu Thanh tỷ tỷ,ta dùng giấy được không?]

~Không lẽ ngươi xì bằng tay à?~

Thanh Long cảm thấy bộ não như lún xuống vì những thông tin mà nàng nhận được.Nàng hỏi,giọng như đang hấp hối:

- Vậy lần đó ngươi hỏi là để xé quyển này đó hử?

- Chuẩn a!Aahhhhhhh~Có một mẩu thôi mà!

Trong lúc một màn bạo hành trẻ em tàn nhẫn diễn ra thì Thanh Dương và Chu Tước đang tấn công tên quái vật kia bằng những tuyệt kĩ mạnh nhất của mình.Đối với Chu Tước,một kẻ đánh không chết là đối tượng hoàn hảo để nàng luyện tập các kĩ năng.Về phần Thanh Dương thì căng thẳng hơn,nàng tấn công đối thủ một cách tàn bạo như thể đó là kẻ đã bắt cóc tiểu bảo bối ngay trước mặt nàng.

Và cho dù Tụ Âm Thi Quỷ gần như hồi phục ngay lập tức thì cũng không khiến hai nữ nhân bạo lực này nản lòng thoái chí,ngược lại đòn tấn công của họ còn không ngừng mạnh thêm đánh cho tên quỷ trở nên thê thảm không nỡ nhìn.

Đột nhiên Chu Tước mở miệng hỏi:

- Ngươi là sư phụ của hắn?

Thanh Dương bổ đầu gã quỷ ra làm đôi,lạnh lùng hỏi ngược:

- Thì sao?

- Với thân phận là một sư phụ,ngươi có biết là đang làm hư đệ tử của mình hay không?

Động tác của Thanh Dương bỗng khựng lại,nàng cau mày đáp:

- Chẳng hay cô nương có gì chỉ giáo?

- Kiểu sư phụ gì mà đệ tử mới bị thương có chút xíu đã chạy tới ôm ôm ấp ấp.Cứ thế thì đến bao giờ hắn mới tiến bộ được?

Chu Tước hùng hổ nói như một người có thâm niên trong ngành giáo dục,hiển nhiên là không hề bị cái cau mày của Thanh Dương hù sợ.

- Ý ngươi là ta không được phép yêu thương đệ tử của mình?

- Thương cho roi cho vọt!

Thanh Dương cười gằn:

- Bộ trong quá khứ ngươi từng trải qua điều gì kinh khủng lắm sao?Không có đủ tình thương à?

Sư phụ của bọn họ nào có thể dùng "không đủ tình thương" để hình dung,lão căn bản là thế ngoại cao nhân kệ mịa sự đời a.Một ngày mười hai canh giờ không ngủ thì ngáp,không ngáp thì ngủ,cảm tưởng như lão tu luyện chỉ để hít gió trời cho khỏi tốn công nấu cơm.Công pháp thì cứ nghệch ngoạc mấy chữ rồi ném vào mặt đám đệ tử để các nàng tự mày mò luyện tập.Sai kệ,đúng kệ,tẩu hỏa nhập ma thì mang đến cho lão cứu chữa,chữa xong thì lại tự mày mò tiếp.

Lớn lên trong môi trường như vậy…nay thấy hắn được Thanh Dương nâng như nâng cúp,hứng như hứng bông thì đương nhiên cảm thấy chướng mắt không chịu nổi.Chưa kể còn bị Thanh Dương xoáy vào "nỗi đau" trong quá khứ khiến nàng bực tức gắt um lên:

- Hắn yếu nhớt như vậy đều tại cái loại sư phụ như ngươi chứ tại ai!

Thanh Dương nhếch miệng cười khinh bỉ:

- Đệ tử ta dù có yếu kém thì cũng đã có ta lo cho hắn.Đâu đến lượt một người ngoài như ngươi xía vô.

Chu Tước đạp Thi Quỷ văng vào tường,cười lạnh nói:

- Ngươi lo được cho hắn cả đời chắc?

- Ta chính là muốn lo cho hắn cả đời đấy!Thì sao nào,ngươi định cắn ta chắc?

Thanh Dương hừ lạnh,kiếm trong tay nàng vung nhanh tới hoa cả mắt chém nát vụn cả Thi Quỷ lẫn bức tường sau lưng nó đồng thời nhanh tay lấy ra từ trong mớ bầy nhầy đó một viên ngọc màu tím to bằng ngón tay cái.Ngay lập tức thân thể đang tái tạo của con quỷ tan thành một bãi máu đen tanh hôi.

Bạch Hổ mếu máo:

- Đó,tỷ thấy chưa?Căn bản là không cần đến mẩu giấy đó a!

Thanh Long nghe vậy thì bật cười khô khốc.Nào có đất diễn cho con quỷ xấu số,sân khấu hoàn toàn thuộc về hai nữ nhân khủng bố kia a.

Không chỉ thua về mồm mép mà thực lực cũng bị đối phương áp đảo,Chu Tước không thể làm gì khác hơn là hậm hực buông tha cách giáo dục "sai trái" của Thanh Dương.Đã không tiếp nhận hảo ý của người ta thì thôi lại còn xù lông lên,thật bực bội a!

- …

Thanh Dương trầm tư nhìn vào viên ngọc tím một hồi sau đó xoay người hướng về phía thông đạo nằm ở tận cùng mật thất lao vụt đi,tốc độ cực nhanh tới mức thân thể giống như một ánh chớp đen chạy vụt qua mắt bọn họ.

- Giờ sao đây tỷ tỷ?Hắn bỗng dưng biến mất rồi sau đấy lại xuất hiện một tên quái vật.Thật khó hiểu nha!

Bạch Hổ nghiêng đầu hỏi.

- Quỷ dẫn đường không thể nhanh như vậy.Đây rõ ràng là có người đã thế chỗ hắn với con quỷ kia.Làm được điều này đủ thấy năng lực của kẻ đứng trong bóng tối kia tuyệt đối không tầm thường…

Thanh Long cúi đầu ngẫm nghĩ một chút,kiên định nói:

- Các ngươi về trước đi.Ta nợ hắn một cái ân tình,bây giờ không trả thì sợ là không còn cơ hội nữa.

- Đã có nữ nhân ghê gớm kia đi tìm rồi còn gì.Tỷ đâu cần phải nhọc công như thế!

Chu Tước cau mày,hiển nhiên là không hề tán thành với tinh thần trượng nghĩa của Thanh Long.Tuy là hồi nãy hắn đã có ý giúp bọn họ nhưng vẫn không thể phủ nhận hắn là cái loại bám váy sư phụ,loại người đấy bớt một tên giảm gánh nặng xã hội,bớt hai tên thì sạch sẽ khí trời.

- Tuy không hiểu lắm chuyện gì đang diễn ra nhưng ta về đội Tiểu Thanh tỷ tỷ.

Bạch Hổ bình thản nói.

Chu Tước bàng hoàng nhìn khuôn mặt kiên định của Thanh Long,sau đó lại xem vẻ mặt ngây ngốc của Bạch Hổ,thở dài nói:

- Ta cũng đến cạn lời với hai ngươi.

Thanh Long mỉm cười nhìn hai sư muội.Tuy là mấy đứa này tật xấu đầy mình nhưng tại một số thời điểm quan trọng thì vẫn là rất đáng tin cậy.

(Tụ Âm Thi Quỷ thường sống theo đàn.Nếu là dịch chuyển thì giờ có lẽ hắn…Hi vọng số bảo bối trong cái túi xách kia đủ cho hắn giữ mạng.Tốt hơn chúng ta nên nhanh chóng tìm ra hắn trước khi hắn trở thành một cái tử thi.)
………………..
- Ha ha~Tinh Vũ,ngươi tiêu chắc rồi.

Hắn quắc mắt nhìn Ngạo Nam,bình thản nói:

- Ngươi cũng vậy.

- Nhưng ít nhất cũng không bị sư phụ của ngươi hỏi tội.

Nụ cười của Ngạo Nam vụt tắt,gã cong gập người ho ra một ngụm máu lớn.Trên ngực Ngạo Nam là một vết thương rất sâu,ở cánh tay và đùi cũng có vô số vết thương lớn nhỏ.Tuy nhiên đối thủ của gã là một đám quái vật đánh không chết,vậy nên còn giữ được mạng còm đã là rất tài giỏi rồi,vài cái vết thương cỏn con thì cứ coi như là quà khuyến mãi đi.

Ho ra máu xong Ngạo Nam lại tiếp tục lải nhải.Có vẻ như một khi đã tuyệt vọng thì con người thường có xu hướng nói đặc biệt nhiều:

- Ta nghĩ lại rồi.Thà chết dưới tay một đại mĩ nhân như sư thúc còn hơn mất mạng bởi đám thịt thối này.Ngươi nói xem có phải không?

Thấy hắn không trả lời,Ngạo Nam hỏi thêm vài lần nữa thì hắn lạnh lùng nạt:

- Bớt nói nhảm.

Mọi thứ lại chìm vào im lặng,chỉ còn tiếng thở nặng nề của hắn,những tiếng bước chân trầm trọng và thanh âm hắn cầm chân của Ngạo Nam kéo lê đi.Hai người bọn họ đã giết được khá nhiều thi quỷ,Tụ Âm Đan hắn kiếm được cũng đã nhét đầy hai túi quần nhưng có lẽ đó chưa phải toàn bộ,mà sức lực của bọn hắn thì đã đến giới hạn rồi.

- Ngươi sợ sao?Nếu thế tốt nhất ngươi nên bỏ ta lại.Đi một mình thì khả năng đến được cánh cửa đó sẽ cao hơn.

Cánh cửa mà Ngạo Nam nhắc đến chính là thứ nằm ở tận cùng của dãy hành lang đầy những sinh vật kinh tởm này.Đằng sau nó có thể là lối thoát,cũng có thể là một nơi còn tồi tệ hơn cả cái nhà xác nơi họ đang đứng.Ai quan tâm chứ,chỉ cần biết đó là đốm sáng le lói duy nhất trong cái nơi tồi tệ này sau đó cắm đầu cắm cổ chạy tới là được rồi.

- Sợ…Đấy cũng chỉ là một loại trạng thái cảm xúc bình thường thôi.

Hắn lên tiếng để cho quãng đường bớt tịch mịch.Thế nhưng thành thực mà nói thì thanh âm vô cảm của hắn vô tình lại khiến cái không khí ma quái này trở nên rùng rợn hơn:

- Nói đến nỗi sợ thì bây giờ ta cũng đang có vài cái đây.Dương Dương có vì ta đột nhiên biến mất mà đâm đầu vào nguy hiểm không ;Tiểu Trà có gặp rắc rối gì không ;Tiểu Hổ đang gây sự với ai,Tiểu Tước có chọc tới cái phiền phức nào không ;Tiểu Long có còn hận Xích Khao không ;Tiểu Vũ sắp tới có định dở trò gì với ta không ;có thay đổi được số phận của An Thùy hay không ;Linh Đan chơi trò pháp sư có gặp nguy hiểm gì không…Ài,thật quá nhiều thứ để mà lo.

- …

Ngạo Nam im lặng một lúc lâu.Đến khi hắn nghĩ rằng gã đã ngủ mất thì thanh âm thều thào vô lực lại vang lên:

- Bớt giả bộ trấn định thong dong.Nếu ngươi không bỏ ta lại thì kiểu gì cả hai đứa cũng bỏ xác ở đây thôi.Khi ấy thì muốn lo cho ai cũng không được nữa!

Nếu là Ngạo Nam thường ngày thì hẳn đã túm cổ áo nhấc lên mà quát vào mặt hắn,nhưng lúc này thì gã chỉ có thể nằm dài trên mặt đất để hắn tùy ý kéo đi.Ông trời thật khéo trêu ngươi,để gã chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy này.Một thân võ công cao cường,cuối cùng lại bị một đống thịt nhão giết chết.Nỗi nhục này...thật quá con mẹ nó nhục,nhục đến đầu thai cũng không hết nhục.

- Để ta kể ngươi nghe một câu chuyện,có một thằng bé lên núi chơi.Nó nhặt được những viên đá rất đẹp và bỏ chúng vào trong balo.Tại thời điểm xuống núi chiếc balo đựng đầy đá trở nên rất nặng và nó không còn đủ sức để đi tiếp.Thế là nó đành phải bỏ bớt đá ra khỏi balo.

Hắn ngừng lại một chút để đổi tay cho đỡ mỏi,lần này là tay trái của hắn cầm chân Ngạo Nam lôi đi:

- Nhưng ta thì khác.Ta là một kẻ rất ích kỷ,vậy nên dù có phải bò thì ta cũng sẽ ôm toàn bộ về.Vì thế ngươi có thể tiếp tục nằm dài ra đó và câm mồm lại được không?

Ngạo Nam trầm tư một hồi rồi nói:

- Balo là cái vật gì?

- …

Hắn trực tiếp tắt tiếng.Nhờ ơn thằng đần này mà độc giả chẳng thèm chú ý đến câu chuyện cảm động và đầy tính nhân văn của hắn nữa.

[Grào]

Hắn bỗng nghe thấy những tiếng gầm ghê rợn,rất nhanh sau đó đám thi quỷ đã đánh hơi được mùi vị người sống mà chạy tới bao vây lấy bọn hắn.

- Ngạo Nam,ngươi còn đủ sức để chạy không?

Câu hỏi của hắn không khác gì một câu đùa đối với kẻ trọng thương sắp hấp hối như gã,tuy nhiên Ngạo Nam biết hắn không đùa.Nếu trước mặt gã là thằng nhỏ ấu trĩ và ưa cợt nhả trước kia thì bọn họ đã sớm chết không toàn thây rồi.

Ngữ khí kiên định của hắn làm cho Ngạo Nam bỗng cảm thấy an tâm lạ,đồng thời cũng đánh thức khát vọng cầu sinh của gã.Có thể chỉ là ảo giác,nhưng có gì đó mách bảo Ngạo Nam rằng bóng lưng thấp bé trước mặt kia có thể đưa gã ra khỏi cái nơi chết chóc này.

Dùng hết toàn bộ tàn lực để đứng dậy,gã cười gằn:

- Hỏi thừa.Không chạy để mà bỏ xác tại đây à!

Hắn gật gù:

- Vậy ta đếm từ một đến ba,ngươi cố mà dùng hết sức bú mẹ chạy theo nhé.Ba!

Ngạo Nam còn chưa kịp tỏ thái độ thì hắn đã lao lên như không cần mạng.Chạy được ba bước hắn dùng sức giẫm mạnh xuống khiến phiến đá dưới chân trở thành phấn vụn,đồng thời mượn lực rướn người lên đấm một cú cực mạnh vào bụng con thi quỷ gần đó nhất.

Ình~

Cú đấm làm vang lên thanh âm như có ai lấy búa tạ đánh vào thùng phi đựng đầy nước.Ngay lập tức máu cùng nội tạng đánh thủng lưng con quỷ mà phun ra ầm ầm,lẫn trong thứ máu-thịt ấy là một viên ngọc màu tím sáng lấp lánh.

Dù nãy giờ đã nhiều lần chứng kiến nhưng cái cảnh tượng khủng khiếp này vẫn khiến Ngạo Nam rùng mình.Máu me như vậy,tàn khốc như vậy,nó khiến những trận đấu trong môn phái trở nên không khác gì mấy bài múa dân gian.Ngạo Nam chợt nhớ đến những lời của sư thúc,không lẽ hắn…thực sự đã trở thành một con người khác sao?Có lẽ nào vì sống với một nữ quái như sư thúc nên hắn đã từ một thằng đần trở thành bộ dáng như ngày hôm nay?

Cơ mà Ngạo Nam không hỏi,và cũng không có cơ hội để hỏi khi mà bản thân còn đang chạy hụt hơi để bắt kịp tốc độ của hắn.

Một đường chém giết tàn bạo máu me như vậy,nếu đổi lại là mấy tên giặc cướp bình thường thì đã sớm sợ vãi tè mà chạy thật xa.Tuy nhiên vì đối thủ là mấy con quỷ não tàn nên chúng chẳng sợ cái đếch gì mà lao thẳng về phía bọn hắn.

Uỳnh~

Một thanh âm trầm trọng vang lên kèm theo tiếng xương nứt vỡ,Ngạo Nam thấy rõ vết lún trên mặt đất khi hắn bị đẩy lùi bởi cú đấm như trời giáng kia.Hai cánh tay hắn buông thõng xuống,ở phía gần khuỷu tay lòi ra một mảnh xương trắng ởn trông rất khủng bố.

Nhưng nếu chỉ dừng ở đó đã tốt,hắn còn tự ý ấn xương trở lại rồi vặn vặn gì đó làm vang lên những tiếng rắc rắc làm Ngạo Nam rợn hết cả người.

- Này,đừng có mà tự ý vặn loạn như thế…

Ngạo Nam chân thành nhắc nhở,dù sao thì lúc này cũng chỉ có thể bấu víu vào cọng rơm cứu mạng này.

- Bớt càm ràm.Lo chạy theo đi.

Thanh âm đều đều của hắn khiến Ngạo Nam giận đến sôi gan.Nếu không phải vì một phút bất cẩn để rồi bị trọng thương thì gã đã đập cả mấy con quỷ lẫn thằng nhãi Tinh Vũ này ra cám rồi.

Cuộc chiến đẫm máu lại tiếp diễn.Tuy nhiên vì đã đuối sức nên động tác của hắn không còn mạnh và nhanh được nữa và ngày càng yếu thế trước số lượng và những đòn công dồn dập của đám thi quỷ.

- Cẩn thận!

Tình hình nguy cấp,Ngạo Nam không kịp suy nghĩ mà lập tức lấy ra Bạo Phong Phù ném về phía đám thi quỷ đang bu lấy hắn.

Bá Cước – Thạch Toái Thiên Kinh Khí Cái Thế.

Hắn gồng mình chịu đòn đồng thời âm thầm tụ nội lực sau đó nhắm chuẩn thời cơ nhảy lên tung cước loạn xạ,tựa như trăm mũi tên cùng phóng mạnh mẽ xuyên thấu và đạp văng những viên Tụ Âm Đan ra khỏi thân thể khổng lồ của đám quỷ.

Sau khi tung đòn hắn nặng nề dùng mông tiếp đất,cả người đều là một loại cảm giác đau như sắp nứt vỡ.

- Phew~Có vẻ vẫn hơi quá sức…

- Này thằng đần,đã chết chưa thế?

Ngạo Nam hối hả chạy đến thì bất ngờ bị một mảnh giấy đập vào mặt.Thì ra là tấm Bạo Phong Phù mà gã vừa mới ném ra.

- Đây không phải game MOBA.Ngươi ném thứ này vào giữa đội hình để ta mau lên bàn thờ à?

Ngạo Nam cười gượng.Lúc ấy gã chỉ nghĩ thằng này mà tiêu là mình cũng oẳng chó nên…

Hắn nhìn chằm chằm đám thi quỷ đang lết tới,trầm giọng hỏi:

- Này,ngươi còn bao nhiêu phần trăm công lực?Ý ta là ngươi có còn đủ sức tung ra một đòn không?

Ngạo Nam nhìn hắn đầy nghi hoặc,lại quay sang đám thi quỷ đang đứng chật cả lối đi.Một đòn,với số kẻ địch đông như vậy,ngươi nghĩ mình là Saitama à?

Như biết được suy nghĩ của Ngạo Nam,hắn nói:

- Tung một đòn duy nhất lao thẳng tới cái cửa kia.Dám chơi không?

Từ vị trí hiện tại đến cánh cửa kia cũng có đến hơn hai trăm mét khoảng cách.Tại thời điểm toàn thịnh của Ngạo Nam mà muốn đâm thẳng xuyên thủng thì cũng dễ thôi,nhưng bây giờ cả hai thằng đều đã là dầu cạn đèn tắt.Nhỡ nửa đường đứt gánh thì liền trở thành cá nằm trên thớt còn gì.

Thế nhưng họ đã không còn thời gian cân nhắc.Lũ thi quỷ ở những nơi khác đã bắt đầu xuất hiện còn hắn thì đã bắt đầu trông giống như một đứa chết trôi,sức lực xem ra không đủ để tiếp tục mở đường máu nữa.

Ngạo Nam cắn răng:

- Được ăn cả,ngã về không.

Trước thái độ nghiêm túc của Ngạo Nam thì hắn chỉ khẽ cười nhạt:

- Trông yếu sinh lý vl…Lát đừng có làm vướng tay ta.

Ngạo Nam mỉm cười ấm áp:

- Hi vọng ngươi không phải lại đang giả ốm giả bệnh như vừa nãy (*).Bằng không ta thề sẽ khiến ngươi chết rất thảm.

(*)Chương trước hắn làm bộ yếu đuối vô lực để tựa vào chỗ-mà-ai-cũng-biết-là-chỗ-nào-ấy.Muốn biết thêm chi tiết vui lòng xem lại.

Hắn xì ra một tiếng đầy khinh miệt:

- Nếu ngươi là gái và có ngực thì ta sẽ cân nhắc.

Không gian trong mật thất như bị vặn xoắn lại bởi dòng năng lượng dao động mạnh mẽ.Gió xoáy bao quanh hai đứa trẻ khiến những con thi quỷ liều lĩnh tiến lại gần đều bị cắt thành thịt nát.

Ngạo Nam gầm lên:

- Ta không thoát kiếp xử nam thì đều là nhờ tên phế vật nhà ngươi đấy!

(Nếu kiếp này Dương Dương thành góa phụ thì ngươi đừng bao giờ mơ gặp lại thê tử một lần nào nữa.)

Một tiếng nổ vang đánh sập mặt đất dưới chân họ.Luồng sáng lóa mắt lao vụt đi như một mũi tên - mang theo khát vọng cầu sinh và cả một chút tình cảm đầy sai trái một thằng bé mười ba tuổi – lao vụt đi xuyên qua tất cả những chướng ngại.Rực rỡ và chói lòa,như một vì sao âm thầm xẹt qua bầu trời trong đêm khuya tĩnh lặng,kéo theo vệt dài những điều ước thứ đã hóa thành bí mật của vũ trụ.

Người ta nói,điều ước vọng lên dưới ánh sao sẽ trở thành hiện thực.

Cánh cửa đá bị thổi tung bởi uy lực kinh người của chiêu thức tối hậu kia.Xuyên qua vài chục thi quỷ nhưng uy lực không hề giảm,tiếp tục càn quét vào trong không gian bí mật kia.
…………………
Ánh đèn mờ ảo bao trùm căn phòng đơn giản nhưng ấm áp,trong đó chiếm gần như toàn bộ diện tích căn phòng là một chiếc giường rất lớn phủ kín bởi tấm ga giường đen kịt.Tương phản với màu đen đó là hai thân ảnh đang lõa thể mà quấn lấy nhau.

- Dương Dương…Dương Dương…Không nên nghịch ngợm…Ừm…Đừng ép ta…

Hắn chưa nói hết thì đã bị một đầu lưỡi nhỏ xinh lưỡi điêu luyện quét từ ngực lên cổ,lại thêm mùi hương quyến rũ phát ra từ thân thể kiều mị của nàng khiến máu huyết trong người hắn trương phồng lên,toàn thân căng cứng như bị hóa đá.

- Tiểu yêu nữ,hôm nay xem ta như thế nào trừng p…

Đang hùng hổ thì hắn bỗng nhận ra cổ tay bị dây xích trói chặt vào đầu giường,tay còn lại và hai chân cũng chịu cảnh xiềng xích tương tự.Kì quái ở chỗ dây xích này nhẹ như không có trọng lực,hắn cũng không hề bị phế công nhưng dù hắn dùng mười thành công lực thì cũng không làm nứt nổi một mắt xích.Nên biết là với công lực của hắn thì chẻ đôi một cái hành tinh như Mặt Trăng cũng chẳng tốn bao nhiêu sức đâu.

- Tiểu bảo bối,chơi thế này không vui đâu.

Hắn còn đang không hiểu gì thì một nữ nhân khác tập tễnh chạy đến.Bề ngoài nữ nhân này chỉ cao đến ngực của Thanh Dương,trông chẳng khác gì một tiểu nha đầu mười mấy tuổi nhưng vẻ mặt bình thản lạnh lùng lại tạo cảm giác là nàng ta đã trưởng thành.

- Nhu nhi,nàng...

Cơ mà cái vị Nhu nhi kia rõ ràng là không hề đếm xỉa đến hắn mà thay vào đó nhún một cái nhảy lên ôm cổ Thanh Dương.Không dừng ở đó hai nữ nhân còn ở trước mặt hắn hôn nhau đắm đuối.Những thanh âm rên rỉ trong cổ họng khi đầu lưỡi hai người quấn quít lấy nhau khiến hắn cảm thấy mình sắp tăng xông mà chết.

Rất may đây chỉ là màn chào hỏi nên hai miệng nhanh chóng tách ra,bắc ngang hai phiến môi anh đào là một tia nước trắng bạc.Cảnh tượng hết sức sai trái,hết sức phản tự nhiên nhưng cũng đồng thời cực kì bổ mắt.

- Chẳng phải chàng thường chê hai tỷ muội bọn ta yếu sao?Nếu thế thì đêm nay nằm đó một mình đi,ta và tiểu mĩ nhân này tự an ủi lẫn nhau vậy.

Hắn khóc không ra nước mắt:

- Đừng nha.Bộ hai người muốn bức chết họa mi của ta chắc?

Nhưng hai nữ nhân tàn nhẫn kia rõ ràng không thèm đếm xỉa đến hắn,ngược lại còn vừa cởi đồ vừa cười khúc khích.

- Ta sai được chưa!Chơi thế này không vui đâu!

- Đừng hôn nhau nữa.Môi các nàng là của ta cơ mà!

- Cởi trói…

- Cởi trói đi mà!

Hắn chồm dậy,mồ hôi ướt đẫm áo.

(May quá,ra là nằm mơ.)

- Tiểu bảo bối vừa mơ thấy gì vậy?

Theo bản năng,hắn quay sang đáp:

- Ta vừa có giấc mơ kì lắm.Nàng và Đường Nhu trói t…

Nụ cười trên môi hắn vụt tắt,đôi mắt cá chết mở to đủ thấy hiện thực trước mắt gã là kinh khủng khiếp đến nhường nào.

Khuôn mặt thanh tú,nước da trắng ngần,phong tư yểu điệu,nhẹ nhàng như vân.Không những thế dáng người còn cực kì hoàn mĩ,tựa như một kiệt tác mà khi nhìn vào ta chỉ có thể trầm trồ thưởng thức,còn nếu bình phẩm bằng lời thì chẳng khác nào tự phơi bày cái ngu của mình ra.

Nhưng đáng chú ý nhất là nụ cười của nàng,nó dịu dàng đến mức khiến hắn không thể nào gượng dậy nổi một tia cảnh giác.Đặc biệt đối với những kẻ lạc lối như hắn thì nụ cười chân thành đó thậm chí còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Thanh Dương cũng có nụ cười như vậy,nhưng nữ nhân trước mắt hắn hoàn toàn không phải là nàng.

- M…Mẹ nuôi?

Hắn lắp bắp,có chút không tin vào mắt mình.

Dù đã khoác lên người một thân y phục cổ trang,dù mái tóc đen mềm mại được buộc cao bằng một cây trâm hình phượng,dù nụ cười có rạng rỡ thế nào đi chăng nữa thì hắn vẫn nhận ra nữ nhân đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay hắn.Người đã lặng lẽ ra đi trong một bênh viện tồi tàn,trong khi lão chồng bận nhậu nhẹt còn con gái thì bận hẹn hò đú đởn.

Còn hắn,người duy nhất quan tâm đến bệnh tình của nàng thì lại chỉ biết ngồi đần mặt ra và khóc.

Hoàn toàn vô dụng.

- Tiểu bảo bối!Tiểu bảo bối,con sao rồi?Đừng làm mẫu thân sợ!

Bàn tay mát lạnh sờ lên trán khiến hắn khẽ rùng mình,thất thần đáp:

- Không việc gì.Chỉ là…có hơi choáng váng.

Gia Hân nhẹ nhõm thu tay lại,mỉm cười nói:

- Mới ngủ dậy đầu óc không tỉnh táo là bình thường.Để mẫu thân giúp con thay y phục.

Hắn chưa kịp phản đối thì Gia Hân đã nhẹ nhàng cởi áo ngủ của hắn.Cảm giác khác hoàn toàn so với khi Thanh Dương dùng miệng cởi đồ cho hắn,động tác ưu nhã và ôn nhu của vị mẫu thân này khiến hắn có một loại ngượng ngùng giống như hài tử chưa lớn,chỉ biết mặc cho mẫu thân tùy ý bày bố.

Đến khi Gia Hân đặt tay lên đai lưng thì sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi:

- Mẹ…à quên,mẫu thân.Phần này để ta tự làm được rồi.

Gia Hân búng lên cái bản mặt ngượng ngùng của hắn,mỉm cười nói:

- Tiểu tử ngốc,con từ lâu đã bị ta xem sạch sành sanh rồi.Còn làm bộ ngại ngùng gì n…

Không có đai lưng níu giữ nên cái quần của hắn dứt khoát thả mình theo sự kêu gọi của trọng lực.Hung khí lộ ra khiến Gia Hân trực tiếp tắt tiếng,ngượng ngùng quay đi chỗ khác.



(Làm người chẳng được điểm nào,chỉ có mỗi tiểu đệ cường tráng.Nhưng mà dường như không được nữ giới hoan nghênh.)

Thái độ của Gia Hân khiến hắn vô cùng buồn bực.Dù vậy hắn vẫn không quên nắm lấy bộ y phục mà vị mẫu thân này đã chuẩn bị sau đó tác phong nhanh nhẹn mặc vào.Hắn không phải bạo lộ cuồng,ngoại trừ nữ nhân cùng hắn lăn giường còn lại thì hắn không muốn bất cứ ai nhìn thấy thân thể của mình.

Bình thường đều mặc hắc y,bây giờ khoác lên người một bộ áo trắng cảm thấy bản thân giống như từ cao thủ võ lâm trở thành một cái trắng tròn tiểu công tử,thật sự là quen không nổi.

- Ta mặc xong rồi.

Gia Hân ngượng ngùng liếc qua,thấy hắn đã thực sự ăn mặc chỉnh tề thì sắc đỏ trên mặt mới giảm đi đôi chút:

- Vẫn còn sớm.Trước tiên để mẫu thân dẫn con đi dùng bữa sáng.

Hắn thong thả đi theo vị mẫu thân từ trên trời rơi xuống này bước ra khỏi phòng. Bên ngoài là khoảng sân rộng rãi trồng đầy hoa anh đào,thậm chí còn có vài ba người giúp việc đang tưới nước đủ thấy gia cảnh của hắn lúc này cũng thuộc dạng rất ra gì và này nọ.

Đang mải mê nhìn hoa đào thì một bàn tay mát lạnh xoa lên đầu hắn:

- Con thích hoa đào à?

- …

Hắn khẽ gật đầu,bàn tay mở ra nắm lấy tia nắng lạnh ngắt:

- Mẫu thân,tên người là gì?

Trong mắt Gia Hân lóe lên một tia kì quái,nàng cười gượng:

- Tiểu bảo bối,giỡn vậy không vui đâu.

Hắn bình thản gật đầu nhưng miệng thì vẫn khăng khăng:

- Thì đúng là không vui thật nhưng người cứ trả lời đi.

Một vị "mẫu thân" từ trên trời rơi xuống,một cái hài tử hỗn xược đến tận trời ngang nhiên hỏi nhũ danh của mẫu thân,cái nhà này cũng thật quá cực phẩm.

Thế nhưng vì hài tử đã kiên quyết đến như vậy nên nàng cũng đành phải chiều theo ý hắn:

- Ừ thì…kêu là Gia Hân.Đông Phương Gia Hân.

Hắn cau mày lặp lại:

- Họ Đông Phương…

(Nếu vậy tên ta chẳng phải sẽ là Đông Phương Tinh Vũ sao?Tên dở như vậy thì làm gì còn ai thèm đọc truyện nữa!)

Hắn bỗng trầm ngâm như đã nhận ra điều gì khiến khuôn mặt xinh đẹp của Gia Hân trở nên cực kì khó coi.Không tệ vậy chứ,diễn mỗi một vai này mà chẳng lẽ vừa mới bắt đầu đã bị lộ rồi sao?

- Trời trong gió nhẹ sớm mai hồng.Thật sảng khoái.

Ngờ đâu hắn chỉ đần ra một lúc rồi lập tức khôi phục vẻ mặt tưng tửng,thậm chí còn hứng trí tận hưởng gió trời.Có vẻ cuộc sống của hắn nhiều biến động đến mức việc bản thân đang từ trong mật thất đầy những sinh vật kì quái tởm lợm sau đó bỗng dưng xuất hiện ở một nơi đầy tình yêu thương đã là không đủ để khiến hắn cảm thấy bất ngờ nữa rồi.

Bằng sự quan sát qua loa của hắn thì nơi này cùng cái trang viên rách mà hắn bước vào hồi sáng cũng có vài phần tương tự.Mà nói thẳng ra là cùng một chỗ luôn đấy,chẳng qua là mấy công trình kiến trúc còn chưa có bở ra từng mảng cộng thêm việc trồng mấy cái cây anh đào nên nhìn có sức sống hơn thôi.

- Mẫu thân,người buôn cỏ Mỹ hay sao mà xây được cái trang viên to thấy ớn vậy?

Hắn vừa rơi vào ảo cảnh,ký ức và thực tại không đồng nhất nên tò mò một chút là điều đương nhiên.Thường thì người thi thuật sẽ hạn chế tiết lộ thông tin để tránh việc nạn nhân nhận ra bản thân đang ở trong ảo cảnh.Cơ mà vừa rồi hắn chẳng nhận ra cái quái gì nên Gia Hân cảm thấy việc giữ bí mật với đứa trẻ có chút ngốc này cũng không thực sự cần thiết.

- Gia tộc Đông Phương chuyên đúc luyện binh khí,giao du rộng rãi với hai phái hắc bạch nên chuyện kinh doanh tương đối tốt.Mà con nói "cỏ Mỹ" là cái vật gì,bán rất có lãi sao?

Hắn khoát tay nói:

- Không cần để ý tiểu tiết.Mẫu thân,có thể bế ta được không?

Đột nhiên giơ tay đòi bế,hơn nữa còn không thèm đưa ra lí do.Nếu là người bình thường thì kiểu gì cũng sẽ đá hắn lăn qua một bên đồng thời hung hăng mắng:"Hảo thủ tốt chân còn thích dựa dẫm.Đi chết đi mày!".Thế nhưng người xung quanh hắn nào có ai là bình thường,Thanh Dương chính là một ví dụ điển hình,và đương nhiên Gia Hân cũng không bình thường nốt.

Nàng cẩn thận xốc nách tiểu hài tử nâng lên,tiện tay nhéo má hắn một cái:

- Đứa nhỏ lười biếng,như vậy sẽ không lớn lên được đâu.

- Kẻ đần mới mong lớn.

Hắn ậm ừ một câu rồi tựa đầu vào bộ ngực mềm mại của Gia Hân nhắm mắt dưỡng thần.

Ân,thì ra cảm giác có mẫu thân là như thế này.

Cứ như vậy mơ mơ màng màng cho đến khi Gia Hân đặt hắn xuống ghế thì hắn mới nhận ra bản thân đang ở trong một căn phòng xa hoa tráng lệ không thua gì căn cứ tại Nam Cực của hắn.Lại nói,đất ở Nam Cực không tốn tiền mua,còn một mét vuông đất ở kinh thành lại có giá đắt như vàng.Có thể xây dựng một cơ ngơi như thế này đủ thấy tài lực của Đông Phương gia tộc cũng không phải dạng vừa đâu.

Nhưng đáng chú ý hơn cả là bàn ăn trước mặt hắn,một cái bàn rộng đến mức tám người ôm không xuể xếp đầy sơn hào hải vị khiến hắn bỗng hiểu cái câu "nhìn thôi cũng thấy no" là như thế nào.

Gia Hân ngồi phía đối diện thấy hắn cứ ngồi đần mặt ra thì lên tiếng thúc giục:

- Tiểu bảo bối mau ăn đi.Đừng ngại.

Hắn ngạc nhiên hỏi:

- Nhà lớn như vậy mà chỉ có hai người thôi á?

Khuôn mặt Gia Hân tối sầm lại,nàng ấp úng:

- Ờ thì…

- Mà cũng chẳng sao.Nhiều người nhiều miệng nhức đầu.

Hắn tự hỏi tự trả lời sau đó tự thưởng cho mình một miếng giò:

- Món này ai làm vậy?

Gia Hân mỉm cười ôn nhu:

- Là mẫu thân tự tay làm.Con thấy sao?

Hắn lẩm bẩm:

- Âm khí nặng quá.

- Con nói gì cơ?

- Ta nói là trù nghệ của mẫu thân…rất được.Ăn một lại muốn ăn hai,ăn ba ăn bốn lại thèm ăn năm.

Tuy biểu cảm trên mặt hắn hoàn toàn đối lập với mấy lời khoa trương kia nhưng cũng đủ khiến Gia Hân cười không ngậm được miệng.Nàng hào hứng gắp mấy thứ ngon mắt đặt vào bát cho hắn,trong lúc vui vẻ cũng không để ý xem cánh tay mình đã vươn ra dài đến mức nào.

- …

Hắn dường như thấy việc cánh tay một người dài ra gần bốn mét là điều rất bình thường nên ngay cả một cái nhướn mày cũng không có,biểu cảm trên mặt chỉ là vẻ đau khổ khi gắp đồ ăn bỏ vào miệng.

[Ựm~oẹ~]

Ăn được vài ba miếng hắn bỗng quay mặt sang một bên nôn tung tóe khiến Gia Hân sợ tái mặt:

- Tiểu…

Hắn giơ tay ra hiệu nàng im lặng sau đó nhắm mắt tập trung điều tức,tận lực hấp thụ âm khí cuồn cuộn trong cơ thể.Hồi sáng đã hút được một đống,giờ lại hốc thêm thứ đồ ăn kì lạ này khiến cả người hắn tràn đầy chướng khí,cảm tưởng như chỉ cần hít sâu một hơi là sẽ lập tức nổ thành thịt vụn.

Một lúc lâu sau hắn mới thở ra một ngụm trọc khí.Vừa mở mắt liền bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của Gia Hân đang nhìn chằm chằm,hai chóp mũi gần như chạm vào nhau khiến hắn kinh hãi kêu thảm một tiếng rồi ngã ngửa ra sau.Ghế và cái đầu hắn cụng mạnh xuống sàn đánh "cốp" một tiếng.

- Trời đất!Có sao không con?
Gia Hân vội đỡ hắn ngồi dậy.Cũng may là vừa rồi lúc ngã né né ra chứ mà ngã đâm đầu vào bãi nôn thì đẹp mặt.

Hắn chặc lưỡi:

- Không việc gì.Tạm thời chưa có chết được.

(Chỉ hấp thụ có chút xíu âm khí mà cũng lâu như vậy.Thật quá con mẹ nó phế vật.)

- Con đi đâu vậy?

Sẵn bực trong người nên hắn đứng phắt dậy đùng đùng đi ra cửa:

- Đã ăn no rồi.Ra ngoài hít thở một chút.

Gia Hân nghe vậy thì bỗng trở nên hốt hoảng:

- Không nên.Bên ngoài rất không thân thiện a.

Nhưng Gia Hân còn chưa kịp nói hết thì hắn đã xô cửa lao ra ngoài.Cái đứa nhỏ mới vừa rồi còn nôn ọe các kiểu giờ đột nhiên ầm ầm lao đi như trâu chọi,thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng.

Hắn không chạy ra ngoài mà chọn cách đi sâu vào những tầng kiến trúc phức tạp trong trang viên.Bởi thông thường 96,69% những kẻ lạc vào ảo cảnh sẽ cắm đầu cắm cổ tìm cổng ra nên nhất định nơi đó sẽ bố trí đầy mê trận,đi vào cũng chỉ tốn công.Ngược lại hắn quyết định tiến sâu vào tiềm thức của vị "mẫu thân" này.Bởi hắn cảm thấy việc hắn trở thành cô nhi ở kiếp này có vẻ không đơn giản như suy nghĩ của hắn trước đây.

- Chắc chạy đến đây là được rồi.

Hắn ngồi bệt xuống một bậc thang gần đó nghỉ chân.Đừng nhìn "mẫu thân" hắn nãy giờ là một cái bộ dáng từ từ tốn tốn mà tưởng thật,chẳng qua là do khi duy trì ảo cảnh thì năng lực của người thi pháp sẽ bị giảm toàn diện mà thôi.Nói chung là trừ khi book Uber còn không thì đừng hòng đuổi kịp hắn.

Đang thở hổn hển thì hắn bắt gặp một ông bác mặc áo vải nâu cầm cái liềm đi ngang.Cơ mà người này thực sự chỉ đi ngang thôi,thậm chí còn không thèm liếc hắn đến một cái.

Đừng đùa chứ!Bộ ông bác không thấy cái bộ đồ sặc mùi "đại thiếu gia" này à?Mà không thấy thì thôi bỏ qua đi,nhưng ít nhất cũng đừng có vật vờ như bị quịt lương bốn tỷ năm thế chứ!

- Ông bác,cho hỏi tý không phải…

Đang định chào hỏi thân thiện thì bỗng ông bác kia vung cái liềm vào mặt hắn.Rất may là hắn có tính cảnh giác cao chứ nếu đụng phải mấy thằng gà mờ thì cái mũi văng mất tiêu rồi.

Hắn thở dài:

- Tôi có ăn hết của nải nhà bác đâu mà làm gắt thấy ớn vậy?Hỏi đường xíu thôi mà.

[Gaaaa]

Gã đàn ông rít lên một tiếng hoang dại rồi vung lưỡi liềm lao về phía hắn.

Phản rồi!Phản cả rồi!

Với những thành phần loạn óc thế này thì cách khắc chế tương đối dễ dàng.Hắn vung chân đá văng cái lưỡi cày,hay chính xác hơn là đá văng bàn tay cầm lưỡi cày của gã lên trời rồi động tác thành thục lướt ra sau đạp gãy hai đầu gối rồi ấn đầu y xuống đất.

Tiếng gầm gừ của gã yếu dần rồi tắt hẳn,cùng lúc đó bàn tay của hắn lún dần vào hộp sọ của y.Cả hai bất động trong vài giây cho đến khi bàn tay cầm lưỡi cày rơi xuống.Hắn nhanh như chớp bắt lấy bàn tay khô khốc nứt nẻ đang siết chặt phần cán của lưỡi cày sau đó vung một đường căn bản di dời phần đầu của y ra khỏi thân thể.

Thành thật mà nói thì có lẽ gã cũng không cần dùng đến bộ phận đấy đâu.

Lập tức thân thể của gã hóa thành vô số điểm sáng nhỏ sau đó tan biến trong không khí,thậm chí ngay đến bộ đồ màu nâu nhạt cũng đều biến mất.

- Ầy…Tởm quá.

Hắn nôn khan khi thấy bàn tay dính đầy thứ dịch màu xanh bốc mùi tanh tưởi,có lẽ chúng bám vào tay hắn khi đang thu thập thông tin trong đầu gã kia.Lau thứ dịch nhớp nhúa đó vào quần,hắn lẩm bẩm:

- Đây là vùng tiềm thức.Xem ra đã đi đúng đường rồi.

[Vùng tiềm thức,lưu trữ toàn bộ kí ức,phản ứng và cảm xúc của một sinh vật.Trong vùng tiềm thức sẽ có tỉ lệ bắt gặp những "hệ thống tự vệ tâm lý",không quá mạnh nhưng số lượng rất đông.]

[Gaaaaa]

Đặc điểm của hệ miễn dịch là tập trung lại khi phát hiện thấy kẻ xâm nhập nên chỉ vài giây sau hắn đã nghe thấy những tiếng rít gào từ phía xa vọng lại.

(Dọt lẹ.)

Không biết đã chạy qua bao nhiêu ngã rẽ,bao nhiêu căn phòng,điều duy nhất hắn thấy được là càng chạy vào sâu thì sắc trời càng trở nên tối hơn.Cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân rượt theo thì trên đầu hắn cũng tắt nắng luôn.

(Chỗ này…Đây là lối vào trang viên?)

Chạy vòng vòng vèo vèo một hồi lâu rồi chẳng hiểu sao bây giờ hắn lại đứng ở bên ngoài trang viên,trước mặt là một cánh cửa gỗ to đùng có dán hai tấm giấy tạo thành hình chữ X,mỗi tấm đều đề hai chữ "Niêm phong" bằng mực đỏ chót.

Mà mùi mực hơi tanh,có khi là viết bằng máu cũng nên.

Suy luận của hắn:

Niêm phong = Bí mật = Phiền phức = Bảo vật = Chỗ tốt

Với một suy luận cứng như thế hắn thẳng chân đạp cửa xông vào.Thế nhưng trái với suy nghĩ rằng đây sẽ là nơi thần thần bí bí âm âm u u,đập vào mắt hắn là một đám nhân loại đang đánh đập đâm chém nhau tưng bừng.

- Ầy~Đông thấy ớn vậy.Xê ra coi.Tránh đường,tránh đường.

Hắn rẽ đám đông mà tiến lên.Thay vì đứng xem mấy tên thất phu này đánh nhau thì hắn cảm thấy có gì đó đang kêu gọi hắn.Một thứ gì đó kích động và dồn dập...từ căn nhà phía xa…

Một tên bị giáo đâm xuyên ngực đổ ập lên người hắn và ăn thêm ba nhát chém vào đầu trước khi ngã lăn xuống đất.Trong cơn hấp hối y trợn mắt nhìn hắn đầy phẫn nộ:

- Ặc ặc…Thằng nhãi…Tại mày mà…

Bốp~Bốp~

- Trúng giáo đấy là chết chắc rồi còn thích blame à?Trợn mắt với ai vậy?Ăn tạm vài cước cho đỡ tức nhé?

Hắn vừa thu chân thì một loạt phiền phức khác lại ập tới:

- Thằng kia cũng là thích khách.Đập chết mịa nó!

- Ế?Không phải là người của bọn mày à?

- Nhà Đông Phương làm gì có thằng nào mặt thộn như hắn?

- Kệ.Đập trước tính sau!

Trong một cuộc chiến thì những kẻ nhỏ con luôn bị nhắm tới trước tiên.Thế nhưng cái cách mà toàn bộ chiến trường đều nhắm vào hắn như thế này cũng thật quá con mẹ nó vô lí rồi.

(Là bản năng tự vệ.Phản chiếu trong tiềm thức chủ động nhắm vào kẻ xâm nhập.)

Hiểu ra vấn đề là một chuyện,nhưng làm cách nào để xử lí vấn đề lại là chuyện khác.Tất nhiên thử một chút cũng không mất mát gì:

- Mấy vị đại ca,chết trận là chuyện thường tình.Trước tiên ngồi xuống hảo hảo nói chuyện một chút được không?

Một tráng hán nhảy lên vung đao bổ vào đầu hắn đồng thời rống lớn:

- Ta X con vợ ngươi!Thời điểm nào rồi còn muốn nói chuyệ…

Bỗng một bàn tay nhỏ xíu móc vào mồm sau đó mạnh mẽ quăng gã xuống đất.Còn chưa kịp ngạc nhiên thì năm ngón tay như kìm sắt đã siết vào xương hàm của y làm chúng kêu lên răng rắc.

- Đừng-có-đụng-đến-vợ-ta.

- Dạ~Em biết rồi đại ca.Dạ~Em xin lỗi ạ.

Hắn quắc mắt nhìn đám đông đang bu lại gần,gầm khẽ:

- Cút.

Nội kình Cửu Tử Tà Công hóa thành một đầu ác linh thổi bay toàn bộ mấy tên cốt đột xung quanh hắn,nội kình hùng hậu khiến mặt đất dưới chân bị đánh ra một cái hố sâu cả tấc.Những kẻ này chỉ là một phần trong ảo cảnh sao có thể chịu nổi tinh thần lực mạnh đến như vậy,ngay khi chạm phải ác linh liền lập tức bị chấn thành tro bụi.

- Phiền thật chứ.

Hắn chặc lưỡi một cái rồi chạy hết tốc lực tới căn nhà ba gian.

Cùng lúc đó.

- Đông Phương Gia Hân,nàng không cần thiết phải ngoan cố như vậy.Chỉ cần nói cho bọn ta tung tích của đôi cẩu nam nữ đấy thì có thể miễn cho nàng tội chết.

Nam nhân anh tuấn miệng nói lời ngon ngọt nhưng ánh mắt dâm tà lại chiếu thẳng vào bộ ngực của Gia Hân.Với bộ dáng cặn bã ấy mà muốn người khác tin thì quả thật còn khó hơn lên trời.

Gia Hân không đáp mà chỉ cười khẽ.Nụ cười tựa như một đóa hoa bung nở giữa đêm khuya,đẹp mà buồn vô cùng.

Trong khi đám thủ hạ đeo mặt nạ đầu lâu còn đang ngẩn ngơ vì vẻ đẹp như tiên thiên hạ phàm kia thì khuôn mặt anh tuấn của tên thủ lãnh bỗng tái nhợt,không dám chậm trễ gã vội tung mình nhảy ra ngoài cửa.

Hành động này nếu là cơn điên bộc phát thì quả thực rất mất mặt trước toàn thể đàn em.Thế nhưng đương nhiên là y không có điên,bởi ngay khi gã vừa tiếp đất thì toàn bộ những thủ hạ đứng gần gã khi nãy đều bị chém làm hai khúc lộp bộp rơi xuống đất.Căn nhà ba gian bỗng chốc tràn ngập mùi máu tanh.

Lúc này chỉ còn những tên thủ hạ vừa nãy chưa kịp đi vào nhà là còn giữ được mạng nhỏ.Thế nhưng thấy đồng đội chớp mắt đã bị chặt làm hai khúc khiến chúng không khỏi cảm thấy mông lung như một trò đùa.Nhất thời đội hình trở nên lộn xộn,lòng quân đại loạn.

(Dăm ba cái thằng tạp binh chẳng được tích sự gì!)

Vì gần đây triều đình nhiều lần đưa quân đến làm phiền nên binh lính tinh nhuệ đều ở lại chấn giữ Vạn Tuế,hại gã chỉ có thể điều động vài tên lính quèn vô dụng chứ nếu là quân đội chính quy thì một cái Đông Phương gia tộc nhỏ nhoi gã chỉ cần nửa canh giờ là tiêu diệt sạch sẽ.

Càng nghĩ càng tức,gã xoát một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ,quát lớn:

- Con điếm thối!Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt?

Thanh âm chưa dứt thì kiếm đã đánh tới,lửa giận khiến cho uy lực của kiếm chiêu tăng lên một bậc,nhưng cũng dễ dàng để lộ ra sơ hở.Giận quá mất khôn,lần này chỉ e nam tử anh tuấn kia không những không đả thương được Gia Hân mà còn phải chịu thiệt thòi.

Phân Hoa Phất Liễu.

Gia Hân gặp chó điên nhưng không hề hoảng sợ,thuần thục sử dụng một chiêu trong Ngọc Nữ Kiếm Pháp trực diện đấu với kiếm của đối phương.Luận về sức lực thì nữ nhân khó mà bằng nam nhân,ấy thế nhưng nam tử kia lại bị nàng đánh cho ngã lăn lộn trên mặt đất khiến đám thủ hạ kinh ngạc đến rớt hàm.

- Mẹ khiếp!Là hư chiêu!

Chỉ người trong cuộc mới biết rằng vừa rồi Gia Hân chỉ giả vờ lấy cứng đối cứng,kì thực nàng đã làm lệch trọng tâm của gã để dẫn tới màn đo sàn vừa rồi.Vậy mới nói,kẻ hữu dũng vô mưu thì chỉ có cạp đất mà ăn thôi.

Chưa kịp hồi khí chửi tục thì kiếm khí lạnh lẽo đã bổ tới,lần này là Gia Hân chủ động tấn công ý định lấy mạng chó của tên ác nhân này.

Kịch~

Tại thời điểm đối phương còn chưa phòng bị tung ra một kiếm lôi đình,những tưởng đã dễ dàng diệt gọn tên này nhưng nào ngờ kiếm đâm vào cổ y lại phát ra thanh âm như kim loại va nhau.Điều này khiến Gia Hân vô cùng kinh hãi,nàng vội thu kiếm về nhưng nam tử kia đã nhanh tay hơn nắm lấy thân kiếm.Không những thế y còn truyền nội kình vào khiến bảo kiếm vỡ nát,Gia Hân nội lực kém hơn nên lập tức bị trọng thương,thất khiếu đổ máu,nội tạng như có lửa đốt đau đớn không thể tả.

- Nghĩ rằng sẽ dễ dàng đắc thủ như vậy sao?Nàng cũng quá coi thường bổn hoàng tử rồi.

Sau khi đánh trọng thương Gia Hân thì nam tử lại khôi phục bộ dáng vênh váo kiêu ngạo,cái tạo hình chó điên táp loạn vừa rồi đã biến mất vô tung vô ảnh:

- Hữu Phượng Lai Nghi của Hoa Sơn?Cũng khá đấy,nhưng cũng chỉ là võ học giang hồ mà thôi,sao có thể đấu lại tiên thuật.Ài~Cảm giác cứ như là đang bắt nạt giun dế vậy!

Gia Hân hiểu rằng lúc này nói gì cũng là vô dụng nên nàng chỉ còn biết kiên trì quăng ánh mắt căm hận về phía y.Một nữ nhân chưa từng trải qua thực chiến như nàng dù biết nhiều võ công đi chăng nữa thì khi đấu với cao thủ chân chính cũng đâu có cửa thắng,chưa kể đối phương còn có tiên thuật hộ thể,đao thương bất nhập.Thế nhưng lúc này Gia Hân không màng đến chuyện thắng bại mà chỉ cầu mong con trai nàng có thể may mắn sống sót,một đứa trẻ mới sinh không đáng bị cuốn vào những chuyện ân oán giang hồ này.

- Thật đáng tiếc.Có thê tử đẹp như vậy còn đi kiếm người đàn bà khác…Ài~Mĩ nữ đừng lo,nể tình nàng sắp chết ta sẽ không ép nàng nói ra tung tích của kẻ bạc tình đó nữa.Ngược lại ta còn giúp nàng trước khi chết được dục tiên dục tử.Thấy sao,đề nghị rất hấp dẫn đúng không?

Một tên đeo mặt nạ đầu lâu nhanh miệng chen vào:

- Khặc khặc~Chủ nhân sau khi hưởng dụng có thể cho chúng huynh đệ bọn tôi xài ké được không?

- Ài~Nữ nhân đẹp như vậy cho các ngươi thật có chút đáng tiếc…Ai bảo ta sinh ra lại tốt bụng như vậy!

Gia Hân nghe thấy lũ cầm thú coi nàng như món hàng đẩy đưa cho nhau thì vừa nhục nhã vừa tức giận,đang định cắn lưỡi tự vẫn thì một bàn tay như kìm sắt đã chen vào giữa hàm răng ngăn nàng tự kết liễu.

- Ài~Trùng hợp thật,ta cũng không thích nữ nhân lên tiếng khi đang "làm việc".

Vừa dứt lời thì một tiếng kêu thảm vang lên,gã nam tử bằng một động tác vừa nhanh vừa độc đã bứt lưỡi của Gia Hân ra ngoài.Đám thủ hạ vừa rồi còn hào hứng đến đỏ mắt thì khi gặp phải cảnh tượng này đều đồng loạt cảm thấy tụt nứng,phảng phất như có ai đó dí mũi dao nhọn hoắt vào sống lưng khiến chúng không nhịn được khẽ rùng mình.

- Ưm…Ưmmm~

Trông thấy Gia Hân ú ớ trong tuyệt vọng càng khiến thú tính trong gã bừng lên mạnh mẽ,bàn tay to lớn không kiên nhẫn xé nát y phục trên người nàng:

- Kêu đi!Dù có kêu rách họng thì cũng không có ai đến cứu nàng đâu!

Dứt lời gã vục mặt vào cổ Gia Hân mà tham lam hấp thụ hương thơm từ cơ thể nàng.

(Ài~Quả đúng là vưu vật.Da thịt vừa thơm vừa mềm,lại còn trơn bóng mát lạnh.Mà sao gáy của ta lại cũng cảm thấy mát lạnh?)

Đang thắc mắc thì một lực nặng nề đánh vào gáy đá văng gã lên cao,mạch máu bị đá vỡ nát khiến y vừa quay cuồng trên không vừa phun máu tung tóe.

- Con mẹ nó!Thằng nào?Thằng nào dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử?

Không ai thèm trả lời.Thế nhưng chỉ cần nhìn tên tiểu tử vẻ mặt băng lãnh đang đứng cạnh Gia Hân là đã đủ để y hiểu hết mọi chuyện.

- Nội thương.Lưỡi cũng đứt rồi.Không sao,không việc gì.

Thanh âm khàn khàn lạnh lẽo của hắn khiến Gia Hân có chút lo sợ,tuy vậy nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy chàng trai trẻ này thân thiết đến kì lạ.Bờ vai dù nhỏ bé nhưng khi dựa vào lại mang tới cảm giác yên bình khiến nàng suýt chút nữa thì ngủ mất.

- …

Hắn ôm thân thể mềm nhũn của Gia Hân,máu tươi từ miệng nàng lặng lẽ chảy xuôi theo nếp áo hắn.Nặng thật,cái cảm giác ai đó tựa lên vai hắn trút những hơi thở cuối cùng,cái ánh sáng le lói của một linh hồn sắp tắt…Lần đó,lần đó nữa,rốt cục thì đến bao giờ hắn mới đủ năng lực để khiến những điều này vĩnh viễn không xảy ra?

- Lũ ngu!Chúng mày làm gì mà để…

Giận cá chém thớt,nam tử anh tuấn hùng hổ quay sang chửi mắng đồng bọn.Thế nhưng toàn bộ đám thủ hạ đều đã nằm la liệt trên đất,làm gì có tên nào còn sống để mà nghe y kể lể.

- Khốn khiếp!

Thử hỏi trên đời còn nỗi căm hận nào bằng cái hận đang chuẩn bị chén thì miếng mồi lại văng ra khỏi miệng.Nam tử anh tuấn gầm khẽ một tiếng (lần này là giận thật),trường kiếm mang theo hàn quang lạnh lẽo đâm tới quyết tâm lấy mạng nhỏ của hắn.

Một bên là Gia Hân,một bên là lưỡi kiếm hiểm ác nhưng hắn không hề lúng túng,tay phải đưa lên chuẩn xác bắt trúng mũi kiếm của nam tử.Vì sở trường của gã là pháp thuật cùng phù chú,đối với kiếm pháp chính là rối tinh rối mù nên dù công lực thâm hậu thì mũi kiếm cũng chỉ tiến được một đoạn vài centimet rồi dừng hẳn.

- Cái họa tiết này…Vạn Tuế hử?

- Mẹ khiếp!

Gã hừ lạnh một tiếng sau đó xoay thanh kiếm buộc hắn phải thu tay về để khỏi rụng ba ngón tay.Quăng thanh kiếm qua một bên,gã phán:

- Đã vậy thì ta cho ngươi đi cùng con tiện nhân này luôn!