Chương 51:Lười biếng sẽ bị phạt

Vạn Kiếp Nhất Mộng

Chương 51:Lười biếng sẽ bị phạt

- Kiếm xuất kỳ,hiểm.Chỉ công không thủ,lấy tốc độ cùng chiêu thức kỳ diệu khiến địch nhân không có cơ hội xuất chiêu.Nếu các ngươi có thể luyện tới cảnh giới "Chính hợp kỳ thắng,hiểm trung cầu thắng"(*) thì miễn cưỡng xem như đủ khả năng tồn tại trong cái thế giới tàn nhẫn này.

(*) Đại khái là trong mọi tình huống đều có thể lật kèo.

Tiêu Viêm chắp tay sau mông nghênh ngang bước đi,trên đầu đội một cái nón kì quái không biết làm từ chất liệu gì:

- Đánh lại mười lần chiêu Kim Nhạn Hoành Không xem nào.Kim yến hà xứ lai,hoành không minh…Mạnh tay lên,bộ các ngươi chưa ăn cơm à?

Trong khi đám đệ tử đang cầm cây kiếm múa may quay cuồng thì Tiêu Viêm lăm lăm cầm theo một cái roi mây,thỉnh thoảng lại nhắm vào tên vô phúc nào đó quất một cái:

- Tập nhiều để các ngươi lĩnh ngộ tinh túy của chiêu thức chứ sao!Nhìn các ngươi xem,luyện cả buổi sáng mà chiêu thức đánh ra còn không bằng phân chó.Đánh thêm một trăm lần nữa!

Đám đệ tử đồng loạt kêu trời,riêng tên vừa bị ăn đòn thì vừa xoa chỗ bị quất trúng vừa nhìn theo bóng lưng Tiêu Viêm bằng ánh mắt kì quái.Rõ ràng gã chỉ mới thầm than thôi a.Đến môi cũng còn chưa có mấp máy mà đã bị ăn đòn là sao?

(Chẳng lẽ khi luyện thành thần tiên thì thật sự có thể nghe được suy nghĩ của người khác?)

Niềm tin ngây thơ (đến mức ngu xuẩn) này khiến gã hăng hái hơn hẳn.Bộ dáng giống như đã muốn trở thành thần tiên đến mức không đợi được nữa.

Thường thì cứ mỗi khi đến tiết Kiếm Thuật Tiêu Viêm sẽ ngồi lì trong phòng để mấy đứa đệ tử dạy lẫn nhau.Chẳng hiểu hôm nay ăn nhầm cái gì mà gã đột nhiên nổi nhã hứng đi dạy,đã vậy còn mang theo một con nhóc mặt mũi đờ đẫn như vừa bị tẩy não chẳng biết là con cái nhà ai.

- Các ngươi dừng tay!

Đột nhiên Tiêu Viêm lớn tiếng quát khiến đám đệ tử giật mình thu chiêu,vài tên còn đang quay cuồng đến nhập tâm bị gã quát cho giật mình đánh mất trọng tâm ngã lăn quay ra đất.

Trong sân tụ tập khoảng một trăm đệ tử gồm cả lứa cũ lứa mới đều đồng loạt nhìn chằm chằm Tiêu Viêm,sau đó lại nhìn theo ánh mắt của gã mà hướng về phía xa nơi có một thân ảnh cô tịch đang lật đật đi tới.

Hắn hai tay đút túi quầy,dáng người lười biếng hơi ngả ra sau,cặp mắt cá chết không hướng thẳng mà nhìn vu vơ như đang ngắm cảnh núi non,thỉnh thoảng lại ý vị thâm trường thở dài một cái.

(Ầy~Thân thể thật mỏi.Giá mà được Dương Dương đấm bóp thì tốt biết mấy…Hay là nghỉ buổi hôm nay nhỉ?Cơ mà đã đi đến tận đây rồi mà quay về thì vô lí quá.Nhưng mà tự nhiên thèm ăn nãi vãi chưởng.À quên,hôm nay ngày đèn đỏ nhỉ…)

Tâm trạng nặng nề khiến hắn không nhịn được "Ầyzz" một tiếng thật dài.Chợt nhận thấy có gì đó sai sai,quay ra mới thấy nguyên một đám đệ tử đứng ở Thí Kiếm Đình đang trừng mắt nhìn hắn vừa ngạc nhiên vừa bội phục vừa biết ơn.

Tiểu tử,đội ơn ngươi a!Nhờ có ngươi giờ này mới vác mặt đến hút hết sự chú ý của sư phụ mà bọn ta sẽ không phải chịu khổ nữa!

Trong lúc này gần như toàn bộ đệ tử đều mừng rơi nước mắt.Thời gian nằm gai nếm mật đã qua rồi,giờ là lúc nhai bỏng ngô nhìn người khác gặp họa a!

Hắn tiếp tục đút tay túi quần chậm rãi bước tới giống như không trông thấy ánh mắt muốn giết người của Tiêu Viêm.Cho đến khi hai người đứng đối diện chỉ cách nhau khoảng hai mét,hắn lên tiếng:

- Xin phép thầy,à nhầm,sư phụ em vào lớp.

Khó mà diễn tả được biểu cảm phong phú trên mặt Tiêu Viêm.Cơ mặt gã vặn vẹo kịch liệt như thể đang có một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt để không tuốt kiếm chém hắn chết thẳng cẳng:

- Tại sao giờ này ngươi mới đến?

Hắn nhún vai đáp:

- Ngủ quên mất tiêu.

Tiêu Viêm cười lạnh:

- Ngủ quên?Ngươi thực sự là ngủ quên?

- Ờm.

Tiêu Viêm liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt,nói:

- Áo bị cào rách hai vết,xương sườn trái bị nứt,bắp tay phải có vết tụ máu,hai chân đều bong gân,nội tức hỗn loạn,kinh mạch đầy âm khí.Ngươi định giải thích như thế nào?

Hắn trầm tư gãi đầu một lúc rồi đáp:

- Chắc tại đêm qua lúc ngủ không yên tĩnh.Ngươi biết đấy,khi nằm cạnh mĩ nữ thì ai cũng đều khó kiềm chế mà.

(Không yên tĩnh?Thế này là ngươi đánh vật trên giường chứ không yên tĩnh cái nỗi gì!)

Đám đệ tử đều không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.Dù sao thì đây là chuyện nhà người ta,bọn chúng nghe chỉ để biết chứ cũng chẳng mấy bận tâm.

Nhưng Tiêu Viêm thì khác,đôi mắt như sắp phóng lửa của gã trợn trừng như muốn đốt hắn thành tro.

Bỗng ngọn lửa kia phụt tắt,gã quay lưng lại với hắn,lạnh lùng nói:

- Mau đứng vào hàng đi.

Hành động kì quái này của Tiêu Viêm không chỉ khiến đám đệ tử ngạc nhiên tới rớt hàm mà còn làm hắn cảm thấy có chút kinh hãi.

(Hình như có gì đó sai sai.Theo trí nhớ thì tình huống này lẽ ra gã phải rút súng laze bắn lỗ đầu ta mới đúng.)

Hợp lẽ thường thì tốt,nhưng giữ được mạng thì càng tốt hơn.Hắn nhún vai một cái rồi đứng vào vị trí cuối cùng trong hàng.Đối với thái độ thất thường của Tiêu Viêm đương nhiên là mặc kệ không quản,mà dù có quản cũng không quản nổi.

Tiêu Viêm hô lớn:

- Tự do luyện tập.

Đám đệ tử theo hiệu lệnh của Tiêu Viêm vung kiếm đánh ra chiêu thức mình thành thạo nhất.Ánh kiếm lấp lóe,kiếm chiêu đa dạng,khiến cho Thí Kiếm Đình bỗng trở nên tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ.

(Cái trò ngu si này bao giờ mới kết thúc?Thật quá con mẹ nó lãng phí tuổi xuân.)

Hắn đang mệt mỏi vung vẩy thanh kiếm như đang phẩy ruồi thì bất ngờ bước hụt chân té sấp xuống,may mắn tránh được cái bạt tai của Tiêu Viêm.

- Nhìn cái gì mà nhìn?Tập tiếp đi!

Tiêu Viêm lạnh lùng nạt đám đệ tử hóng hớt rồi quay sang hắn:

- Ngươi là đang tập luyện cái kiếm pháp chó má gì?

Hắn hữu khí vô lực đáp:

- Ngươi cũng biết rồi còn gì.Ta bị thương nên cơ thể có chút không linh động.

Tiêu Viêm lạnh lùng nạt:

- Cái gì mà không linh động?Rõ ràng là ngươi lười biếng luyện tập.Ngươi có phúc mà không biết hưởng,có cần nhắc cho ngươi nhớ rằng tập luyện ở đây một ngày bằng ở dưới núi tập luyện một năm không?

Thiên Kiếm Sơn là nơi linh khí dồi dào,người thường sống ở đây thời gian dài có thể cường kiện thân thể,người luyện võ thì công lực mãnh tiến,làm chơi ăn thật.Bất quá những lời răn quý báu này của Tiêu Viêm dường như không chui được vào đầu hắn,hắn còn đang bận ngửa mặt lên trời hận đời vô đối kia kìa.

(Vất vả chuẩn bị cả buổi sáng cứ tưởng sẽ đánh một trận ác chiến.Nào ngờ chỉ lòng vòng một hồi xong đi về,tên Tác thật con mẹ nó biết hố người.Cơ mà nếu không đi thì sinh khí của hai người đó sẽ vì duy trì phong ấn mà cạn kiệt,xem ra đây là trường hợp bắt buộc nhỉ.Ầy~Già rồi,có lẽ ta không còn phù hợp mấy cái thứ mạo hiểm này nữa.)

Hắn đang suy nghĩ đến xuất thần thì bỗng nghe thấy một thanh âm băng lãnh:

- Khá lắm.Giờ đến lời của chưởng môn ngươi cũng không coi ra gì đúng không?

Tiêu Viêm không cho hắn có cơ hội ngụy biện,xách gáy hắn quăng thẳng tới vòng tròn trung tâm của Thí Kiếm Đình.

Hắn vỗ vỗ lên nền đá,thầm nghĩ:

(Ầy~Võ đài đây mà.Cái tên già không nên nết này định quyết đấu với ta à?)

Tiêu Viêm giận tím mặt quát:

- Minh Thần!

Thiếu niên mặt lạnh bước đến bên cạnh Tiêu Viêm cung kính chắp tay nói:

- Có đệ tử.

- Ngươi qua dạy dỗ tên xấc xược kia cho ta.

Chúng đệ tử nghe vậy thì ngạc nhiên đến rớt hàm.Gọi một Luyện Khí tầng chín tới để dạy dỗ một tên Tôi Thể?Dạy cái gì?Dạy cách xuống địa ngục sao?

Minh Thần cũng hơi ngạc nhiên trước yêu cầu này tuy nhiên gã cảm thấy mục đích của sư phụ không đơn giản chỉ là muốn dùng tu vi cao để dằn mặt hắn.

(Hắn ở trong Tứ Sơn Tỷ Võ biểu lộ bản lĩnh sâu không lường được.Có lẽ sư phụ cũng muốn mượn dịp này để thăm dò hắn.)

- Đệ tử đã biết.

Minh Thần suy nghĩ rất nhanh sau đó xoay gót đi về phía vòng tròn tại trung tâm Thí Kiếm Đình trong cái nhìn hoang mang của đám sư huynh đệ và ánh mắt tán thưởng của Tiêu Viêm.

Hắn ngồi bệt dưới mặt đất nhìn Minh Thần lừ lừ bước đến,không nhịn được thở dài một tiếng:

- Ầy~Không có ý gì đâu,cơ mà ngươi có chắc là ổn với cây kiếm lởm đấy không?

Minh Thần liếc nhìn thanh Tùng Văn Kiếm cũ nát trong tay,gã khẳng định:

- Không vấn đề.

Hắn ngồi dậy phủi mông vài cái rồi đưa thanh Ly Hỏa Kiếm ra trước mặt.Lưỡi kiếm màu xanh lam phát ra những tia lạnh lẽo như một khối băng sắc bén.

(Kiếm tốt.)

Minh Thần thầm nghĩ,đồng thời xoát một tiếng rút ra thanh Tùng Văn Kiếm.Vì là hàng xài chung nên lưỡi kiếm đã có nhiều chỗ bị mẻ,hào quang ảm đạm trên thân kiếm khiến nó trông chẳng khác gì một khối sắt vụn khi đứng cạnh Ly Hỏa Kiếm.

Nhưng cũng phải nhớ rằng đối thủ của hắn là Minh Thần.Đừng nói là sắt vụn,cho dù y có cầm một khúc cây thì cũng không thể coi thường được.

- Ngươi tới,hay ta tới?

Hắn nhún vai nói:

- Kính lão đắc thọ.

Minh Thần gật đầu,hai tay thủ thế chuẩn bị xuất chiêu.Luận về tuổi tác Minh Thần năm nay mười sáu, hơn hắn ba tuổi,vậy nên hẳn là hắn có ý mời gã đánh trước.

Nào ngờ chưa kịp nghĩ ra sẽ đánh chiêu gì thì hắn đã vung kiếm đánh tới ¬,kiếm khí lạnh lẽo ập đến khiến Minh Thần buộc phải đưa kiếm lên chống đỡ.

Tay đưa lên được nửa chừng Minh Thần bỗng cảm thấy không ổn.Kiếm chưa chém tới mà đã cảm thấy đau rát như bị cắt trúng,thần khí bậc này một cây Tùng Văn Kiếm tầm thường sao có thể chống đỡ!

Minh Thần vội dồn lực vào hai chân sau đó lộn ngược về sau vừa kịp tránh khỏi đường kiếm hiểm hóc kia.

Hắn có vẻ không mấy bận tâm đến việc đánh trúng hay trượt mà vung vẩy Ly Hỏa Kiếm một lúc,lẩm bẩm:

- Chắc là dùng thế này…Đây rồi…Chuẩn rồi…

Minh Thần thấy vậy thì cau mày nói:

- Chúng ta là huynh đệ đồng môn.Khi đối chiến không cần phải chơi chiêu trò như thế.

Hắn rời mắt khỏi Ly Hỏa Kiếm,trên mặt toàn bộ đều là ngạc nhiên không hiểu gì:

- Chiêu trò hỏi chấm?Ta nói "Kính lão đắc thọ" mà.

Minh Thần hừ lạnh:

- Ta mười sáu tuổi.Ngươi bao nhiêu.

Hắn vô lực đáp:

- Mười ba.Cơ mà "lão" ở đây không phải nói về tuổi tác…Mà thôi đi,lần này coi như ta sai.Ta nhường ngươi một chiêu được chưa?

Minh Thần khẽ nhíu mày,cổ tay lắc mạnh Tùng Văn Kiếm tạo ra vô số kiếm ảnh đồng thời sử dụng thân pháp lướt về phía hắn.

Tiêu Viêm thấy cảnh tượng này thì khoái chí cười thầm:

(Hay cho một chiêu Thương Tùng Nghênh Khách đã đạt tới lô hỏa thuần thanh.Kiếm nhanh mà không loạn,vừa thật vừa ảo phong kín mọi đường lui.Thằng nhãi khốn khiếp,dựa vào tu vi Tôi Thể rác rưởi đó ngươi định đối phó như thế nào đây?)

(Trưa nay ăn gì nhỉ?)

Tại thời điểm mọi người đang nín thở theo dõi trận đấu không cân sức và có phần kì quái này thì bỗng một thanh âm đều đều truyền vào đầu Tiêu Viêm khiến gã giật mình.

(Con bé Trà đang nhìn chằm chằm,ta có nên nhường tên Minh Thần một tý không?Mà thôi nhỡ chẳng may bị chém trúng thật thì oẳng chó.)

(Mai lại xuống phố rồi.Có lẽ nên mua một món quà cho Dương Dương.Hay là tự làm nhỉ?Ngực lớn thì đeo dây chuyền sẽ hợp hơn,nhưng bông tai cũng rất dễ nhìn,vòng cổ lại càng tuyệt vời…Thật khó chọn quá.)

Tiêu Viêm kinh hãi nhìn hắn.Tại thời khắc hung hiểm này mà hắn còn có tâm trạng nghĩ linh tinh sao?Chẳng lẽ hắn đã biết trước là sẽ thua nên đã đầu hàng số phận?Nhưng dù có buông xuôi thì cũng đừng có buông khi có một thanh kiếm đang chém tới trước mặt chứ!

Minh Thần cũng đang có một pha đấu tranh tư tưởng kịch liệt giữa việc đâm hay không đâm.Trong khoảnh khắc sắp tung đòn gã liếc mắt nhìn sang xin ý kiến của Tiêu Viêm vừa đúng lúc trông thấy vị sư phụ đáng kính đưa ngón tay quẹt ngang cổ.

Xử đẹp hắn!

(Tốt nhất ngươi đừng có mà chết nhảm!)

Minh Thần cắn răng nghĩ.Tùng Văn Kiếm trong tay gã lóe lên như một ánh chớp đâm xuyên qua ngực hắn.

- Chết người rồi!

- Minh Thần sư huynh đâm chết người rồi!

Hắn trầm giọng quát:

- Nhỏ mồm thôi.Đã đâm trúng đâu mà kêu như vạc thế?

Bọn chúng định thần nhìn lại thì quả nhiên là lưỡi kiếm chỉ xượt qua áo.Nhìn bên ngoài thì giống như hắn đứng đờ ra để kiếm đâm trúng,kì thực thân thể đã nghiêng một góc độ rất nhỏ khiến lưỡi kiếm chỉ lướt qua mà không làm rách mảnh áo nào.Thật ảo lòi a!

Hắn liếc nhìn thanh Tùng Văn Kiếm lạnh ngắt kề bên ngực,nhếch miệng nói:

- Xong một chiêu rồi nhé.

Minh Thần bỗng cảm thấy nửa thân bên phải bỏng rát,không dám chậm trễ vội tung người lên cao.Gã nhảy lên vừa kịp lúc Ly Hỏa Kiếm quét qua nơi y đứng,thân kiếm lúc này đỏ rực như khối sắt vừa gắp từ trong lò ra,nhiệt độ cao làm cho cảnh vật khẽ vặn vẹo nhìn như thể lưỡi kiếm của hắn bẻ cong không gian.

Cảnh tượng này kì diệu khiến đám đệ tử ngạc nhiên đến rớt hàm.Vài tên đã bắt đầu tỏ ra bất mãn khi sư thúc tặng một tên Tôi Thể cảnh món bảo bối quý giá như vậy.
(Không đúng.Con bé làm gì có thanh kiếm nào như vậy.Mua thì càng không a!Kiếm này căn bản không phải thứ dùng tiền có thể mua nổi!)

Giữa Tiêu Viêm còn đang rối tinh rối mù thì trận chiến giữa Minh Thần và hắn đã đến hồi cao trào.Lúc này Minh Thần đang chém tới tấp về phía đối hắn,còn hắn tuy trong tay có Ly Hỏa Kiếm nhưng lại chỉ liên tục sử dụng thân pháp để tránh né.

Minh Thần rốt cục không kiên nhẫn thu kiếm lại,quát:

- Ngươi còn định giả bộ đến bao giờ?!

Hắn buồn bực nói:

- Giả bộ cái con cá.Hình như ngươi đặt quá nhiều kì vọng vào một thằng Tôi Thể rồi đấy.

Minh Thần cười nhạt nói:

- Vậy ta không còn gì để nói.

Gã vận kình xuống chân,thân thể chớp mắt đã bay tới trước mặt hắn.Thân pháp nhanh,mũi kiếm còn nhanh hơn,hàn quang sắc lạnh đâm vào cổ muốn ép hắn phải ra tay.

Hắn từ đầu đã không muốn đánh nên cố tình dông dài mục đích chính là muốn Minh Thần mất kiên nhẫn đánh ra một đòn như thế này đây.Tại thời điểm mũi kiếm chỉ còn cách một đốt ngón tay thì bất ngờ thân thể hắn như tên rời cung văng ngược ra sau trước ánh mắt sửng sốt của chúng đệ tử.

- Bảo kiếm như vậy mà vào tay thằng ngu này lại chẳng khác gì khúc cây.Thật đúng là lãng phí!

- Rác rưởi đến cuối cùng vẫn là rác rưởi.Xem ra Tứ Sơn Tỷ Võ lần trước đến chín phần là sư thúc dạy hắn vài cái mờ ám thủ đoạn.

Đám đệ tử càng nói càng thấy có lý,nhất thời đều có chung một suy nghĩ:"Nếu hồi đó ta xin vào Hậu Phong thì có khi giờ đã thành tuyệt thế cao thủ rồi cũng nên!"

(Ta ở bên Thanh Dương từ nhỏ đến lớn,tính cách con bé như thế nào chẳng lẽ ta còn không biết.Đừng nói là đặt chân đến Hậu Phong,có khi chỉ liếc nhìn các ngươi cũng đủ làm con bé thấy bẩn mắt rồi.)

Tiêu Viêm cười thầm đám đệ tử vừa tham lam vừa ngu si này.Vẫn biết là tuổi trẻ khó tránh khỏi có chút ảo tưởng sức mạnh nhưng thế này thì cũng hơi quá rồi.Đang nghĩ nên huấn luyện ra sao đề bọn chúng nên người thì bỗng vướng phải một chuyện rất kì lạ.

(Tiểu tử Tinh Vũ kia ngoại trừ đầu óc có chút kì quái thì chẳng có điểm gì nổi trội.Tại sao con bé lại coi như trân bảo mà đối đãi?Rốt cục ta đã bỏ qua điều gì?)

Khi Tiêu Viêm nghĩ đến đây thì trận chiến ở Thí Kiếm Đài dường như cũng đã sắp đến hồi kết.Theo quy củ,người nào không còn khả năng chiến đấu hoặc ngã khỏi vòng tròn là coi như thua cuộc.Mà hắn thì nửa người đã ở bên ngoài vòng tròn,thân thể nghiêng bốn mươi lăm đổ chỉ chờ ngã xuống là sẽ lập tức phủi đít trở về Hậu Phong.

- Sư huynh,huynh lại kêu đệ tử bắt nạt tiểu bảo bối của ta!

Bỗng một thanh âm mềm mại nhưng đầy bực tức truyền vào lỗ tai khiến hắn hơi giật mình,tay phải dùng tốc độ cực nhanh cắm Ly Hỏa Kiếm xuống đất vừa kịp lúc cơ thể chỉ còn cách mặt đất một gang tay.

Tiêu Viêm không sợ trời không sợ đất,duy nhất chỉ sợ tiểu sư muội này buồn bực không vui,gã mỉm cười thân thiện nói:

- Sư muội hiểu nhầm rồi.Tiểu tử kia không nghiêm túc luyện…võ…

Cửu Tử Tà Công đệ nhị tầng – Hỏa Hải Luyện Ngục.

Kim Chung Trạo đệ nhị quan.

Chân trái Âm Thế Huyễn Thối.

Chân phải Bá Cước.

Tay trái Dương Thế Ngũ Tuyệt Chưởng.

Tay phải kinh mạch bị thương nên tạm thời để đấy.

Tiêu Viêm bị động tác của hắn làm cho con mắt phát đau,thầm nghĩ:

(Nghiêm túc rồi!Cơ mà cùng lúc sử dụng nhiều võ công như vậy là muốn đánh hay muốn show hàng?)

Thứ gì nhiều tất sẽ loạn,võ công cũng vậy.Người ta luyện một chiêu mất tám,mười năm mới thành thạo mà lúc giao chiến còn không tránh khỏi sai sót,ấy thế mà hắn lại một hơi phun ra sạch.Loại chiến thuật này sao có thể dùng "cuồng vọng" để hình dung,đây căn bản là bị bệnh thần kinh a.

Minh Thần hảo tâm nhắc nhở:

- Dùng nhiều loại võ công sẽ gây hại cho kinh mạch.Nếu ngươi đồng ý chúng ta có thể kết thúc…

- Một hơi.

- Hử?

Hắn bình thản nói:

- Nếu trong một hơi thở không thể hạ được ngươi coi như ta thua.

Dứt lời thân thể liền ập tới vung chân đá về phía Minh Thần.

Huyễn Vô Ảnh.

Chân hắn vung ra cực nhanh nhìn như có hai người cùng đá tới,kình khí quét vào mặt đau rát khiến Minh Thần có chút kinh ngạc.Với công lực như thế này lẽ ra hắn phải vượt qua Tôi Thể cảnh từ lâu rồi mới đúng!

(Trái trước,phải sau.Phản kích!)

Minh Thần dựa vào giác quan linh mẫn nắm bắt chính xác phương hướng tấn công,không những vậy còn chuẩn bị sẵn sàng phản công.Thế nhưng nào ngờ đưa kiếm lên đỡ chỉ chạm vào khoảng không,thì ra vừa rồi chỉ là hư chiêu dụ gã để lộ sơ hở mà thôi.

Biết nguy thì đã muộn.Chỉ thấy bên hông có một luồng gió mạnh quật tới,khoảng cách rất gần nên Minh Thần chỉ có thể dùng kiếm chống đỡ.

Bình Bộ Đăng Thiên Nhậm Ngã Hành là thức thứ hai trong Bá Cước.Tinh túy của chiêu này không phải là cầu kỳ hoa mĩ hay kĩ thuật cao siêu,mà nằm ở lực đá hùng hậu hủy diệt mọi thứ.

Để cho dễ hiểu thì có thể miêu tả ngắn gọn bằng sáu chữ:Đơn giản hiệu quả,một cước một mạng.

Rắc~

Tùng Văn Kiếm trong tay Minh Thần vỡ nát rơi lả tả đầy đất,dư kình làm tay phải của gã có chút tê dại.Tuy nhiên vì công lực của hắn chưa thâm hậu nên sau khi hủy trường kiếm thì chân không còn đủ lực tiến thêm,cũng chẳng kịp rút lại khiến cho toàn thân tràn đầy sơ hở.

Giang Thượng Lộng Địch.

Minh Thần sao có thể bỏ qua cơ hội này,tụ linh khí vào hai ngón tay nhanh như chớp điểm mấy cái lên vai và ngực hắn.Đây là tuyệt kĩ điểm huyệt cực kì cao minh,ở chỗ nó không chỉ chặn lại dòng vận chuyển của nội lực mà còn khóa chặt cử động của kẻ địch,khiến nạn nhân như cá nằm trên thớt chờ bị chém giết.

(Để tránh làm hắn bị thương thì dùng năm phần công lực được rồi.Trước tiên điểm huyệt sau đó đá hắn ra ngoài là xong.)

Chênh lệch giữa Luyện Khí và Tôi Thể cũng như đứa trẻ mới tập đi với một võ sĩ cường tráng,chưa kể Minh Thần còn là Luyện Khí tầng chín đã sắp đạt tới Trúc Cơ.Cho dù chỉ là chiêu điểm huyệt đơn giản nhưng nếu dùng toàn lực thì trên người hắn thủng mấy lỗ là cái chắc.

Ngón tay của Minh Thần mang theo năm phần công lực liên tiếp đánh chính xác lên huyệt đạo của hắn.Tưởng thế là xong,nào ngờ ngón tay của gã chỉ vừa chạm tới da của hắn thì không tài nào ấn xuống được,hai ngón tay như đụng phải một bức tường vô hình.

(Đây là thứ võ công gì?Lực phòng ngự thật mạnh mẽ!)

Minh Thần còn đang ngạc nhiên thì bỗng cảm thấy một cơn tê dại chạy từ đầu ngón tay lên đến cánh tay,nhìn xuống thì gã kinh hãi phát hiện cánh tay đã bị quấn chặt bởi vô số đầu lâu màu tím nhỏ như hạt bắp.Những đầu lâu này giương hốc mắt sâu hoắm nhìn chằm chằm vào Minh Thần đồng thời há miệng rít gào thảm thiết khiến gã dù gan lớn bằng trời cũng không tránh khỏi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Trong chiến đấu thì hơn kém một giây cũng đủ phân thắng bại.Chỉ thấy hắn tay phải nắm chặt Ly Hỏa Kiếm,tay trái vươn ra thành chưởng đánh lên ngực Minh Thần.Động tác tuy có chút kì quái,thế nhưng khí thế uy mãnh lại khiến người khác không dám coi thường.

(Không tránh được!)

Minh Thần từ trước đến nay chỉ quen đối chiến với đối thủ dùng kiếm,nay bắt gặp hắn chơi khô máu thì nhất thời không biết phải xoay xở ra sao.Mắt thấy bàn tay của hắn đã tới rất gần gã đành tụ linh khí tới trước ngực cứng rắn đón đỡ một chưởng nóng như lửa này.

Uỳnh~

Chưởng đánh vào linh khí hộ thể của Minh Thần làm phát ra một tiếng vang lớn như búa tạ đập vào vách đá.Chỉ thấy hắn bị phản lực đánh ngã chổng vó,còn Minh Thần thì như diều đứt dây văng ngược ra ngoài.

(Không dễ dàng thế đâu!)

Tính hiếu thắng nổi lên,Minh Thần dồn lực xuống hai chân làm cho đế giày mạnh mẽ ma sát với nền đá tạo nên những thanh âm rợn người khiến đám đệ tử vội bịt chặt tai lại.

Minh Thần trượt khoảng năm mét thì dừng lại,đế giày đã bị mài tới mức gã mơ hồ cảm thấy bàn chân tiếp xúc với nền đá lạnh lẽo.

Một chưởng này đã đốt lên chiến ý của Minh Thần,gã quát lớn:

- Hảo chưởng pháp!Tới,chúng ta tiếp tục!

Dứt lời gã tung mình lên cao,trường kiếm nâng quá đỉnh đầu rồi dùng sức bổ xuống,chính là chiêu Hữu Phượng Lai Nghi lừng danh của phái Hoa Sơn.

Hắn ngồi bệt dưới nền đá mệt mỏi phẩy tay,buồn bực nói:

- Dẹp mẹ đi.Mệt muốn chết mà đánh đấm cái gì.Ngươi thắng,ok?

Minh Thần đang tung chiêu nghe vậy thì khựng lại,thân thể chới với ngã đập mặt xuống đất.Gã ôm mặt lồm cồm bò dậy cao giọng nói:

- Cái gì?Ngươi nói cái gì?

- Hắn nói là không muốn đánh nữa.Bộ ngươi không hiểu tiếng người sao?

Thanh Dương không biết từ lúc nào đã đứng sừng sững trước mặt Minh Thần,đôi đồng tử lạnh lẽo của sư thúc chiếu thẳng xuống khiến gã không rét mà run.

Nàng lạnh lùng quan sát Minh Thần vài giây rồi nói:

- Tiểu tử,gan ngươi rất lớn.Đó không phải chuyện tốt,sau này rất dễ chết bất đắc kì tử.

Minh Thần khóc không ra nước mắt:

- Đa tạ sư thúc chỉ dạy.Đệ tử nhất định ghi nhớ suốt đời không quên!

Thanh Dương không thèm đáp mà cúi xuống cẩn thận bế hắn lúc này đang mềm nhũn như cọng bún xào sả ớt lên,nói:

- Tiểu Trà,chúng ta về.

Tiểu Trà dạ một tiếng thật lớn rồi phấn khởi chạy theo sau Thanh Dương.Trước đó còn không quên lè lưỡi chế nhạo Minh Thần.Ai biểu gã dám đánh đại ca,bị thần tiên tỷ tỷ quạt cho một trận cũng là đáng đời lắm!

Sau khi Thanh Dương đi khỏi đám đệ tử mới dám xì xào bàn tán:

- Ta đã bảo đại sư huynh thắng là cái chắc mà!

- Luyện Khí cửu tầng đánh với Tôi Thể.Đánh cái rắm a!

- Nhưng chẳng phải chưởng vừa rồi cũng thật uy mãnh sao?

- Mãnh con em ngươi!Dăm ba cái thứ võ công thế tục thì làm được gì!Chẳng phải là không khiến đại sư huynh thương tổn nổi một cái cọng lông sao?

- Đúng thế!Võ học thế tục đối với tu chân giả chúng ta chẳng khác gì phân!

- Cái tư thế vừa rồi của hắn thật đúng là so với phân còn thối hơn.Ha ha~

- Chỉ biết khoa chân múa tay,đúng là cái loại thất phu vô dụng!

- Hình như vẽ bùa hắn đạt điểm tuyệt đối đấy.Ngươi thì sao?

- Ta bảo ngươi câm miệng!

Thí Kiếm Đình sôi nổi hẳn lên vì những lời bàn tán của đám đệ tử,dù vậy vẫn tồn tại những người bảo trì im lặng.

(Đây…là sợ sao?)

Minh Thần nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay run rẩy.Ánh mắt đó,nó còn đáng sợ hơn một chưởng nóng như lửa kia.Đen đặc và tàn nhẫn,đôi mắt ấy gợi cho Minh Thần kí ức về căn nhà gỗ chứa đầy cương thi.Chúng đứng đó,cứng đờ như những sản phẩm của một nghệ nhân bệnh hoạn,với bộ móng vuốt dài ngoằng nham nhở mọc ra từ đôi tay khẳng khiu trắng bệch.Lá bùa rơi xuống để lộ đôi mắt đen ngòm và hàm răng nhọn hoắt…

Minh Thần nhắm chặt mắt lại,mồ hôi lạnh ướt đẫm hai bên thái dương.Gã chắp tay xin phép sư phụ về phòng nghỉ ngơi rồi không đợi Tiêu Viêm đồng ý liền sải bước rời đi.

Thực chất Tiêu Viêm cũng không hề nghe thấy Minh Thần xin phép.Trong đầu người này đang đầy ắp những câu hỏi chạy loạn mà không biết nên tóm lấy cái nào.Bởi dù chộp trúng cái nào thì gã cũng chẳng thể đưa ra câu trả lời.
……………
- Ăn cơm thôi.Hôm nay thật nhiều món ngon a!

Tiểu Trà hưng phấn reo lên.Bất quá cảm thấy không khí có chút ám muội nên rụt rè gắp hai miếng trứng bỏ vào bát rồi vừa ăn vừa lấm lét quan sát hai người bọn hắn.

- Nhẹ chút…Ai da~Đau tới quả tim nhỏ cũng phát run…

Hắn nằm cuộn tròn trong lòng Thanh Dương,tay trái mềm nhũn đưa lên để nàng nắn bóp cổ tay,tay trái thì lần mò xuống xoa nắn đùi đẹp của sư phụ.Thỉnh thoảng lại há mồm rên rỉ một tiếng khiến Thanh Dương sợ đến hoa dung thất sắc.

- Tiểu ngốc tử,đã bị nội thương mà còn cố đánh làm gì?Đến mạng nhỏ cũng không cần sao?

Thanh Dương kiểm tra kinh mạch hắn một lượt thấy không có tổn thương gì nghiêm trọng thì thở phào nhẹ nhõm.Trong lòng vừa thương vừa giận liền vung tay "chát" một tiếng vỗ vào mông hắn.

- Ách~Ta thà thí cái mạng nhỏ này cũng không muốn ở trước mặt nàng mà lại bị đánh như một con cẩu.

Hắn thật thà đáp.Mặc dù luôn muốn trước mặt người yêu tỏ ra oai phong nhưng đồng thời cũng thích cảm giác được Thanh Dương bảo vệ,hắn cảm thấy bản thân càng lúc càng trở nên mâu thuẫn rồi.

Thanh Dương thấy hắn ngang bướng như thế thì rầu rĩ không vui,lẩm bẩm nói:

- Con không cần nhưng ta cần.

Lời này tuy rất khẽ đến mức gần như không phát ra thành tiếng nhưng hắn lúc này đang quấn lấy nàng thì sao lại không phát hiện ra.Lập tức hắn ghé sát vào tai Thanh Dương thấp giọng hỏi:

- Nàng cần mạng nhỏ của ta để làm gì?

Thanh Dương ngượng ngùng kêu lên:

- Gọi là sư phụ.Còn nháo ta đánh đòn bây giờ!

Hắn đặt tay lên ngực làm ra vẻ mặt kinh hãi:

- Ta rất sợ à nha~Có âm mưu biến thái bị phát hiện nên nổi giận sao?Chẳng lẽ băng sơn nữ thần đã đến tuổi tò mò về giới tính rồi?

Dứt lời hắn liền sấn đến há miệng định cắn vào tai Thanh Dương,tuy nhiên nàng đã kịp ngăn cản hành vi quấy rối này bằng cách nhét vào miệng hắn một cái bánh bao.

- Tiểu quỷ đừng nháo!Mau ăn đi,ăn nhiều thì vết thương mới mau lành.

Hắn bỏ bánh bao ra khỏi miệng,nói:

- So với ăn bánh thì ta càng muốn ăn nàng hơn.

Thanh Dương ẩn cư tại Hậu Phong đã hơn mười năm,từ đó tới nay ngoại trừ mua lương thực quần áo cho hắn thì gần như chưa từng xuống núi thì làm gì có kinh nghiệm đối phó với mấy lời vô sỉ hạ lưu kiểu này.Lại thêm hắn không ngừng sấn tới khiến Thanh Dương luống cuống không biết phải làm sao,khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng trở nên đỏ bừng:

- Không…không nên trêu ghẹo ta…Chúng ta là sư đồ gương mẫu a!

Bộ dạng ngượng ngùng đáng yêu của nữ nhân ngốc này làm hắn cảm thấy bấn loạn vô cùng,nhất thời chỉ muốn hung hăng hôn nàng mấy cái.Chợt phát hiện sau gáy tê dại như có người nhìn trộm,hắn quay lại thì thấy Tiểu Trà đang bưng mặt ngây ngẩn nhìn hắn trèo lên người Thanh Dương dở trò đồi bại.

Hắn lúc này đã cao gần bằng Thanh Dương,trông như một đứa trẻ lớn xác đang làm nũng khiến Tiểu Trà cảm thấy kì lạ vô cùng,nghĩ là hai người đang chơi trò chơi kì lạ nào đó khiến con bé càng căng mắt ra nhìn,chỉ sợ bỏ lỡ thì sau này sẽ khó mà thân cận với hai người bọn hắn.

(Ách~Kí ức chồng chéo thành ra quên mất tiêu đã đón con bé này về.)

Hắn lập tức nhíu chặt chân mày cân nhắc xem có nên nhắm mắt làm liều hay không.Đằng nào thì mấy mươi năm sau con bé này cũng phải lấy chồng,dạy trước cho nó mấy cái thủ thuật để sau này khỏi bỡ ngỡ cũng không phải ý tồi.

Còn đang phân vân thì đột nhiên bàn tay mềm mại Thanh Dương phủ lên vai hắn.Chỉ có điều tay nàng lúc này không hiểu vì sao lại nóng như lửa khiến chỗ da thịt bị chạm vào trở nên ngứa rát vô cùng.

- Tiểu…bảo bối…ta…nóng…

Chú ấn khơi dậy dục hỏa trong lòng người,thành ra mỗi lần phát tác đều kèm theo nội hỏa bùng cháy dữ dội,dễ dàng đốt thần trí người ta thành một mảnh mơ hồ.Thanh Dương dùng ý chí mạnh mẽ để kháng cự lại dục hỏa,đổi lại bản thân phải chịu nỗi thống khổ như bị thiêu sống hành hạ đến chết đi sống lại.

- …

Hắn thấy Thanh Dương cả người đỏ như con tôm luộc,hơi thở thì mong manh,trong mắt lại mơ hồ có ánh lệ thì ngây ngẩn một lúc sau đó lặng lẽ tụt xuống kéo nàng tựa đầu vào ngực hắn,nói:

- Dương Dương,há miệng nào.Ta đút cho nàng.

Lúc này cả nguời Thanh Dương như một lò lửa,nhiệt khí bừng bừng mang hương thơm trên da nàng tỏa ra khắp phòng,thân thể đẫm mồ hôi làm cho y phục bám chặt vào thân thể lồi lõm gợi cảm.Thường ngày nàng băng lãnh cao ngạo,giờ đây lại trở nên quyến rũ nóng bỏng (theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng) hơn nữa còn không có khả năng tự vệ,thật chẳng khác nào đang cổ vũ kẻ cầm tinh con sói làm ác.

Thế mà không hiểu tại sao hắn mới vừa rồi còn mặt đầy dâm tà,mở miệng là đòi ăn nọ ăn kia mà giờ bỗng hiền như thái giám đút từng thìa cơm cho Thanh Dương.Cảnh tượng này tuy giản dị đầm ấm nhưng hoàn toàn không phù hợp với phong cách của hắn chút nào.

(Ôi mì gói~Vếu kìa…Chậm lại!Bình tĩnh!Mắt nhìn thẳng môi mím chặt.)

Vạt áo của Thanh Dương ướt đẫm mồ hôi theo ảnh hưởng của trọng trường từ từ trễ xuống mở ra vùng đất thần thánh khiến tim hắn nổi nhạc ầm ầm.Tuy nhiên lúc này mĩ nữ trước mắt như quả bom đang rục rịch muốn nổ.Nếu không duy trì bầu không khí bình dị thanh đạm chết tiệt này thì cảnh tượng tiếp theo sẽ phá hủy hoàn toàn tuổi thơ của Tiểu Trà mất!

Tiểu Trà thanh thuần ngây thơ nào có biết đại ca của hắn đang nuốt nước mắt vào trong.Con bé chỉ thấy đại ca để thần tiên tỷ tỷ dựa vào ngực,một tay gắp thức ăn cho thần tiên tỷ tỷ,tay còn lại dịu dàng vuốt ve mái tóc dài như suối.Cảnh tượng đầm ấm thân mật này khiến Tiểu Trà hâm mộ vô cùng,nội tâm còn thầm nhủ là sau này nếu kết duyên thì nhất định phải kết duyên với một người ôn nhu như đại ca.

Một bên đút,một bên ăn,một bên ngồi nhìn,cứ như vậy duy trì nửa canh giờ thì tay hắn bị Thanh Dương giữ lại.Nàng yếu ớt nói:

- Đủ rồi.Định cho ta ăn thành tiểu bánh bao à?

Hắn nghe vậy thì không nhịn được bật cười.Thân thân thể Thanh Dương có điểm đặc biệt,người ta ăn nhiều thì béo,nàng ăn nhiều thì lại có nội lực.Nhờ dị năng này nên hồi đi học nàng luôn dựa vào thần lực leo lên vị trí chị đại của trường.Lần thức tỉnh trước của hắn rơi vào thời hiện đại,ngay buổi đầu vào trường đã bị nàng hiểu nhầm là biến thái rồi đánh nhau một trận.Cuối cùng hai đứa đều bị kéo lên phòng hiệu trưởng,suốt quá trình ấy nàng vẫn luôn mồm điểm danh mười tám đời tổ tông nhà hắn.

(May mắn kiếp này ta không gặp Thanh Dương trong độ tuổi nổi loạn.Nữ nhân này trong thời điểm thiếu nữ thật đúng là chẳng khác gì tướng cướp.)

Thanh Dương thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm xong rồi lúc thì cười ngọt ngào lúc thì lại lắc đầu ngán ngẩm,cũng có thời điểm thở dài thườn thượt giống như đang nén bực.Vô số biểu cảm phong phú hiện ra trên mặt hắn khiến nàng vừa ngạc nhiên lại vừa tò mò:

- Con thở dài cái gì?Bộ dạng vừa rồi của ta rất khó coi sao?

Dứt lời liền muốn chỉnh sửa lại y phục nhưng lại phát hiện thân thể mệt mỏi tới mức nhấc cánh tay thôi cũng phải hít sâu mất lần mới làm được khiến Thanh Dương kinh hãi vô cùng.Linh khí trong đan điền bị mất sạch chỉ sau nửa canh giờ,đây là loại chú ấn gì mà lại bá đạo đến như vậy?

Hắn thấy bộ dạng ngơ ngác của nàng rất đáng thương nên đành phải giải thích:

- Vừa nãy nàng dùng toàn bộ công lực áp chế chú ấn nên giờ kiệt sức là phải.Nàng tu luyện quá nhanh,căn cơ không ổn định,linh khí lại ít nên mới bị thế.Nghỉ ngơi một chút là được thôi,không phải xoắn.

Thanh Dương gật gù tỏ ý đã hiểu,chợt nghĩ đến điều gì khiến cho khuôn mặt đỏ bừng,ngượng ngùng nói:

- Ta không hiểu.Vậy tại sao khi…làm chuyện đó…lại không bị…

Hắn ngứa tay nhéo má Thanh Dương mấy cái,cười nhạt nói:

- Cái đó là đương nhiên.Dục hỏa gần như bị ta hút đi hết rồi còn đâu.

Thanh Dương buồn bực đẩy tay hắn ra.Thế nhưng sức lực trong người đã cạn sạch nên dù nàng dùng hết sức cũng chẳng khiến tay hắn di chuyển chút nào.

(Dương Dương ơi là Dương Dương,trời sinh thần lực có thể uốn sắt bẻ vàng mà giờ vì một cái chú ấn lại không gạt nổi tay của ta.Cái chú ấn này có nên hủy hay không?)

Hắn suy nghĩ rất nhanh,cũng rất nhanh đưa ra quyết định:

(Không được.Năng lực của ta còn rất nát,chưa thể bảo vệ chu toàn cho Thanh Dương.Chú ấn tuy thống khổ nhưng lại giúp công lực tăng nhanh,trước mắt tìm cách làm giảm đau đớn cho nàng ấy là được.)

Đột nhiên hắn bế Thanh Dương đứng phắt dậy khiến nàng hoảng hốt kêu lên:

- Con làm cái gì thế?

- Đương nhiên là bế nàng vào phòng.Ăn được ngủ được là tiên,cho dù đã là tiên thì cũng không thể coi thường đạo lí này.

Thanh Dương cảm thấy tư thế của bọn họ có chút ám muội,ngượng ngùng nói:

- Ta có chân.Ta tự đi được.Với lại không được gọi ta là "nàng",phải gọi là "sư phụ" nghe chưa!

Hắn chặc lưỡi:

- Ok,ok.Nàng thích thì ta chiều.

- Đã bảo là không được gọi như thế!Tiểu quỷ thối,khi nào khỏe lại ta sẽ đánh mông con!

- Vậy đến tối ta sẽ đánh lại.

- Con…

Thanh Dương cắn môi.Nàng không biết phải nói ra sao thì mới khiến hắn từ bỏ mối quan hệ loạn luân này nữa.

- Đừng nghĩ làm gì uổng công.Cho dù nàng có là thần tiên trên trời thì ta cũng kéo xuống cưới cho bằng được.

Thanh âm của hắn lạnh lùng nhưng mang theo một loại kiên định không thể lay chuyển.Hắn cẩn thận đặt Thanh Dương lên giường trúc sau đó hai tay di chuyển tới mở vạt áo của nàng ra.

- Muốn…muốn làm gì?Tiểu Trà vẫn còn đang ở ngoài đấy!

Nàng cố gắng giữ lại chiếc áo thế nhưng bây giờ cả người nàng mềm như bún,trong khí đó bàn tay hắn lại giống như một khối sắt dễ dàng phá tan tác thế thủ của nàng.Y phục lẫn nội khố rất nhanh đã bị cởi ra,Thanh Dương giống như thiếu nữ thẹn thùng quờ quạng hai tay trong nỗ lực che đi cơ thể trần trụi tuyệt mĩ.

- Con…con…con…con…

Lắp bắp nửa ngày rốt cục cũng không nói được gì,chỉ còn biết cuộn tròn như con tôm ủy khuất rơi nước mắt.Chợt trước mặt tối sầm,thì ra là hắn trùm chăn lên người nàng.

- Cả người đầy mồ hôi nằm ngủ rất dễ chịu sao?

Hắn bình thản cầm y phục ướt của nàng vắt qua vai,vẻ mặt bình thản tựa như thân thể trắng nõn của Thanh Dương hoàn toàn không có chút sát thương nào đối với hắn.

- Thì ra…Còn tưởng là còn định cưỡng bức ta,hại ta sợ đến con tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.

Lời này của nàng khiến hắn không nhịn được bật cười.Nàng từ lâu đã cam tâm tình nguyện trao thân cho hắn,chỉ là chính bản thân nàng cũng chưa nhận ra mà thôi,vậy nên hắn đâu cần dùng cái biện pháp cưỡng ép gây tổn thương cảm tình kia chứ.Hơn nữa nếu không phải song phương tự nguyện thì có khác gì tự mình thủ dâm,đến một chút ý nghĩa cũng chẳng có.

- Ngốc thê suy nghĩ quá nhiều rồi.Ngoan ngoãn ngủ một giấc.Từ giờ ta sẽ chăm sóc cho nàng.

Bờ môi ấm áp của hắn ấn lên trán làm Thanh Dương vừa thẹn vừa vui,khuôn mặt nhất thời hồng rực cả lên.

(Xem ra tiểu bảo bối lớn lên cũng phát triển rất nhiều đức tính tốt.Ân cần chu đáo như vậy thật khiến người ta không thể không động tâm a!)

Hắn hôn lên trán Thanh Dương xong thì mỉm cười quay lưng bước ra.Khi gần đi đến cửa hắn tiện tay kéo mớ áo của nàng tới gần mũi hít một hơi,quả nhiên là phê đến tận nóc,thân thể phiêu phiêu như không chịu ảnh hưởng của trọng lực khiến hắn suýt thì ngã đập mặt xuống đất.

- Con quả nhiên là đồ biến thái!

Thanh Dương quăng gối về phía cửa rồi trùm chăn kín đầu,kiên quyết không thèm để ý tới hắn nữa.

Tiểu Trà cười hề hề nhìn hắn mệt mỏi bước ra từ trong buồng,nói:

- Không ngờ thần tiên tỷ tỷ cũng có lúc giận dỗi như vậy.Đại ca tài thật á!

Hắn cười nhạt ngồi phịch xuống ghế.Một bên là chú ấn,một bên là con nhóc ngây thơ trong sáng,phải chờ đến bao giờ thì cuộc sống thần tiên của hắn với Dương Dương mới bắt đầu chứ hả?

- Còn nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau bị kiềm chế. Lòng của ta đang tê tái như đống đồ ăn nguội ngắt này.Vậy nên ngươi có thể bớt nói đi được không?

Tiểu Trà không hiểu hắn đang lảm nhảm gì nhưng cứ xem cái cách hắn chọc nát vụn bát thịt kho là đủ hiểu rằng hắn đang chịu đả kích rất lớn.Với tư cách là một đàn em mẫu mực và tận tâm,nó khuyên nhủ:

- Đại ca đừng buồn.Vạn vật trên đời tương sinh tương khắc,nhật nguyệt xoay vần,đi đi lại lại,bắt đầu chính là kết thúc,kết thúc cũng chỉ là một bắt đầu mới.Đau khổ của ta nếu so với nỗi khổ của chúng sinh thì nhỏ bé vô cùng,mà nếu so với vạn vật thì càng là không bằng hạt cát.Vô dục vô cầu,vô khổ vô bi,duyên phận do trời,chớ nên cưỡng cầu.

Khi Tiểu Trà nói hết thì hắn cũng đã ăn xong một bát cơm,lạnh lùng hỏi:

- Ngươi lảm nhảm cái gì vậy?Ai dạy ngươi mấy thứ nhảm quần này?

Tiểu Trà đỏ mặt nói:

- Muội cũng hổng hiểu.Thế nhưng nghe mấy tay kể chuyện ven đường nói thấy oai nên học theo a.

Hắn không đáp mà cặm cụi xúc đồ ăn vào bát.Có vẻ như khi không có Thanh Dương ở cạnh thì hắn trở nên đặc biệt ít nói.

- Đại ca,trên vai huynh là y phục của thần tiên tỷ tỷ à?

- Ừm.

Tiểu Trà toát mồ hôi khi thấy một cơn gió thổi nội y của Thanh Dương bay phấp phới trên vai hắn,nó nói nhỏ:

- Huynh có cảm thấy để như vậy có chút không phù hợp không?

Hắn ngẩn người một lúc rồi ồ lên:

- Ngươi nói phải.Sao ta có thể lãng phí như vậy?

- Đừng dùng đồ mặc rồi làm khẩu trang!

- Chậc.

- Cũng đừng có nhét vào trong áo!Làm ơn bỏ mấy thứ đó vào chậu giặt đi!

- Ngươi khó tính quá đấy.

- Huynh kì quặc thì có!

Mất một lúc để bầu không khí trở nên bình thường trở lại.Tiểu Trà rút ra thêm một bài học đó là tình yêu không những làm cho hai người trở nên gần gũi mà còn khiến người ta trở nên kì quặc nữa.

Trong lúc đang thu dọn bát đũa Tiểu Trà bỗng hỏi hắn:

- Đại ca,chiêu hồi nãy của huynh là thế nào vậy?

- Hử?Có vẻ kiếp nào ngươi cũng hứng thú với võ học nhỉ.

- Kiếp?

- Đừng bận tâm.Ngươi muốn hỏi chiêu nào?

Tiểu Trà hào hứng nói:

- Cái chiêu ở trên không đá hai cái rồi nhảy xuống đá cú thứ ba ấy.Sao huynh làm nhanh như vậy được?

Hắn đặt chồng bát vào chậu rửa,nói:

- Cái đó phụ thuộc vào khả năng khống chế cơ thể và lực xoay hông.Bây giờ ngươi chưa luyện được đâu.

Tiểu Trà vẫn nhảy nhót quanh hắn líu ríu không ngừng:

- Vậy còn một chưởng kia thì sao?Tại sao huynh yếu nhớt mà lại đẩy được Minh Thần ca ca bay xa như vậy?

Hắn lạnh lùng đáp:

- Cảm ơn vì lời nhận xét đầy tinh tế.Cơ mà thay vì nói nhảm ngươi làm ơn mang nốt mấy cái bát ra đây được không?

Trong lúc Tiểu Trà chạy vào nhà thì hắn búng tay một cái,lập tức nước từ trong không khí dần tụ lại thành một khối trước mặt hắn.Ở Hậu Phong sương mù vây đỉnh,hơi nước rất nhiều,chẳng mấy chốc đã tạo thành một quả cầu nước lớn bằng đầu người.

Tiểu Trà ôm một chồng lớn bát đĩa trở ra vừa kịp thấy cảnh này liền reo lên:

- Ô thì ra đại ca cũng biết dùng pháp thuật!

- Chạy chậm thôi.Vỡ cái bát nào thì ngươi cứ liệu cái thần hồn.Mà sao ngươi lại nghĩ ta không biết dùng pháp thuật?

Trẻ con thích mấy thứ lạ lùng kì quái,Tiểu Trà cũng không ngoại lệ.Con bé chạy đến ngắm nhìn quả cầu nước đang quay tròn cuộn sóng bằng ánh mắt tràn đầy hâm mộ,thật thà đáp:

- Tại nghe mọi người nói đại ca là Tôi Thể,mà hình như Tôi Thể là cấp yếu nhất rồi.

- Lần nữa cảm ơn vì lời nhận xét thật thà.Giờ thì bỏ bát đĩa bẩn vào đi.Từng cái một,ngươi sẽ không muốn thấy chúng nghiền nát nhau trong này đâu.

Tiểu Trà đưa một chiếc đĩa vào quả cầu nước,lập tức sóng nước làm cho cái đĩa trở nên sạch bóng.Công việc tuy nhanh gọn nhưng lặp đi lặp lại có chút nhàm chán nên Tiểu Trà quay sang hỏi:

- Đại ca,liệu muội có thi triển được pháp thuật không?

Hắn nhún vai đáp:

- Hên xui.Cơ mà để cảm nhận được linh khí trong thiên địa thì cần ngồi thiền tối thiểu mười tiếng,để dẫn linh khí và điều khiển thì cần tối thiểu bảy mươi tư tiếng thực hành trong trạng thái tĩnh tâm tuyệt đối.Một đứa hiếu động như mi có lẽ không chịu nổi đâu.

Tiểu Trà lè lưỡi nói:

- Cực quá vậy thì hổng thèm nữa.Thế đại ca nói cho muội về chưởng vừa rồi đi.Hình như áo của Minh Thần ca ca còn bị cháy xém nữa,tay huynh thực sự phát nhiệt sao?

Hắn quăng quả cầu nước xuống núi rồi nói:

- Nếu ngươi cất hộ ta chỗ bát này thì ta sẽ nói…À không,ta sẽ dạy cho ngươi.

Tiểu Trà vui sướng reo lên:

- Thật không?Huynh nhất định phải giữ lời đấy!

Sau đó không đợi hắn đáp liền ôm đống bát cao quá đầu chạy vụt đi.Hắn nhìn vóc dáng nhỏ xinh khả ái của con bé chật vật tiến vào trong bếp,không nhịn được thở dài một tiéng.Người ta tranh nhau bể đầu mới kiếm được vài mảnh bí kíp,còn con bé này chỉ bưng mấy cái bát liền nhận được chân truyền,có vẻ như hắn đã quá tùy tiện rồi.

Tiểu Trà chuyển chồng bát vào xong thì mệt muốn đứt hơi nhưng vừa trông thấy hắn đứng chắp tay sau mông,ở mặt đất bên cạnh cắm thanh Ly Hỏa Kiếm tràn đầy khí chất của bậc tông sư võ học thì bao mệt mỏi đều tan biến.Lập tức chạy tới đứng bên cạnh hắn,bắt chước ánh măt của hắn nhìn về phía chân trời.

- Tiểu nha đầu,ngươi có biết học võ để làm gì không?

Tiểu Trà nghiêm mặt chắp tay nói:

- Đồ nhi ngu dại.Mong được sư phụ chỉ giáo.

- Học võ…

Hắn nhíu chặt chân mày,trầm giọng nói:

- Đương nhiên là để đánh mấy đứa bát nháo nằm bò.Có mỗi thế thôi mà làm bộ làm tịch thấy ớn.Ngồi xuống nói ta nghe ngươi muốn học môn gì.

Tiểu Trà cẩn thận nhớ lại thời điểm hắn giao đấu với Minh Thần,cảm thấy một chưởng kia tuy rất bá đạo nhưng với sức có nó thì khó mà đánh ra được,còn trong ba cước có hai nhẹ một nặng thì cước nhẹ phù hợp với nó nhất bèn nói:

- Vừa rồi huynh đá trên không hai cước rất ảo diệu.Muội rất muốn học bộ cước pháp ấy.

Hắn ngạc nhiên hỏi:

- Không phải muốn học chưởng sao?

Tiểu Trà bĩu môi:

- Học chưởng đau rát cả hai tay.Hơn nữa muội gầy như vậy cả người chẳng có bao nhiêu lực,dù học cũng không thi triển được.

Hắn cười nhạt nói:

- Dương Thế Ngũ Tuyệt mạnh hay yếu không nằm ở man lực mà phụ thuộc vào dương khí của ngươi,nhiệt càng càng cao chưởng càng mạnh.Xòe tay ra.

Tiểu Trà không hiểu lắm nhưng vẫn làm theo lời hắn.Chỉ thấy hắn đặt chuôi của Ly Hỏa Kiếm vào tay con bé rồi vận công,lập tức một luồng nhiệt khí tràn vào lòng bàn tay khiến Tiểu Trà giật mình rụt tay lại.

Ngạc nhiên qua đi,nó ồ lên:

- Đệ tử hiểu rồi!Sư phụ lấy nhiệt khí từ thanh kiếm để đánh chưởng.Nhưng làm thế nào vậy?

Tiểu Trà thông minh lanh lợi khiến hắn rất hài lòng,hắn nói:

- Đừng gọi ta là sư phụ,phiền phức lắm.Còn về việc ta lấy nhiệt khí thế nào thì ngươi phải thành thạo vận kình và di kình trước đã.Tán dóc thế đủ rồi,giờ chuyển qua cước pháp.

- Khoan đã.Muội muốn học đánh chưởng bùm bùm a!

- Dẹp.Vừa rồi mới nói không học còn gì.Cơ hội chẳng đến hai lần đâu.

Dứt lời hắn liền nhảy lên lần lượt thi triển bảy chiêu của Âm Thế Huyễn Thối.Hai chân xé gió vẽ ra vô số tàn ảnh vô cùng bắt mắt,cước lúc hư lúc thực,lúc cương lúc nhu biến ảo vô cùng khiến Tiểu Trà như bị mê hoặc,nhất thời quên luôn cả vòi vĩnh.

Bảy chiêu học thì lâu nhưng thi triển thì chỉ loáng một cái là hết.Hắn lộn một vòng rồi nhẹ nhàng đáp đất,nói:

- Âm Thế Huyễn Thối,Âm Thế Huyễn Chỉ Âm Thế Huyễn Kiếm là ba bộ võ công đi liền với môn nội công Âm Thế Kì Kinh.Tuy nhiên vì ta không thích dùng kiếm nên chỉ luyện cước và chỉ.Ngoài ra còn luyện thành thạo môn khinh công Âm Thế Phi Phi là hàng tặng kèm với Âm Thế Huyễn Thối,tuy nhiên vì ta rất khiêm tốn nên sẽ không nói ra.

(Huynh đã nói rồi a!)

Tiểu Trà sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn nên chỉ dám nghĩ trong lòng,ngoài mặt thì hào hứng nói:

- Trừ cái Âm Thế Huyễn Thối kia còn lại đều dạy cho muội được không?.Người ta ưa sạch sẽ,không có thích thối đâu.

Hắn thở dài bưng lấy trán,nói:

- Thối có nghĩa là cước,không phải hôi thối.

- Sao thế được!Thối là thối mà cước là cước chứ loạn cào cào thế ai biết đâu mà lần?

Hắn vô lực đáp:

- Ngữ cảnh.Nhất định phải nhìn vào ngữ cảnh.

- Đặt ra một cái tên kì quặc khiến người ta hao tâm tổn sức suy đoán,đây là muốn ức hiếp người khác đến cuồng rồi sao? Thật vô lí!Thật bất bình!Thật…

- Ngươi không học thì ta vào ngủ đây.

- Khoan đã!Muội học,đương nhiên là học a!

Trước tiên hắn chỉ cho Tiểu Trà cách hô hấp và vận kình.Chiêu thức mạnh yếu phần lớn phụ thuộc vào hô hấp đúng lúc đúng nhịp,chứ cứ dốc sức đánh được vài cái rồi thở hổn hển thì còn ra thể thống gì.

- Hôm nay dạy ngươi chiêu đầu tiên,cũng là dễ nhất:Huyễn Vô Ảnh.Chiêu này dùng tốc độ cao tung ra hai cước,nếu luyện thành thạo thì sẽ giống như có hai người đồng thời tấn công.Ngươi xem cho kĩ…

Khả năng quan sát của Tiểu Trà rất tốt,năng lực bắt chước lại càng không tầm thường nhưng vì thân thể đã bỏ qua thời điểm hoàn hảo nhất để luyện võ nên dù nắm vững chiêu thức thì cơ thể vẫn không theo kịp được.Cứ nhảy lên đá được một cái liền rớt xuống,thỉnh thoảng cố hết sức vung chân được hai cái thì lại không kịp thu chân kết quả là phải dùng cái mông nhỏ để tiếp đất.

Bù lại con bé rất nỗ lực luyện tập,lại có thêm hắn ở cạnh chỉ ra những chỗ sai và mẹo nhỏ nên khi trời xẩm tối thì Tiểu Trà đã có thể sử dụng thành thạo Huyễn Vô Ảnh.Mặc dù không có nội công Âm Thế Kì Kinh bổ trợ khiến uy lực giảm đi tám phần nhưng nếu chỉ đối phó với mấy tên giang hồ tầm thường thì cũng xem như đủ xài.

Tiểu Trà ngồi bệt dưới mặt đất thở không ra hơi.Mới học có một chiêu mà cực muốn chết,ấy thế mà mấy lão kể chuyện còn nói là các anh hùng hảo hớn chỉ cần nửa canh giờ đã luyện thành một bộ võ công.Xem ra toàn bộ đều là gạt người!

Hắn ngẩng đầu nhìn trời rồi nói:

- Uy!Không ngờ đã trễ đến mức này.Ngươi mau tắm rửa sạch sẽ rồi gọi Dương Dương dậy,ta vào bếp chuẩn bị ít đồ ăn.

Nghe đến đồ ăn lập tức Tiểu Trà đứng phắt dậy:

- Muội muốn ăn trứng kho!

- Ừm.

Thấy hắn dễ dàng đáp ứng như vậy con bé liền lớn miệng đòi thêm:

- Muội cũng muốn ăn gà rán,thịt bò xào,tôm ướp muối,vịt quay…

- Có tin ta bỏ ngươi vào nồi không?

Tiểu Trà thấy thanh âm của hắn còn lạnh hơn cả gió ở Hậu Phong thì vội ngậm miệng chạy ngay vào nhà.