Chương 58:Đưa vào động phòng

Vạn Kiếp Nhất Mộng

Chương 58:Đưa vào động phòng

Hắn lặng lẽ kéo Thanh Dương đến trước Hỷ thật lớn treo trên tường rồi quay về phía đám đông đang ồn như chợ vỡ,gằn giọng:

- Im.

Nội kình Cửu Tử Tà Công quất mạnh vào đám đông đang xôn xao khiến mấy kẻ công lực kém lập tức ngã lăn quay,những người có có chút bản lĩnh thì cũng bị tà công làm cho khí huyết đảo điên,tiệc cưới hôm nay định sẵn là ăn bao nhiêu cũng sẽ nôn ra bấy nhiêu.

Vũ lực không phải cách giải quyết tốt nhất,nhưng lại là cách hiệu quả nhất.Đám người đã bị thần công của nhị công tử Lăng gia dọa tới vừa tức vừa sợ,một số kẻ hậm hực bỏ về,số còn lại mặt dày ở lại ăn tiệc cưới miễn phí.Lăng gia nhiều năm như vậy mới hào phóng một lần,không tiếp nhận thì thật đúng là tự ngược đãi bản thân.

- Yi bai tian di!

Hắn cố gắng nhấn nhá luyến láy sao cho đúng với giọng bản xứ,quyết tâm biến lễ cưới của hai người trở nên hoàn hảo nhất.Ấy thế nhưng tân nương lại chẳng biết điều,cứ đứng ngẩn người ra như kẻ ngốc cho đến khi bị hắn kéo tay áo thì mới ngập ngừng bái lạy hai cái ghế trống không.

Uỳnh~Uỳnh~~

Một luồng sét sượt qua khiến thân ảnh đang phi hành có chút lảo đảo.Nam nhân bí ẩn này mặc một bộ y phục màu lam chất liệu tầm thường,vẻ ngoài chỉ khoảng mười bảy,mười tám tuổi,trên mặt lúc nào cũng treo một nụ cười thân thiện khiến gã trông có vẻ…hơi ngáo.

Gã vừa phủi đi vết cháy xém trên vạt áo vừa lẩm bẩm:

- Hei~Bọn trẻ bây giờ thật nhiều năng lượng.Cách vài trăm năm lại có đứa cãi lại số giời a!

Tuy bề ngoài trẻ trung nhưng ngữ điệu của gã lại rất già dặn,thậm chí có chút cổ hủ.Mà cũng phải thôi,nếu không có tu vi vài trăm năm thì sao có thể cưỡi cân đẩu vân bay vèo vèo như thế này được.

- Mong là không phải tên đó.Ta chỉ phụ trách hỗ trợ,không có nhu cầu tìm phiền phức a.

Thanh âm còn chưa tan mà thân thể gã đã lướt xa cả vạn dặm,trở thành một chấm nhỏ bay về phía Ô Long Thành lúc này chỉ lớn bằng một hạt thóc.

- Er bai cao tang!

Con tim hắn bỗng đập điên cuồng,kí ức của Tinh Vũ kiếp trước giống như cuồng phong bão tố ầm ầm lướt qua trước mắt hắn.Từ lúc sinh ra tại Đông Phương gia tộc cho đến khi lưu lạc tới Thiên Kiếm Môn,rồi quãng thời gian yên bình ngắn ngủi bên sư phụ cho đến cái ngày nàng bị La Sát Giáo bắt đi,chuỗi ngày lưu lạc giang hồ đầy thăng trầm và lạnh lẽo,cái đêm hắn xuống tay giết chết nàng,cái ngày gã cắn răng kết liễu một Tiêu Viêm vốn đã chết chìm trong đau khổ,và cuối cùng là ngày hắn – minh chủ võ lâm chết trong cô độc vào một ngày cuối đông lạnh lẽo.

Hắn nhớ rất rõ thời điểm trút hơi thở cuối cùng hắn đã rơi lệ,giọt lệ duy nhất còn sót lại trong tâm hồn cằn cỗi cuối cùng cũng bỏ hắn mà đi.Hắn khóc,có lẽ vì ngọn lửa cô đơn âm ỉ bao năm rốt cục bùng lên trong con tim trống rỗng của hắn.Hắn khóc,có lẽ vì những người từng gõ cửa trái tim hắn đều lần lượt ra đi.Không ai biết được lí do,thậm chí ngay chính bản thân hắn cũng không biết.

Hắn nhắm mắt kết thúc ảo ảnh.Nếu không thể quên đi quá khứ vậy thì hãy cứ để nó làm lời nhắc cho hiện tại.

- Tam bai…bai nhau!

Thanh Dương lúng túng bái lạy hắn,trong lòng thầm mắng tên hâm dở này hô linh ta linh tinh.Ở đâu ra thể loại tân lang tự chủ trì hôn lễ,đã vậy lại còn hô sai nữa chứ!

- Tam bái đã xong,đưa vào động phòng!

Dứt lời hắn liền bế bổng tân nương lên định dẫn vào động phòng thì bỗng có một người chạy ra chắn trước mặt hắn,hình như là một lão bộc trong nhà:

- Nhị công tử khoan đi.Trước hết cậu phải mời rượu khách đã!

Hắn nhướn mày lặp lại:

- Mời rượu?

Hắn nhìn xuống đám đông chật ních bên dưới,cơ mặt vô thức nhảy một cái.Mặc dù hôn lễ này là không chính thức nhưng dù sao cũng là dịp hiếm có nên hắn đã cố ý mời đông đông một chút cho hoành tráng.Cơ mà mời rượu cả đám này xong thì hết xí quách luôn chứ còn động phòng chạm phòng gì nữa!

Vài canh giờ sau.

Thanh Dương chật vật ném hắn lúc này đã say mềm lên giường.Tuy bản thân nàng cũng uống không ít nhưng về sau hắn giành uống cả hai phần nên mới xỉn quắc cần câu thế này.Đúng là đã yếu còn đòi ra gió!

Cốc~Cốc cốc cốc cốc~Cốc cốc~

Tiếng gõ cửa khiến Thanh Dương hơi nhíu mày.Khó khăn lắm hắn mới ngủ,nhỡ hắn thức dậy lại đòi động phòng thì phải làm sao đây?

Trong lúc Thanh Dương còn đang do dự thì cánh cửa đã bị đẩy ra.Lăng Long tiến vào quăng cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ sau đó quay sang Thanh Dương:

- Xin tiên tử nghĩ lại cho.Chuyện gì cũng có cách giải quyết,người làm thế này chính là tự hại mình!

Thanh Dương hơi cau mày nhưng không nói gì.Lăng Long lại nói tiếp:

- Tiên tử không cần làm gì,chỉ việc đứng qua môn bên để ta thanh lí môn hộ.

Nói rồi lão rút từ trong tay áo ra một con dao sắc lẻm sau đó tiến về phía hắn.Tại thời điểm đưa dao lên định đâm xuống thì bỗng cổ tay lão bị một bàn tay như kìm sắt túm chặt lấy,Lăng Long cố nhịn cơn đau nhức ngạc nhiên hỏi:

- Sao lại cản ta?

Lão thực không hiểu nổi.Rõ ràng lúc trước còn căm thù Lăng Báo đến tận xương tủy mà giờ lại ra tay ngăn cản lão giết hắn.Chưa kể giết xong rồi thì với cô ta chỉ có lợi chứ không có hại,ấy thế mà…

(Mẹ nó!Đúng là không thể làm việc với đám đàn bà con gái!)

Lão cắn răng chửi thầm.

Thanh Dương trừng trừng nhìn Lăng Long,lạnh lùng gằn từng tiếng:

- Ta lạc mất hắn,mất cả hồn cả xác.Vậy thì khi nhận lại cũng phải đủ cả hồn lẫn xác,một thứ cũng không được thiếu!

Lăng Long cười khổ:

- Cô nãi nãi à,chẳng phải tiên nhân các người coi cơ thể chỉ là cái vỏ bọc bằng thịt thối sao?

Ngữ khí của Thanh Dương như chém đinh chặt sắt:

- Vỏ thịt thối cũng không cho ngươi!

[Vô ích thôi lão già.Nàng ta quyết định điều gì thì không lay chuyển được đâu.]

Bỗng một giọng nói xuất hiện trong đầu Lăng Long khiến lão giật mình nhìn quanh.Chưa tìm ra nguồn gốc của giọng nói thì thanh âm ấy lại vang lên:

[Không cần tìm.Ta đang nằm dưới mũi dao của ngươi đây.]

(Lăng Báo!?)

[Wrong!Ta là người,không phải thú vật.Thôi không bàn chuyện này nữa,ta chỉ muốn cảm ơn vì sự hỗ trợ không tích cực của các ngươi.Giờ ta hết cần các ngươi rồi,biến đi cho ta động phòng được không?]

Lăng Long ngây ra một lúc rồi nghiến răng ken két:

(Ngươi dám lừa bọn ta?)

[Không cùng đẳng cấp khó nói chuyện.Khi nào ta ngồi thuyết phục các ngươi thì đấy mới là lừa gạt,còn ở đây ta chỉ đơn giản là đi trước các ngươi một bước.]

Bàn tay Lăng Long siết chặt chuôi dao rồi từ từ thả ra.Việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn,chờ khi nào không có nữ nhân kia sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết.

[Đừng buồn.Ít nhất ngươi cũng biết nên tìm con mình ở chỗ nào.]

- Khốn khiếp!

Lăng Long gầm khẽ rồi xô cửa lao ra ngoài khiến Thanh Dương giật mình bưng lấy ngực.Sao lại mắng ta?Người ta có nói gì quá đáng đâu mà lại mắng người ta?

Vừa ra khỏi thì Lăng Long bắt gặp Lăng Hổ đang hớt hải chạy đến.Lão mang theo bản mặt sưng phồng vì phẫn nộ lạnh lùng đi ngang qua con trai,cũng không quản Lăng Hổ đến vì chuyện gì mà nói:

- Lăng Báo thật đang bị nhốt trong kho,mau đi mang nó về!

Lăng Hổ nghe vậy thì ấp úng:

- Đám gia đinh vừa nói…tìm thấy Lăng Báo…đã chết trong nhà kho.

Lăng Long khựng lại một chút rồi trầm giọng nói:

- Đường Thiên đang ở đâu?

Đường Thiên,cái tên trước nay gần như bị cấm nhắc đến thì đột nhiên bị triệu hồi liên tục trong mấy ngày gần đây.Ngay cả Lăng Long vốn là người kiêng sợ Đường Thiên nhất cuối cùng cũng phải tìm đến gã hung tinh này.

Lăng Hổ như đoán được suy nghĩ của cha,miệng gã méo xệch đi:

- Gã đang ăn tiệc ở đại sảnh.Phụ thân,không lẽ người định…

Lăng Long không trực tiếp trả lời con trai mà xầm xập bước đi,gằn giọng:

- Đôi gian phu dâm phụ đó…Ta nhất định không để chúng được chết tử tế!

- Nhưng chẳng phải cha nói tấm lệnh bài đó rất quan trọng sao?Cha!Đợi con với…

Ở đại sảnh,tiệc rượu đã tàn.

Một nam nhân ngồi ngay ngắn trên ghế thong thả ăn cỗ cưới,thỉnh thoảng gã lại nhấp một ngụm rượu sau đó chép miệng lắc đầu.Có lẽ là bởi thứ rượu đắng chát này không đủ thỏa mãn vị giác của gã.

Trời đánh tránh miếng ăn.Trên lí thuyết thì là như vậy thì nhưng trong lúc gã đang ăn một cái đùi heo rất là ngon lành thì bỗng có thanh âm rống giận truyền tới:

- Đường Thiên!

Không cho Đường Thiên cơ hội phàn nàn,Lăng Long "ầm" một tiếng đập cái lệnh bài lên trên mặt bàn,gằn từng tiếng:

- Ngươi!Đi giết đôi cẩu nam nữ kia cho ta!Ngay bây giờ!

Nếu theo lẽ thường thì Đường Thiên hẳn đã đánh một chưởng nổ đầu lão già vô duyên này rồi tiếp tục dùng bữa.Tuy nhiên trên đời luôn có những thứ quan trọng hơn cả cái tôi cá nhân,vậy nên Đường Thiên chỉ im lặng cầm tấm lệnh bài lên cẩn thận nhét vào trong áo rồi cầm kiếm lững thững bước đi.Đi được bốn bước gã bỗng khựng lại,hảo tâm nhắc nhở:

- Ta vừa bói một quẻ.Ở đây sắp có kịch hay…

Lăng Long không kiên nhẫn khoát tay chửi ầm lên:

- Mẹ nó bớt lải nhải như đàn bà!Bảo ngươi đi thì mau đi đi!

- …

Chờ Đường Thiên đi rồi Lăng Hổ mới dám bước ra,vừa rồi trong một khoảnh khắc Lăng Hổ đã nghĩ rằng Đường Thiên sẽ chém cha gã thành thịt vụn nên không nhịn được đứng thật xa chuẩn bị tư thế bỏ chạy.Lăng Hổ nhìn lão cha đang thở hồng hộc như trâu,hoang mang hỏi:

- Lệnh bài dùng hết rồi.Giờ phải làm sao đây hả cha?

Lăng Long hít sâu một hơi bình ổn lại cảm xúc,nói:

- Ta sẽ đi đến Thiên Kiếm Môn báo rằng Đường Thiên giết chết hai người của bọn họ.Lăng gia có thể sẽ thành chiến trường,tốt nhất ngươi mau tìm chỗ nào lánh tạm đi.Đến sáng mai thì hãy trở về.

Lăng Hổ gật đầu.Gã biết không ít chỗ ăn chơi trong thành,chỉ cần có ngân phiếu thì ở qua đêm cũng không vấn đề gì.

Hai cha con không hẹn mà bước đi cùng một lúc,Lăng Long về phòng chuẩn bị mũ áo đồng thời trong đầu bịa ra một lí do có lợi cho mình nhất,còn Lăng Hổ thì trở về moi hết ngân phiếu trong ngăn kéo ra.Không khí trong Lăng gia bỗng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ,sự yên tĩnh trước khi cơn bão ập đến.

Trở lại phòng tân hôn.Ngay thời điểm Lăng Long vừa ra ngoài thì hai cánh cửa bỗng bị một luồng nhu kình đóng sầm lại.Thanh Dương giật mình nhìn về phía hắn thì phát hiện hắn đã ngồi xếp bằng từ bao giờ,ác linh lúc ẩn lúc hiện bay lượn quanh thân thể.

- Khà~

Hắn dùng nội lực bức ra toàn bộ hơi cồn trong cơ thể.Mùi cồn từ mấy trăm chén rượu hợp lại khiến Thanh Dương khẽ chay mày,không nhịn được đưa tay lên che mũi.

- Âyzz~Bụng hết chướng cái dễ chịu hơn hẳn.

Hắn ung dung mở cửa sổ để tản bớt mùi rượu gay mũi trong phòng rồi trở lại ngồi trên giường vỗ vỗ vị trí bên cạnh,nói:

- Nào,tiểu kiều thê.Mau qua đây động phòng đi thôi.

Ngữ điệu dâm tà của hắn làm Thanh Dương thẹn đỏ mặt,luống cuống lùi lại hai bước đứng dựa lưng vào tường,sẵng giọng:

- Ngươi chỉ nói làm đám cưới,chưa từng nói sẽ động phòng!

Hắn hơi nhíu mày tỏ vẻ chẳng đẹp lòng:

- Đám cưới,theo wikipedia là bao gồm cả rước dâu,bái đường và động phòng.Thôi nàng đừng giỡn nữa,chưa từng nghe "Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng" à?Bây giờ chúng ta đang nghèo khó,tuyệt đối không được lãng phí.

- …

Thanh Dương kéo ghế ngồi xuống tự rót cho mình một chén rượu rồi trầm ngâm thưởng thức,dứt khoát không thèm để ý đến hắn nữa.

- Ngốc nương tử,rượu hợp cẩn không phải uống như vậy.

Hắn bắt lấy cổ tay nàng sau đó khéo léo vòng tay qua (tư thế này hơi khó diễn đạt,có thể google để biết cách uống rượu hợp cẩn hay rượu giao bôi) rồi đặt mông xuống ngồi phía đối diện cầm bình rượu rót đầy chén:

- Nàng còn ngoan cố sẽ qua giờ lành đấy.Khi sương xuống vận động sẽ dễ cảm lạnh.

Chân mày Thanh Dương khẽ nhảy một cái,hừ lạnh:

- Vận động cái đầu ngươi!Buông,ai thèm uống rượu với ngươi!

Hai người không hẹn mà đồng thời phát lực,Thanh Dương dùng sức rút tay ra,hắn dùng sức kẹp tay nàng lại,áp lực toàn bộ dồn xuống bốn chân bàn khiến nó liên tục rít lên những tiếng thảm thiết.

Cuối cùng cả hắn và chân bàn bằng gỗ tầm thường đều không trụ nổi,"Ầm" một tiếng nặng nề tiếp đất.

Thấy hắn ngã đau như thế Thanh Dương không khỏi cảm thấy đau lòng,tuy nhiên thời điểm hắn lồm cồm thì nàng vội quay phắt đi,giọng lạnh như băng:

- Chỉ một chút công lực đó mà cũng dám khoe mẽ.Không biết sống chết!

- Khụ hụ~

Một cơn đau xót bất ngờ nhảy lên cổ họng khiến hắn vội che miệng ho khan.Từ trong miệng văng lên tay hắn là một ít chất lỏng lạnh lẽo cùng thứ gì đó mềm mềm tanh tanh,khỏi nhìn cũng biết là nội tạng bị chướng khí làm cho nứt vỡ vì hắn vận động mạnh mà văng ra ngoài.

Vừa hay Thanh Dương đang quay mặt đi,hắn nhanh tay vứt đống bầy nhầy trong tay ra sau lưng,tiếp tục giở giọng hạ lưu:

- Nàng không nhận ra một chút công lực này từng chữa thương cho nàng à?

Thanh Dương nhướn mày,đây là nàng ngạc nhiên thật sự:

- Chữa thương?Lúc nào vậy?

- Thật luôn?Mới đó mà đã quên rồi?Mà thôi nếu quên thì bỏ qua đi.Nhưng chắc nàng vẫn nhớ thứ nội lực này chứ?

Hắn tản ra nội lực Cửu Tử Tà Công,lập tức quanh người xuất hiện một tầng tử khí.Tử khí lúc tụ lúc tán,khi thì tụ thành hình khô lâu vờn quanh thân hắn,khi thì lại tan thành làn khói tím trông hết sức quỷ dị.

Hắn cho rằng Cửu Tử Tà Công đã từng cứu mạng hắn trong Tứ Sơn Tỷ Võ,ấn tượng đấy tin chắc Thanh Dương sẽ không dễ dàng quên được.

Thế nhưng suy luận của hắn lại có kẽ hở.Thanh Dương nhận ra nội lực Cửu Tử Tà Công không đồng nghĩa với việc hắn chứng minh được thân phận của mình.

- Nội lực là thứ ở trong người,bức nó ra từ đan điền thì có gì là khó!Nếu muốn ta tin thì đưa ra thứ gì thuyết phục hơn đi.

Hắn lột tấm mặt nạ da người ném xuống đất,buồn bực kêu lên:

- Sao lại còn cần phải thuyết phục?Đệ tử iu quý ngay trước mắt mà nàng không nhận ra à?

- …

Thanh Dương không thèm tranh luận với hắn,bày ra một thái độ kiên quyết không nhận mặt người quen làm hắn bực mình hết sức.Theo kế hoạch thì thuyết phục chỉ kéo dài từ năm đến mười phút sau đó xếp hình tới gần sáng rồi ngủ một giấc lấy sức lát nữa ra thu xếp mớ hỗn độn bên ngoài.Ấy thế nhưng sự đời lại quá trớ trêu,theo tình hình hiện tại coi bộ Thanh Dương giống như đang cố ý làm khó hắn thì đúng hơn.

- Vậy giờ nàng muốn nghe gì đây?Ngày nhận nuôi ta?Ngày nàng phá thân đồng nam của ta?Hay là ngày ta quay tay bị nàng bắt gặp?Cái ngày đấy dù chết ta cũng không cho người thứ ba biết đâu.

- Ngươi…

Ầm~

Hắn bất ngờ sấn tới đè ép Thanh Dương vào tường,hai cánh tay chống hai bên đem tân nương bao vây ở giữa.Hành vi quá khích này khiến nàng chỉ kịp phát ra một tiếng thút thít yếu ớt trước khi co rúm lại bởi hơi thở lạnh lẽo của hắn:

- Bớt diễn trò.Nàng đã biết ngay từ đầu đúng không?Biến ta thành thằng đần nàng thấy vui lắm à?

Nàng bị hắn nhìn tới da mặt phát đau,yếu ớt phản kháng:

- Tránh ra…Tin ta một chưởng vỗ chết ngươi không?

Nếu là tình huống thông thường thì hắn đã hùa vào tỏ vẻ sợ hãi để chơi với nàng.Cơ mà hôm nay là đêm động phòng,là thời điểm để "động" chứ không phải để diễn tuồng diễn kịch.

- Vỗ đi.

Hắn chụp lấy tay Thanh Dương đặt lên ngực,cười gằn:

- Nếu ngay đến nàng cũng không công nhận ra thì ta sống còn có ý nghĩa gì?

- Ơ...

Vẻ mặt chân thành của hắn giống như có ma lực khiến đầu óc Thanh Dương trở nên trì độn,nhất thời không biết phải trả lời đối phương ra làm sao.Thế nhưng có lẽ dù nàng đáp lại ra sao thì đối với hắn cũng đều là vô nghĩa bởi hắn đã chộp ngay thời điểm tân nương còn đang ngây ngốc mà ôm trầm lấy nàng,hai cánh tay cứng rắn như thép nguội siết chặt tấm lưng mềm mại khiến nàng gần như không thở nổi.

- Tên vô sỉ!Buông ra!

Thanh Dương hoảng sợ,theo bản năng đấm vào lưng hắn mấy cái.Nắm đấm không vận kình do vậy sát thương không lớn,tuy nhiên công lực hai bên chênh lệch rất lớn nên dù chỉ là đấm thường cũng khiến hắn đau tới tím tái mặt mày.Tuy nhiên trên đời này thứ hắn không sợ nhất chính là đau,đã đau không biết bao nhiêu kiếp há lại vì nắm đấm nhỏ xíu của một nữ nhân mà chùn bước,chưa kể nữ nhân đấy còn là vợ của hắn.

Nắm đấm không những không dọa lui được hắn mà còn khiến hắn càng dai lì hơn,từ cơ thể hắn tản ra luồng khí đen giống như cái kén chậm rãi bao trùm hai người.Khí đen càng dày đặc thì Thanh Dương càng cảm thấy nội tâm thả lỏng,linh hồn giống như bị hút về phía hắn,nắm đấm cũng dần trở nên vô lực…

Cơ thể con người rất kì diệu,kinh mạch qua luyện tập có thể sinh ra sức mạnh rung chuyển đất trời,linh hồn qua trui rèn có thể sinh ra công năng đặc dị,xúc cảm qua ngàn năm thương hải tang điền sẽ trở thành thứ mê dược đáng sợ nhất.Khói đen thấm vào da thịt dẫn Thanh Dương qua vô vàn cung bậc cảm xúc,nơi đó không chỉ có tình yêu mà còn có những nuối tiếc,sự cô đơn và cả nỗi nhớ âm ỉ nhưng thiêu đốt tới tận tâm can.

Tình yêu của hắn,thứ đen đặc như chính màu sắc của nó,chắc chắn sẽ không phải thứ ái tình lãng mạn mà người đời hằng mong ước.Tuy nhiên nó lại có thể hạ gục bất cứ con tim nào,bởi nó là thứ đã bóp nát vụn quả tim của một tên quái vật sống cả nghìn kiếp.

Khói đen đã rút đi hết nhưng cả hai vẫn bảo trì tư thế ôm chặt lấy nhau,mười ngón tay thon dài của Thanh Dương bấu chặt lấy lưng áo hắn tới trắng bệch.Một lúc sau nàng cất tiếng,thanh âm ai oán như đang giận dỗi:

- Biến con thành thằng đần?Con biến ta thành con ngốc thì mới đúng!Những ngày qua ta thấp thỏm lo âu ra sao,trăn trở dằn vặt ra sao con có biết không?

- …

Thanh Dương thấy hắn không nói gì thì càng thêm uất ức,đôi mắt đã dâng lên một tầng sương mờ:

- Từ đầu đến cuối không thèm nói với ta một lời,cũng không thèm cho ta một dấu hiệu.Nếu đã không cần ta thì còn gọi ta đến làm gì?Còn dày vò ta làm gì?Còn thành thân với ta làm gì?Sao không bỏ mặc ta chết rũ trên Thiên Kiếm Sơn đi?

Hắn biết bản thân nói gì cũng vô nghĩa nên chỉ lặng im để cho nàng phát tiết toàn bộ sau đó gục đầu vào ngực hắn khóc tức tưởi.Mỗi ngày đều sống trong hoang mang lo sợ,đối với hắn thì chỉ đấy chỉ là món ăn vặt nhẹ nhàng nhưng hắn đã quên rằng Thanh Dương không giống hắn.Nàng là một con người với những xúc cảm rất con người,biết đau và biết sợ,vậy nên…

- Ta sai rồi.

Bàn tay hắn trượt nhẹ trên mái tóc mềm mại như mây của Thanh Dương,khẽ vỗ về vầng mặt trời đã vì hắn mà trở nên ảm đạm:

- Xin lỗi vì đã khiến nàng buồn như vậy.Ta đã không tính toán được phản ứng của nàng.Xin lỗi.

- …

Thanh Dương dụi đầu vào ngực hắn,hình như nàng định nói gì đó nhưng sau khi nấc một cái thì lại quên béng đi mất nên đành trông chờ hắn phá vỡ bầu không khí khó xử này.

Không để nàng phải chờ lâu,hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt thanh tú của nàng bằng cả hai tay,cười khẽ:

- Thôi được rồi.Đừng khóc nữa,phấn son đều đã tèm lem hết cả.

Thanh Dương nghe vậy thì vội đưa ống tay áo lên lau mặt.Lúc trang điểm mấy cô nương kia đã dặn kĩ là không được để khuôn mặt tiếp xúc với nước,ấy vậy mà…Giờ chắc trông nàng khó coi lắm,lại còn ở ngay trong đêm tân hôn nữa chứ,thật muốn đào ngay một cái hố để chui đầu vào!

Hành vi dùng ống tay áo lau mặt của Thanh Dương khiến hắn kinh ngạc đến ngây người một lúc sau đó vội bắt lấy tay nàng,kích động kêu lên:

- Cái con người này hay nhở!Sao lại lấy áo lau mặt?

Tuy không hiểu tại sao đang yên đang lành hắn lại nổi đóa lên nhưng thấy đối phương chỉ quan tâm đến cái áo khiến Thanh Dương có chút buồn bực,bĩu môi lầu bầu:

- Cái đồ coi trọng tiểu tiết.

Nữ nhân chính là kì lạ như vậy.Sợ bản thân xấu xí không muốn hắn nhìn thấy,thế nhưng khi hắn để ý thứ khác gì lại hậm hực không vui,thật chẳng biết phải ra sao thì mới khiến nàng vừa lòng.Cơ mà sống trong cái khổ hắn quen khổ rồi,vậy nên hắn trực tiếp bỏ qua công đoạn "khiến nàng vừa lòng" mà lấy từ trong tay áo ra một mảnh khăn tay tỉ mỉ lau đi son phấn lấm lem trên mặt nàng.

- Ta chính là như vậy coi trọng tiểu tiết.Có trách thì hãy trách nàng lấy nhầm chồng.

Hắn vừa dứt lời liền bế bổng Thanh Dương quăng lên giường làm nàng ngã dúi dụi.Chưa hoàn hồn thì hắn đã phi lên giường bắt lấy hai cổ tay của nàng ấn chặt xuống,gấp đến độ thậm chí ngay cả giày cũng không thèm cởi ra.

Thanh Dương bị làm thành một cái tư thế cực kì ám muội khiến khuôn mặt có chút đỏ lên,nhưng miệng thì vẫn nói cứng:

- Đám cưới này không tính!Còn chưa…

Hắn không kiên nhẫn dùng miệng trực tiếp ngắt lời nàng.Thứ nhất là vì nàng nói đúng,lễ cưới hôm nay không có tên tân lang tân nương,càng không có trưởng bối hai bên chúc phúc nên về cơ bản thì cũng chẳng khác gì hai đứa trẻ con chơi trò vợ chồng.Thứ hai là hắn cùng tác giả và có khi là cả độc giả cũng đã không đợi được nữa rồi.Nữ nhân thẹn thùng là tốt,là đáng yêu,nhưng cũng có một số thời điểm cái sự đáng yêu đó nên nhường chỗ cho những tiết mục hoành tráng và ý nghĩa hơn.

Hắn dày vò cánh môi hồng phấn cho đến khi sưng đỏ thì mới lưu luyến nhả ra.Thế nhưng sau đó hắn thay vì tiến công thì lại trầm tư quan sát nhãn thần mê ly của tân nương cho đến khi nàng không chịu nổi phải quay mặt qua một bên:

- Làm gì mà nhìn chằm chằm vậy?Chẳng lẽ biểu cảm của ta nhìn rất kì cục?

Hắn khẽ lắc đầu,khuôn mặt trơ trơ vạn năm không đổi giờ này lại có chút ửng hồng:

- Cứ nghĩ sẽ phải trải qua thiên tân vạn khổ,nếm đủ trăm nghìn cay đắng,nào ngờ tâm nguyện cả đời lại hoàn thành dễ dàng thế này…Cảm giác có chút không thật.

Lời này của hắn nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người trong thiên hạ cười thối mũi.Bởi lẽ người khác truy cầu quyền lực,truy cầu võ công tối thượng,đều là những thứ cần phải bỏ cả đời mới chạm tới được.Thế nhưng hắn thì sao?Chỉ theo đuổi một nữ nhân mà lại còn gáy to hơn cả mấy anh hùng hảo hớn,thật không biết xấu hổ!

Nữ nhân,giang hồ này không thiếu nhất chính là nữ nhân.Chỉ sợ ngươi nhớ không hết tên chứ tuyệt đối không cần sợ không có người làm ấm giường.Có quyền lực,có tiền tài,nữ nhân ngã vào lòng ngươi khẳng định là nhiều không đếm xuể.

Nam nhi trí tại bốn phương,có ai chịu vì một nữ nhân mà hi sinh hùng tâm tráng trí?Ai mà như vậy thì thật đúng là một thằng ngu!

Ấy thế nhưng cũng chính vì cái ngu đó mà Thanh Dương yêu hắn không dứt ra được.Các cụ có câu: "Thánh nhân đãi kẻ khù khờ".Lại nói,một thằng ngu như hắn có một nữ nhân cường hãn ở bên cạnh bảo vệ,âu cũng là sự sắp đặt hợp lí của ông giời.

Bầu không khí lãng mạn dạt dào cộng thêm ngữ điệu chân thành của hắn khiến Thanh Dương cực kì xúc động,một phần cũng bởi bản thân nàng vốn đã là người rất dễ xúc động,vậy nên không nhịn được nhổm dậy hôn phớt lên má hắn.

Cánh môi mềm mại,ấm nồng như một đốm lửa nhỏ nhưng lại vô tình châm lên dục hỏa cao vạn trượng trong hắn.Thanh Dương bỗng thấy trước mắt quay cuồng sau đó phát hiện bản thân bị lật úp xuống,còn hắn thì phả hơi thở nóng bỏng lên gáy nàng từ phía sau.Nàng lắp bắp:

- Khoan…Cởi đồ đã…

Hắn hung hăng đá cái quần xuống dưới đất rồi thì thào bên tai nàng:

- Khỏi cần.Mặc đồ kích thích hơn nhiều.

- Nhưng mà…Ách~

Thanh Dương bỗng cắn chặt răng,từ cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn.Vì mật huyệt của nàng đã khá ẩm ướt nên hắn có chút nóng vội nên trực tiếp tiến vào một mạch,thế nhưng mới vào được một nửa thì bị kẹt cứng không tiến lên được nữa.

Tiến thoái lưỡng nan,vào thời điểm này hắn chỉ có thể sử dụng kinh nghiệm tình trường phong phú để thoát ra khỏi khốn cảnh:

- Nàng biết không,nàng đáng yêu nhất ở cái cách cắn môi nín nhịn này đấy.Nó khiến ta càng muốn khai phá mặt trái trong con người nàng hơn.

- Tiểu dâm tặc…Tiểu sắc lang…A!

Trong lúc Thanh Dương thoáng buông lỏng tâm trí trách mắng hắn thì sự o ép tại mật huyệt cũng đồng thời giảm đi chút ít,hắn liền nhân cơ hội đó tiến công mạnh mẽ đem tất cả ái tình đẩy vào cơ thể nàng.

Cách này tuy có hơi vô nhân đạo nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.Tính cách của Thanh Dương kiếp này quá ư là hướng nội,đã vậy tình cảm đối với hắn hiện giờ vẫn thiên về cưng chiều hơn là tình yêu nam nữ nên chỉ cần trong quá trình xảy ra một chút khó khăn thì khả năng rất cao là nàng sẽ không cho hắn làm nữa.Công lực của nàng cao hơn hắn,nếu nàng đã không cho thì có lẽ hắn sẽ trở thành tân lang đầu tiên trải qua đêm động phòng với ngũ cô nương.

Toàn bộ hung khí đã tiến vào trong,Thanh Dương bằng mắt thường có thể nhìn thấy một khối độn lớp da bụng của nàng mà nhô lên,cảm giác đau chướng kinh khủng khiến nước mắt nàng chảy ra đầm đìa,khóe môi đã bị nàng cắn tơi bật máu lúc nào không biết.

- Ngốc.Đừng làm bị thương chính mình.

Hắn vội kéo nàng dựa lưng vào người hắn rồi để đầu nàng nghiêng qua vai trái.Thanh Dương đang đau tới đầu óc trống rỗng đột nhiên ngửi thấy mùi vị thịt tươi vừa thơm vừa ngọt thì không nhịn được há miệng cắn một ngụm,mĩ vị tràn ngập trong miệng làm nàng khoan khoái rên rỉ một tiếng.

Hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc đen mượt của nàng,giống như đang âu yếm một nàng mèo nhõng nhẽo.Trong họng Thanh Dương thỉnh thoảng phát ra một tiếng gừ nhẹ đầy thỏa mãn,nàng không cắn đứt da thịt hắn mà chỉ ngậm rồi mút như một đứa trẻ.Trạng thái kì lạ này duy trì vài phút sau đó nàng lại khôi phục ý thức,hét toáng lên khi thấy vai trái của hắn đã hằn sâu những dấu răng đều tăm tắp của nàng.

Vừa cử động thì hung khí bên dưới lại cọ lung tung khiến Thanh Dương khẽ ưm một tiếng rồi tê dại ngã vào lòng hắn.Nhận thấy ở phía dưới mật huyệt của nàng đã dần thích nghi,hắn bắt đầu chuyển động phần hông để hung khí bắt đầu di chuyển những đoạn ngắn.

Thanh Dương dùng ánh mắt trìu mến quan sát giọt mồ hôi khẽ lăn trên gò má hắn,thấp giọng hỏi:

- Sao hôm nay con bỗng nhiên dịu dàng vậy?

Câu hỏi này khiến hắn buồn cười nhiều hơn là ngạc nhiên,vừa đẩy hông vừa hỏi ngược:

- Vậy là nàng trách ta mọi khi đối xử thô bạo với nàng?

- A…Không…Không phải…Con thế nào ta cũng yêu...Chỉ là…thích con bây giờ hơn.

Những lời cuối cùng của Thanh Dương lí nhí như muỗi kêu nhưng vẫn bị hắn nghe được toàn bộ,lập tức môi mỏng của hắn nhếch lên tạo thành một độ cong đáng ghét:

- Hôm nay là đêm động phòng nên mới có đãi ngộ đặc biệt.Từ ngày mai ta sẽ lại thô bạo như vậy.Nàng có sợ không?

Nói không sợ chính là gạt người!Mỗi lần giao hoan cùng hắn xong nàng chẳng thấy có chút hoan (*) nào mà chỉ thấy khắp người đều là dấu đỏ,cả trong lẫn ngoài đều bị dày vò đến mức nằm cũng đau mà ngồi cũng đau,còn đi đứng thì lại càng là đau tới xây xẩm mặt mày.Cũng may là hắn còn có chút lương tâm,mỗi lần xong chuyện đều ở lại vuốt ve nàng cả đêm bằng không tuyệt đối nàng sẽ không cho hắn đụng đến dù chỉ là một đầu ngón tay.

(*)hoan hỉ,hoan lạc:Ý chỉ sự vui vẻ.

Thanh Dương đã có suy nghĩ hung hăng như vậy đấy,và nàng cũng chẳng ngại gì mà không nói thẳng mặt ra cho hắn sợ chơi.Ấy thế nhưng chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào,khi đang chuẩn bị nói ra những uất ức trong lòng thì nàng lại do dự,rồi cuối cùng lại rưng rưng hỏi hắn:

- Con ghét ta đến vậy sao?Thấy ta có điểm gì không tốt con cứ nói,ta nhất định sẽ sửa mà!

Hắn ngây ra một lúc rồi hôn nhẹ lên cặp mắt u buồn của nàng,mỉm cười nói:

- Ngốc quá.Chính vì yêu nàng nên ta mới bắt nạt nàng,mới khiến nàng nghĩ là ta ghét nàng.

- Tại sao?

Thanh Dương mờ mịt nhìn hắn.Tuy vẻ mặt hắn không có vẻ gì là đang đùa giỡn nhưng mấy lời vừa nhảy ra trong miệng hắn thật sự chẳng dễ hiểu chút nào.Cái gì mà nghĩ là yêu nghĩ là ghét,chẳng phải yêu là yêu mà ghét là ghét sao?Ôi suy nghĩ của tiểu hài tử thật là phức tạp!

Cái này là Thanh Dương đã trách oan hắn.Không phải tại suy nghĩ của hắn phức tạp mà căn bản nhân tính luôn là phức tạp như thế.Ai có thể định nghĩa "yêu" và "ghét"?Có những người ghét nhau đến tận xương tủy nhưng lại luôn hoài niệm về nhau,trong suy nghĩ luôn muốn đối phương biến đi cho khuất mắt nhưng khi người kia đi rồi lại cản thấy nhàm chán buồn tẻ.Cũng có những người yêu nhau sâu đậm,thề non hẹn biển các kiểu các thứ nhưng hôm sau lại như hai kẻ xa lạ,hay thậm chí còn xem nhau như kẻ thù không đội trời chung.

Trong lúc Thanh Dương còn đang quay cuồng với hai khái niệm mơ hồ kia thì hắn đã lật nàng nằm ngửa,nhếch miệng cười xấu xa:

- Nàng trì độn như vậy,không bắt nạt nàng thì thật đúng là phải xin lỗi bản thân.

Hắn giống như nuốt phải xuân dược điên cuồng công kích,đã vậy còn tàn nhẫn bịt miệng buộc nàng phải đem những tiếng rên rỉ nuốt xuống,thật sự là khổ không chịu được.Tuy nhiên mặc dù biểu hiện ra hành vi chống đối,thân thể nàng ngược lại rất thành thật,phía dưới mỗi lần chuyển động đều cắn rất chặt như muốn tịch thu hung khí của hắn.

Đột nhiên thân dưới của hắn tăng tốc,một dòng nhiệt khí trào ra tiến thẳng vào chỗ sâu kín nhất của nàng.Kết thúc cuộc tình chớp nhoáng,hắn bỏ tay đang che miệng nàng ra,lúc này bàn tay đã bị nước miếng của nàng làm cho ướt đầm đìa.

- Tự dưng hùng hổ thế làm gì?Giờ đã biết mệt chưa?Rõ ngốc!

Nàng cố di động thân thể đã tê dại lấy tay áo lau mồ hôi trên trán hắn.Cũng vì nguyên nhân mặc áo khi mây mưa mà cả hai người đều nhễ nhại như vừa dội qua mấy gáo nước,theo cử động mà lặng lẽ thấm sang thân thể đối phương.

Hắn bắt lấy bàn tay thon dài của nàng,hừ lạnh:

- Mệt?Ta chơi nàng đến sáng cũng còn dư sức.

Nàng gật gù nhại:

- Rồi,rồi,con không mệt.Con mạnh nhất.Giờ nghỉ một chút đi.

Về dụng ý thì tốt nhưng diễn đạt như vậy thì ai mà chịu nổi.Hắn mặc dù thường ngày hàm dưỡng rất tốt nhưng cũng không nhịn được giữ lấy gáy nàng hung hăng hôn xuống,cánh môi có hơi tái nhợt dưới sự đùa bỡn của hắn lại nhanh chóng đỏ hồng lên.

Nàng và hắn lại tiếp tục triền miên,địa điểm chuyển từ giường nằm đến sàn nhà,rồi bức tường,rồi giá sách,cửa chính.Sau khi lưu lại ái dịch vương vãi khắp nơi thì hắn lại quăng nàng lên chiếc giường gối chăn xộc xệch,bởi lẽ làm ở đây thì đỡ mỏi chân hơn.

Không biết qua bao lâu,đến khi hắn thỏa mãn buông tay thì Thanh Dương đã là một đống mềm nhũn đẫm mồ hôi,hơi thở yếu ớt khi còn khi mất,duy chỉ còn đôi mắt là vẫn còn chút thanh tỉnh nhìn hắn mang theo cả âu yếm lẫn oán trách.

- Dậy uống chút nước đi.Để ta đỡ nàng.

Thanh Dương giống một búp bê bị bàn tay hắn tùy ý vần vò.Gạt nhẹ những cọng tóc mướt mồ hôi rũ xuống trước mặt nàng qua một bên,hắn lấy từ trong áo ra một bình rượu rồi kề miệng bình vào môi nàng.

- Không phải rượu!

Trong bình là tinh chất Tụ Âm Đan mà hắn dày công điều chế,nữ tính sử dụng sẽ phục nguyên rất nhanh,tuy nhiên hương vị có hơi khó uống nên khi thấy nàng nhăn mặt uống cạn thì hắn không nhịn được phì cười:

- Bài học cho nàng đấy.Trong bình rượu chưa chắc đã là rượu đâu.

Nàng buồn bực đấm nhẹ vào ngực hắn,thấp giọng nỉ non:

- Chỉ biết đối xử tàn tệ với ta.Xấu tính!

Hắn tròn mắt hỏi:

- Thật sự chỉ có đối xử tàn tệ?Không sướng tý nào à?

Thanh Dương lí nhí đáp:

- Không.Chả sướng tý nào!

Hắn cúi xuống hôn lên má nàng,lặp lại:

- Có thật không sướng?

- Lại bắt nạt ta!

- …

Đây chính là lí do hắn không tự tin có chút phần thắng nào khi cãi nhau với nữ nhân.

Hai thân thể lặng lẽ dựa vào nhau,cảm nhận những dư âm còn lại của cuộc tình đầu tiên với tư cách là vợ chồng.Đang vuốt ve tấm lưng trần của Thanh Dương thì hắn đột nhiên hỏi:

- Nàng đã nhận ra ngay từ lần đầu gặp ta trong vẻ ngoài Lăng Báo đúng không?

Nàng chỉ khẽ ưm một tiếng,khuôn mặt vẫn giấu kín trong ngực hắn.

- Vậy sao nàng lại tỏ vẻ không quen biết?

Thanh Dương im lặng một lúc rồi hỏi ngược:

- Vậy tại sao con lại không dùng thân phận thực nói chuyện riêng với ta?

- Thì tại nàng giả bộ không nhận ra ta chứ sao.

Hắn nhướn mày đáp như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.

- Hẹp hòi!

- Ta chính là như thế đấy.Có trách thì…

Nàng đặt ngón tay chặn môi hắn,buồn bực kêu lên:

- Thì trách ta lấy nhầm chồng.Biết rồi khổ lắm nói mãi.

Thanh Dương trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Không phải ta không muốn nhận con,chỉ là…ánh mắt của con lúc đó nhìn rất khác.Ta sợ là con vẫn giận ta,với lại bộ dáng ủy khuất của tên Lăng Báo cũng có chút giống…

Thấy khuôn mặt hắn càng lúc càng trở nên đen kịt nàng liền thức thời ngậm miệng lại.Tuy nhiên cái sự thức thời của nàng có vẻ như đã quá trễ,hắn chằm chằm nhìn nàng sau đó lạnh băng nói:

- Nàng chỉ nhớ đến sự thảm hại của ta thôi à?

- Không phải,ta…

Roẹt~

Một đường kiếm khí sắc lẻm bất ngờ giáng xuống chẻ đôi căn phòng nhưng hắn phản xạ cực nhanh đã kịp vươn tay bóp nát kiếm khí.

- Các ngươi hú hí chán chưa?Mau cút ra cho ta!

Từ trên mái nhà vang lên một thanh âm lạnh lùng điềm tĩnh nhưng cũng đồng thời vang rền như sấm.Chỉ tiếc hai cái nhân vật trong phòng vẫn mắt điếc tai ngơ,hoàn toàn không coi lời đe dọa của gã ra gì.

- Máu chảy đầm đìa rồi này!Để ta đỡ là được rồi,sao con lại ngốc thế hả?

Thanh Dương vội nắm lấy bàn tay đầm đìa máu tươi của hắn rồi truyền linh khí vào.Luồng sáng nhu hòa thấm vào da thịt làm vết thương của hắn lành lại trong nháy mắt,tuy nhiên năm ngón tay mảnh khảnh vẫn siết chặt không hề có ý định để cho hắn thu tay về.

- Lần sau nếu có chuyện tương tự…Nhớ là phải tránh thật xa nghe chưa?Tính mạng là quan trọng nhất.

Câu này của nàng làm hắn hơi khó trả lời.Tuy bản thân hắn không tôn thờ chủ nghĩa anh hùng hay chính nghĩa gì gì đó nhưng cũng không đồng nghĩa với việc trong kèo nào cũng chỉ biết chạy trối chết.Chưa kể sau này hai ngươi đi chung,nếu không may xảy ra chuyện mà hắn lại đáp ứng nàng "tránh thật xa" thì mỗi ngày bôi mấy tầng kem chống nhục cũng không đủ.

Bởi vậy nên hắn rất khôn khéo mà lảng sang chuyện khác:

- Nàng cứ ù ù cạc cạc tiến vào như thế này.Nếu giả sử ta tiếp tục đóng vai Lăng Báo ép nàng thì sao?

Đầu óc Thanh Dương chuyển cảnh rất nhanh,lập tức vất lời khuyên quý giá sang một bên mà thành thực đáp:

- Vậy thì ta sẽ mang tên Lăng Báo đó về Thiên Kiếm Sơn nuôi.

- …

Nàng vừa cười vừa nhéo nhéo chóp mũi trên bản mặt đen kịt của hắn,đắc ý nói:

- Đùa thôi.Ta đã tính toán cả rồi.Nếu con thực sự bị đổi hồn thì ta đương nhiên sẽ tìm mọi cách cứu con về.Còn nếu không thì sớm muộn gì con chẳng trở về với ta,trừ khi…con không cần người sư phụ này nữa.

Hắn sửng sốt bưng lấy trán,buồn bực kêu lên:

- Như vậy mà cũng gọi là tính toán?Đây căn bản là đặt tính mạng vào trong tay người khác.

- Biết sao được.Vì ta yêu con mà.

Hắn cảm thấy đôi môi của nàng hôn nhẹ lên má hắn,tuy nhiên khi hắn còn chưa kịp cảm nhận thì hơi thở ấm áp của nàng đã biến mất,thân ảnh kiều diễm cũng đã không còn ở trong phòng.

Tiếng kim loại va nhau khiến hắn vội chạy ra cửa.Đập vào mắt hắn là hai thân ảnh đang đạp mây giao đấu với nhau,mỗi đường kiếm đều mạnh mẽ hung hiểm quyết tâm dồn đối phương vào chỗ chết,kiếm kình dữ dội đến mức dẫn động cả lôi điện sấm chớp,cuồng phong bão tố nổi lên ầm ầm.

Hắn tập trung nhãn lực mới mơ hồ thấy được thân ảnh của Thanh Dương.Y phục của nàng đã được chỉnh lại ngay ngắn,mái tóc một nửa tùy ý rũ xuống đối lập với nửa còn lại vẫn còn búi cao bên trên cắm vài trâm vàng trông vừa kiều diễm lại vừa…ngầu.Tuy nhiên trong một cuộc chiến thì cái sự ngầu không có nhiều tác dụng lắm nên hắn không khỏi lo sợ thân thể cũng như sức lực của Thanh Dương không còn đủ để chiến thắng trận đấu sinh tử này.