Chương 149: Chơi lớn một vố.
Đúng lúc nay thì một bóng đen lao tới chỗ Diêu thiếu đang nói chuyện cùng Ko Pulaco. Cô gái này không ngờ là Nala, mà nàng lại gọi Ko Pulaco là cha. Đây chính là con gái tù trưởng còn gì. Lúc này cô gái là nói tiếng anh nên Diêu thiếu là hiểu được, thế nên hắn mỉm cười mà đáp.
- Nala tiểu thư, ngài có thể gọi tôi là Kenny. Tôi không phải là tên tướng quân trẻ tuổi gì đó đâu.
Khúc mắc được giải đáp nên Ko Pulaco cũng nhẹ nhõm hơn mà cười mắng Nala.
- Không biết quy tắc gì cả. Vị này là đại tướng quân của một đội quân mạnh hơn cả Pháp và Tây Ban Nha đó.
Ko Pulaco là hiểu lầm. Diêu thiếu chỉ là cái móng tay của Pháp thôi, nhưng hắn thắng trận là sự thật điều này không thể chối cãi. Còn mạnh hơn Tây Ban Nha thì Diêu thiếu nhận. Nếu không có Pháp hậu thuẫn thì Diêu tiếu nguyện dẫn binh hất cẳng Tây Ban Nha khỏi Phillippine mà chiếm lấy ngay lập tức.
Lần này Ko Pulaco chắc chắn sẽ bị lợi dụng triệt để, Nếu họ có thể đánh lui quân Tây Ban Nha thì Anh, Pháp chắc chắn nhảy vào xé tranh nhau Phillippine. Tất nhiên nếu có cơ hội thì Đại Nam cũng húp ít nước canh. Mà Phổ lúc ấy cũng đến rồi, chắc gì họ ngồi không đây.
Đôi lúc số phận và vậy đấy, quyền nói chuyện không bao giờ thuộc về kẻ yếu cả. Và lúc này lực lượng kháng chiến Phillippine đang là kẻ yếu đấy.
- Ồ không biết ngươi còn trẻ mà đã mạnh như vậy. Ta Nala con gái tù trưởng Cebu thán phục ngươi.
- Cảm ơi tiểu thư Nala tán thưởng.
Diêu thiếu chỉ dành cười trừ, vị tiểu thư này dã tính mười phần, chắc bị chiều quá sinh hư. Lần này về Diêu thiếu có khi cũng phải khắt khe hơn với Gia Hân một chút. Lớn lên mà Gia Hân giống như vị Nala trước mặt thì khó lấy chồng lắm.
Ko Pulaco cũng chỉ biết nhìn Diêu thiếu cười bồi, ông cũng bó tay với cô con gái này rồi.
- Này Kenny tướng quân, anh có thể giúp tôi học bắn súng được không, súng này quá hiện đại chúng tôi dùng không được.
Nala dường như không nhận ra cha cô đang lườm mình vậy mà hiên ngang hướng về Diêu thiếu yêu cầu.
- À, là chuyện này. Tôi đã mang đến các sĩ quan tốt nhất của Đại Nam đế quốc. Họ sẽ giúp mọi người học că bắn súng lẫn chiến thuật. Hi vọng các vị sẽ thành thạo trong một tháng, vì một tháng sau chúng ta sẽ tiến đánh Manila và Batagas.
Nala nhảy lên sung sướng, nói thật ngoài Ko Pulaco trí tuệ ra thì những người bản xứ Phillippine ở đây rất thật tà chất phác.
- Tốt quá rồi, có thể đánh đuổi lũ Tây Ban Nha. Nhưng tôi muốn ngài dạy tập bắn, ngài là tướng quân tất nhiên là giỏi nhất. Nala muốn học từ người giỏi nhất để cũng trở thành người giỏi nhất.
- Khụ khụ…Cái này…
Ko Pulaco rất không còn gì để nói về con gái của mình rồi, quả thật là quá lộn xộn đi. Ông ta định ngăn cản Nala nhưng Diêu thiếu cản lại.
- Cũng được… tôi giúp cô… Ko Pulaco tù trưởng, tôi nghĩ lần này các ngài cần pháo binh. Các ngàic chọn ra 100 người theo tôi về Đại Nam học bắn pháo. Tháng sau tôi trở lại sẽ mang theo 20 thanh pháo giúp các ngài tác chiến. Nếu chỉ có súng không thì cũng không quá hiệu quả.
Lại còn có pháo và được luyện tập tại Đại Nam cường quốc, dẫu biết bị lợi dụng. Nhưng để được lợi dụng đến mức này thì Ko Pulaco nguyện mười lần đồng ý. Ông ta để một tay lên ngực mà cúi đầu nói cảm ơn. Đây chính là nghi lễ cao nhất của họ rồi. Nala nghe thấy cũng giattj mình mà làm lễ như vậy, cô rất kính trọng vị tướng quân trẻ tuổi này rồi. Như một dịch bệnh các binh sĩ Philllippin theo đó mà hành lễ cùng Diêu thiếu. Cả doanh trại thoáng chốc tĩnh lại một hồi.
Tiếp theo là diêu thiếu cởi áo khoác ra mà mặc áo sơ mi trắng cùng tiến ra bãi biển tập bắn cùng Nala. Tất nhiên Diêu thiếu ăn mặc quá bảnh bao làm cho Nala hơi tự ti xấu hổ. Cũng may Diêu thiếu đã nhìn ra điều này nên kín đáo gọi một tên sĩ quan của mình lại mà trấn lột bộ quần áo dự phòng của hắn sau đó giả vờ mà tặng do Nala. Tất nhiên Diêu thiếu chọn tên sĩ quan thấp bé nhất mà chấn lột rồi. Lúc này cả Diêu thiếu và Nala đều là mặc quân phục sơ my trắng hiện đại, quần quân phục hơi rộng phần đùi bó sát phần ống chân và đi ủng da cao cổ. Tuy Nala có hơi không thoải mái do quen đi chân đất nhưng nàng lại rất thích bộ quân phục này nên quyết tâm diện cả bộ. Tuy hơi rộng một chút nhưng thắt lưng thít lại vẫn rất vừa vặn.
Lúc này Nala đang tung tăng nhảy trên bãi biển chuẩn bị đến nơi tập bắn thì Diêu thiếu mới để ý, để ý xong thì họ Trần tí phun máu mũi. Cô nàng này không hề nịt ngực, không hề có yếm như người Việt lại mặc áo sơ mi trắn cài cúc nhảy tung tăng. Cặp thỏ hơi có chút vĩ đại của nàng cũng tung lên nhảy xuống dõ mồn một. Con mẹ nó Diêu thiếu tí nữa là phun ra cả lít máu rồi.
Tất nhiên Diêu thiếu rất khắc chế, nhóm người này Diêu thiếu không đụng được. Nếu mà có quan hệ dây dưa với Nala thì với tính chịu trách nhiệm của mình Diêu thiếu sẽ kéo đến phiền hà bất tận vào thân. Nói chung cái đầu dưới của Diêu không quản được cái đầu trên của hắn.
Phen tập bắn súng này có hơi ướt át một chút khi mà các động tác chỉn cầm súng hay chỉnh ngắm phải vòn tay qua sau từ phía sau lưng, giống như Diêu thiếu đang ôm người thiếu nữ vào lòng. Nhưng mà Diêu thiếu không có tơ tưởng gì vì một chuyện, tóc nàng hôi quá. Trên đảo thiếu nước, tắm bằng nước biển mà không tráng qua nước ngọt thì….
Người thổ dân Phillipine không quen mặc trang phục. Họ quen cởi trần. Ở đây cũng cùng chung vĩ tuyến với Sài Gòn nên nóng lắm. Thành thử ra quần áo do Diêu thiếu mang đến lại thành của thừa, đay chính là quân phục cũ của quân Vạn Ninh, nay họ đổi qua chính quy hóa hiện đại hóa với trang phục xanh lá của QDNDVN nên thứ này là bỏ đi. Tất nhiên bỏ thì uổng, làm rẻ lau nhà mấy ngàn bộ quần áo quá xa sỉ, vậy nên diêu thiếu đem đi làm công quả phát trại tế bần. Nhưng mà người Phillipiine không cần. Thật là xấu hổ. Nhưng mà Ko Pulaco rất khôn khéo, ông dặn binh sĩ cất kĩ đi, Khi nào chiến thắng sẽ lôi ra mặc mà đi duyệt binh vào Manila. Một đội quân với đồng phục sẽ oai phong hơn rất nhiều. Con mẹ nó đến lúc đó ai không biết lại tưởng là lính Đại Nam nhập Manila.
Diêu thiếu là đang đợi thuyền Buôn KR 02 đi qua Manila và Batagas rồi quay về đây đón hắn. Người Anh đã đưa cho Diêu thiếu bản đồ, bố trí phòng thủ, binh lực bố trí của hai thành phố. Nhưng Diêu thiếu vẫn không tin nên cho mật vụ đóng giả thương nhân đến tận nơi kiểm tra. Nói đùa á, tin bọn Anh có mà thần kinh rung rinh à.
Hôm nay đã là ngày thứ ba Diêu thiếu ở hòn đảo này, lúc này đây Nala đã nắm cơ bản động tác nạp đạn bắn súng sao cho hiệu quả rồi nên chuyển qua học chiến thuật du kích cùng các sĩ quan Đại Nam. Diêu thiếu thì ngồi bàn chiến thuật sẽ tiến hành đánh chiếm hai thành phố với Ko Pulaco.
- Tại sao ngài cho là nên đánh Batagas trước?
Diêu thiếu vẫn muốn chắc ăn đánh thủng Manila trước vì nơi đó giàu hơn. Nếu không đánh kịp Batagas thì hoàn toàn có thể rút về cũng được. Ăn một cái Manila đã quá đủ rồi.
- Tôi mạn phép hỏi ngài. Ngài có thể cung cấp cho chúng tôi số lượng súng nhiều nhất là bao nhiêu và đạn nhiều nhất là bao nhiêu?
Diêu thiếu hơi ngẫm nghĩ, hắn không muốn một lần đưa hết số súng thừa cho người Phillippine, hắn muốn đưa từng đợt để người Phillipine biết sựa quý giá của chúng. Thấy Diêu thiếu đăm chiêu thì Ko Pulaco khẽ nói.
- Tôi biết yêu cầu này là quá đáng, nhưng nói thật nếu đánh một thành phố thì phía còn lại sẽ tăng đề phòng. Đến lúc đó quân của chúng tôi sẽ thương vong nặn lắm. Nếu có thêm súng thì chúng ta có thể bố trí phục kích sẵn ở Manila phụ cận. Batagas bị tấn công chỉ bằng bộ binh thì họ phải đến ứng cứu. Lúc đó một đôi chiến hạm của ngài có thể đánh chặn nơi này, còn một đội chiến hạm xông vào khống chế cảng Manila. Tất nhiên nếu có đủ súng thì chúng tôi sẽ tấn công hiệu quả Manila hỗ trợ các ngài. Còn Batagas binh lực chúng quá mỏng, tôi biết rõ điều này vì chúng tôi thuộc Batagas như lòng bàn tay. Do đó chúng tôi sẽ tự đánh Batagas. Về kho tàng ở Manila các ngài cứ lấy đi hết hoặc để một chút cho chúng tôi cũng được.
Ko Pulaco quyết định trả giá. Ông muốn thêm súng, thêm pháo, và ông muốn tự đánh Batagas và nếu tự đánh thì kho tàng ở đây thuộc về ông, tuy ít nhưng là toàn bộ. Còn Manila ông sẽ con như tặng Diêu thiếu để có trước súng ống đạn dược, dảm bảo cho quân của ông ta không chịu nhiều thương vong. Phách lực của Ko Pulaco rất đáng nể.
Diêu thiếu cũng rât tán thưởng cách này của Ko Pulaco. Anh ta gật đầu mà đồng ý.
- Tôi có thể cấp cho ông thêm hai ngàn thanh súng kiểu này, và hai ngàn thanh súng hỏa mai loại tốt hơn nhiều các ông đang có.
Diêu thiếu có đến 6000 thanh Brunswick rifle phế thải đã mua với giá đắt đỏ từ người Anh, 2 ngàn thanh Charleville Model 1766 súng hỏa mai thu được sau trận chiến Vạn Ninh. Tất nhiên những thanh Charleville Model 1766 còn tốt hơn những thanh súng Pattern cũ kĩ của người anh bố thí cho những vị kháng chiến quân này. Tất nhiên dù là Pattern cũ khĩ thì người Anh cũng chỉ hỗ trợ vài trăm thanh mà thôi. Không như Diêu thiếu mở mồm ra là tính đến ngàn, mấy ngàn.
- Quá tốt rồi, tôi xin trân thành cảm ơn ngài.
Đang bàn chuyện thì có tiếng từ ngoài vọng vào.
- Kenny, đi bơi không vậy?
Thì ra Nala dang văng vẳng mà gọi Diêu thiếu. Đây là thói quen của Diêu thiếu mấy ngày nay rồi, bãi biển ở đây quá đẹp, có lẽ chỉ có Nha Trang ở Đại Nam mới đpẹ như vậy, kiếp trước Diêu thiếu thích tắm biển phơi nắng, kiếp này cũng vậy. Nhưng khốn nạn là bãi biển ở Quảng Yên giờ toàn hàu và bùn đất, tăm vừa bẩn lại vừa đau chân nên hắn không thích. Không ngờ nơi này quá đẹp nên Diêu thiếu tận hưởng một chút vậy.
Nhưng mà Diêu thiếu lại có một bạn tắm cùng đó là Nala, sau ngày đầu tiên Diêu thiếu mặc quần đùi mà nhảy xuống biển vùng vẫy sảng khoái thì không biết từ đâu đó Nala cũng bơi đến vui cùng. Phen này là máu mũi Diêu thiếu phun ra thật. Nàng là không có mặc quần dài, chỉ có mặc áo sơ mi dài đến gần đầu gối mà bơi thôi, Mà sơ mi trắng xuống nước thì coi như không có mặc gì rồi. Nói thật nhiều lúc nhìn cặp chân đó, cái ngực đó họ Trần xuýt chịu khồn nổi. May mà nghĩ đến tương lai chịu không nổi trách nhiệm to lớn này nên đành tự tay túm lấy cái gì đó mà kéo lại sự bình tĩnh của bản thân.
Nhưng sau lần đó là Nala rất "tự giác" rủ Diêu thiếu đi bơi mỗi buổi chiều sau khi nàng luyện tập xong. Màu mũi lại chảy, tay lại cầm cần gạt, Diêu thiếu lau nước mắt sống qua ngày.