Chương 142: Có một nơi cái gì cũng miễn phí.

Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt

Chương 142: Có một nơi cái gì cũng miễn phí.

Cái thời đại chết tiệt không có thông tin liên lạc. Diêu thiếu lúc xuất hiện tại bờ sông Thach Hãn đoạn phía Tây thành Quảng trị bố trí pháo thần công, đào chiến hào chuẩn bị đánh chặn quân đổ bộ. Lại cho trôn thuốc nổ ở cửa thành Tây. Sau đó là trôn không biết bao nhiêu là địa lôi ở bãi sông Thạch Hãn đoạn chảy qua thành Quảng Trị.

Tất cả bố trí mất gần 3 tiếng đồng hồ thì chiến hạm "quân địch" xuất hiện. Con mẹ nó đấy lại là các tiểu hạm pháp mang cờ Đại Nam, cộng thêm các thuyền đổ bộ Tây Ban Nha cắm cờ tương tự. Trên các thuyền này chứa nhung nhúc binh sĩ mặc quân Phục Đại Nam. Hóa ra là Quang Cám đưa 4 ngàn binh Vạn Ninh về nhà thì hắn lại lập tức cho người Phổ dùng chiến Hạm đi Quảng Trị để cầu kiến Tự Đức, tất nhiên là tiện thể thì Cán ca cho luôn 4000 tên địa chủ binh đi Quảng Trị bảo vệ Tự Đức rồi. Dù sao đây cũng là đoàn quân mà Tự Đức đích thân đòi. Cán Ca là giữ không được, nói cho cùng mình cũng sắp cưới em gái nhà người ta nên cũng coi như nhiệt tình một chút. Về đến nhà là Cán ca làm ngay cái việc chết dẫm này mà không báo trước. Điều này làm quân phòng thủ bờ biển đoạn của Việt thông vào Sông Thạch Hãn sợ một hồi mà báo hiệu nhầm.

Diêu thiếu tức đến ói máu, có ai nói cho hắn biết là chuyện chó gì sảy ra ở đây. Cuối cùng hết ba tiếng đồng hồ hì hục trôn địa lôi thì phải mất đến 5-6 tiếng đào lên. Trôn và đào là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn. Diêu thiếu đã bận đến tối mặt vì vụ đón dâu ngày mai, vậy mà ông trời còn chơi hắn một mẻ nữa. Đến tận 7 giờ tối thì quân địa chủ mới lục đục lên bờ, Tự Đức sau 1 phen hoảng hồn khiếp vía lại nghe tin em rể cử 4 ngàn tinh binh đến bảo vệ mình thì quên luôn cả tức giận tên lính báo hiệu chết tiệt mà dang đêm chạy lên đầu thành để chứng kiến đội quân 100% thuộc về bản thân. Nên nhớ Long võ vệ là trung thành với Tân Trị, Kinh quân thì lòng quân là trung thành với hoàng tộc nói chung. Chỉ có nhánh quân này mới là tay chân ruột gan của Tự Đức đấy.


Nhưng vừa mò lên đầu thành thì phong hỏa đài lại báo hiệu lần nữa. Đến lúc này thì không những bá quan văn võ mà ngay cả Tự Đức cũng mộng đơ.

Diêu thiếu thì nổi khùng mà ba bảy hăm mốt không cần biết. Hăn leo lên chiến hạm mà gào lớn. " Dcm nó xông ra ngoài làm thịt bọn nó cho ông"

Tất nhiên lần này có vẻ là báo hiệu thật. Vì ngoài cánh quân Vạn Ninh vừa đến này thì thực chất không thể có bất khì một cánh thủy quân nào khác cả. Ồ khoan đã, hình như còn một nhánh thủy quân khác, Diêu thiếu hung hăng thầm nghĩ mà hạ lệnh các chiến thuyền chờ đợi tại chỗ, chỉ sẵn sàng chiến đấu mà thôi.

Thời gian chờ đợi là dài vô cùng, lại cũng sau 3 tiếng đồng hồ thì mặt sông Thạch Hãn một lần nữa đón chào đầy chiến hạm. Đó là Lữ hải quân Kinh sư nhìn thấy khói hiệu báo động từ Quảng Tri truyền đến mà lao thẳng ra biển với vận tốc cao nhất để đến hỗ trợ. Cũng may cac lái thuyền là chuyên gia Vạn Ninh nên không có sự cố đáng tiếc diễn ra.

Đến lúc này sau khi nghe được tin thì Tự Đức giận đến điên người, ông ta hiền lành thì hiền lành nhưng không thể chịu nổi nữa rồi. Phải cho tên lính phong hỏa dài canh gác một trận nên thân mới được. Nhưng Diêu thiếu lắc lắc đầu, cái này không phải lỗi của phong hỏa đài mà là lỗi của công nghệ lạc hậu. Nếu như có điện báo truyền tin thì làm gì nên nông nỗi ngày hôm nay. Diêu thiếu quyết định nói về điện báo truyền tin cho Tự Đức và quan viên đang ở đó nghe. Tất cả tức giận đều biến thành trầm trồ thán phục thần kì. Tự Đức quyết định lần này cũng đầu tư một hệ thống điện báo. Ít nhất là vây quanh Huế và mấy tỉnh lân cận thì ông ta mới thấy yên tâm.

Thế nhưng Diêu thiếu cười khẩy, Robert mang về sản phẩm số lượng có hạn. Diêu thiếu phải ưu tiên Vạn Ninh, Thái Nguyên trước á. Còn Huế thì tìm nơi khác mà ăn cướp đi.


- Thái thượng hoàng, người thấy chúng ta có hơi quá nhiều chiến hạm động cơ hơi nước chăng?

- Ừ cũng đủ tạm dùng.


Tự Đức không hiểu mà trả lời một hỏi không ăn nhập tình hình của Diêu thiếu.

- Bệ hạ có biết thuyền hơi nước chạy thì động cơ phải bảo dưỡng không? Nếu không bảo dưỡng thì chạy hai ba tháng là hư ngay.

Tự Đức giật mình mà quên mất chuyện này. Người cần ăn cơm, lợn cần ăn cám, mà thuyền bè cần tu sửa. Đại Nam lấy cái khỉ gì ra mà tu sửa.

- Chúng ta có thể mua của người Phổ cái dây truyền hay hà máy bảo dưỡng động cơ này.
Tôn Thất Cúc lúc này không ngờ lại nhanh trí như vậy. Tự Đức cũng gật đầu tán thành ý kiến trên. Nói chung lúc này Đại Nam có một thói quen là cái công nghệ gì không giải quyết được là sẵn sàng khoa tiền mua. Đây cũng là một tín hiệu tích cực của lòng cầu tiến. Nhưng mà tiền có phải là vỏ hến đâu cơ chứ.

- Không được, thứ nhất là đắt đỏ, thứ hai là vận chuyển đi lại tốn thời gian. Thần có một chỗ có thể kiếm được không dưới một xưởng bảo dưỡng tàu, lại kiếm được cả thiết bị điện báo, có khi còn kiếm được mấy nhà máy dệt, xưởng chế tạo vũ khí này nọ. Quan trọng là tất cả đều miễn phí.

Diêu thiếu gian manh thần bí nói.

- Hả, có chỗ tốt như vậy? Khanh đừng nói giỡn. Là thiên đường sao?
Tự Đức không tin, chuyện này quá hoang đường rồi. Mà các trọng thần đứng bên gần đó cũng treo trên khuôn mặt hai chữ không tin tưởng.

Đoàn Hữu Trưng phong phạm điềm tĩnh cũng phải nhíu mày:

- Thiếu tướng quân đừng dỡn nữa. Làm gì có chuyện ấy, nói bậy là tội khi quân đấy.

Diêu thiếu vẫn treo nụ cười thần bí trên môi mà nói.

- Tôi không có nói bậy. Là sự thật, Phillippine có tất cả các thứ này, mà Tây Ban Nha què quặt cũng dám nhúng tràm Đại Nam ta. Con mẹ nó không đánh chúng sao hả giận. Cộng cả hạm đội quân Phổ tôi có thể mượn thuyền, lại cộng thêm cả Hạm đội kinh sư chúng ta có thể nói là tiểu bá ở Đông Á lúc này. Cớ sao không dùng cớ này mà qua "nói chuyện" cùng người Tây Ban Nha một chuyến. Không thịt bọn họ mấy cái nhà xưởng là tôi không về, quan trọng là có khi còn thịt được một mớ tiền đền bì chiến tranh. Còn quân Pháp thì khỏi lo, họ không đủ lực về hải quân nữa rồi. Hạm đội mới của họ muốn đến Đại Nam cũng là chuyện của ba tháng nữa. Lúc này không tranh thủ đi Phillippine một chuyến còn đợi đến bao giờ.

Tất cả ồ lên một tiếng đã hiểu rõ, và họ cũng nghĩ tính khả thi rất cao. Nhưng vẫn có người bình tĩnh trong cơn say.

- Diêu tướng, binh lực của bọn họ ra sao? Anh có nắm chắc không? Căn bản là đánh xong.. à mà không nói thẳng là cướp xong có sợ Nước Tây Ban Nha ở Châu Âu đem quân qua không? Nay đã có Pháp rồi lại thêm Tây Ban Nha nữa thì….

Người nói là Lê Duy Hiệp, lão nhân này vừa lên chức Phụ chính thân thần, tính tình trầm ổn, làm quan thanh liêm.

- Tôi nắm vững, quân Tây Ban Nha ở Phillipine tầm 10 ngàn, quân bản địa làm tay sai cho họ tầm 20 ngàn. Nhưng mà họ rải rác ở mấy thành phố lớn trên đảo Luzon. Chính vì thế mỗi nơi lại chẳng có mấy. Quan trọng là lúc này chúng ta bắt được 4 ngàn lính Phillippine mà tôi đã tra hỏi kĩ họ xuất binh từ Manila và Ologapo. Vậy nên hai nơi này hoàn toàn binh lực khá trống rỗng. Quan trọng là thủy binh Tây Ban Nha quá kém so với chúng ta lúc này. Cướp xong hai thành phố chúng ta đi là được. Yên tâm tôi đã tìm được mấy tên lính Phillippine có thể dẫn đườn cho chúng ta.

- Còn về Tây Ban Nha gà què ấy không đến Đại Nam thì thôi, đến rồi thì tôi đánh cho rụng răng.


Các vị đại thần cùng Tự Đức nghe xong thì cau mày xuy nghĩ, chỉ có Tân Trị là không cần biết một hai mà quấn lấy Diêu thiếu hỏi ngược hỏi xuôi.

- Diêu khanh, dù gì thì Tây Ban Nha cũng là quốc gia ở châu Âu.

Tự Đức vẫn phân vân, người Đại Nam bị người Châu Âu bắt nạt nhiều nên hơi nản rồi. Mà Tây Ban nha trong lịch sử cũng đã giúp Gia Long đánh Tây Sơn nên Tự Đức hơi kiềng.

- Tâu thái thượng. Châu Âu cũng có dăm bảy loại. Cỡ như Anh, Pháp, Phổ, Nga chúng ta dây không được, cỡ như Tây Ban Nha, Hà Lan, Bồ Đào Nha thì chúng ta lúc này đánh tốt. Tất nhiên là đánh ở gần nhà chúng ta thì mới chắc ăn thắng họ, chúng ta đem quân qua Châu Âu thì đảm bảo bọn họ cho chúng ta ra bã. Ha ha ha….

Diêu thiếu nửa đùa nửa nói rất tự nhiên va cũng tự tin mà cười. Hắn càng như vậy Tự Đức lại càng thoải mái. Ông chỉ vào Diêu thiếu mà cười nói…

- Ha ha thằng nhóc con nhà ngươi, chắc muốn tranh thủ thời gian quân Pháp chưa đến mà đi bắt nạt kẻ yếu hơn đúng không… Chuyện này Khanh lên sách lược cẩn thận, không lãi thì cũng phải hòa vốn…. đừng để đi không công….

Tự Đức quyết rồi. Anh Pháp mạnh Đại Nam nhịn, nếu quả thật Tây Ban Nha vô dụng như vậy mà dám nhúng tràm Đại Nam thì đánh cho chúng biết, cho lần sau nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện phạm thượng. Đại Nam dù yếu nhưng cũng có cái Uy nghiêm của Đại Nam đó.

- Khụ Khụ thái thượng, thật ra lần này là đi luyện binh luôn. Vì vậy để cho Lữ hải quân Kinh sư luyện một tháng rồi đi không muộn. Với lại còn phải đi Hongkong thuê thương thuyền đi cùng. Không đánh xong rồi cướp xong rồi lấy gì mà trở về Đại Nam. Lại còn lão Cán … sặc.. là phụ thân mới cưới vợ nên để thư thả cho lão vài ngày.

- Cái gì? Khanh không đi?

Tự Đức giật mình. Xem ra ông ta tin tưởng sự láu cá của Diêu thiếu hơn.

- Thần còn phải về Thái Nguyên đánh giặc, nếu một tháng qua đi mà Thái Nguyên bình an thì thần đi theo cũng được. Nói cho cùng lão Cán… khụ khụ… phụ thân của thần hải chiến thiện hơn thần nhiều.

Diêu thiếu là nói thật, Trận đánh này chẳng có gì đáng xem cả, lực lượng hải quân của Tây Ban Nha ở Phillippine thì người Anh đã cho hắn rõ lúc kí hiệp ước. Thêm vào đó sẽ có sĩ quan Phổ đi theo trợ giúp. Lại còn có mấy tên Phillippine bị nghiện heroin chỉ đường. Con mẹ nó không đánh được hai thành phố ven biển thì Cán Ca đâm đầu vào háng cô vợ mới mà chết đi cho lành.