Chương 126: Hiệp ước bất binh đẳng
Người nào đó có thể coi Tự Đức là bị ép buộc mà chấp nhận cúi đầu với Đoàn Hữu Trưng đưa ra yêu cầu này. Nhưng Diêu thiếu lại hiểu rõ không phải. Nếu là bị ép buộc thì lá thư của Tự Đức phải cực kì khách khí. Kểu như Trẫm lệnh khanh này nọ… Nhưng lá thư của Tự Đức ngầm ám chỉ cho Diêu thiếu một ý đó là " Ta tự nguyện viết lá thư này, và ta cần binh hỗ trợ".
Chính vì điều này Diêu thiếu nghĩ mội hồi rồi sảng khoái đáp ứng, hắn đoán được Tự Đức đã có được thỏa thuận nào đó với nhóm Đoàn Hữu Trưng. Tuy không thật rõ dàng nhưng chắc chắn phải có thỏa thuận, nếu không thì Đoàn Hữu Trưng không ngu mà để Tự Đức mang 5 ngàn quân trung thành vào kinh sư. Một kẻ bị truất ngôi, và một kẻ phản nghịch truất ngôi có thể ngồi lại cùng đoàn kết đưa ra thỏa thuận thì chỉ có một nguyên nhân đó là họ chịu mối uy hiếp mà bản thân khoog thể tự giải quyết.
Từ những suy đoán mơ hồ về thế lực sau lưng thao túng Đoàn Hữu Trưng cho đến lúc này thì Diêu thiếu càng chắc chắn về sự tồn tại của thế lực kia. Bản năng, kinh nghiệm cùng tư duy sắc bén của một đặc vụ cao cấp mà không nghĩ ra những chuyện này thì quá hổ danh việc tổ quốc bỏ tiền ra đào tạo anh rồi.
Nếu đã có nhận định này thì sẽ đi đến nhận định khác. Lá thư này chắc chắn đã có người xem qua, vì thế lực đã đủ thao túng mọi thứ ở Đại Nam đến vậy thì không cớ gì lá thư này có thể bí mật được. Vậy Diêu thiếu có hai con đường để lựa chọn, một đó là tự mình cử mật vụ vào Kinh để bẩm báo, hai là để tên sứ giả truyền thư. Nếu để tên mật vụ vào kinh thì chẳng khác nào báo cho đám người kia biết được răng Diêu thiếu đã nghi ngờ họ. Đã làm cái tổ chức khủng bố đến thao túng một đất nước thì đầu não của nó không thể là người não heo được.
Vậy chỉ có thể giả mù mưa xa mà để tên sứ giả truyền tin về thôi, nhưng chắc chắn tin này sẽ lộ. Vậy lại có hai lựa chọn, thứ nhất từ trối thẳng thừng yêu cầu của Tự Đức, hoặc là tỏ ra tuyệt đối trung thành ủng hộ mà tuâ theo. Nếu từ trối Tự Đức thì khác gì là tỏ thái độ không quan tâm gì đến ông ta sau đó bí mật phái quân hì sao, vậy thì không một thế lực nào e dè Vạn Ninh nữa, vì Vạn Ninh đã có ý định bỏ mặc Tự Đức rồi. Đến lúc đó thì vị cựu hoàng này chết càng nhanh. Nhưng nếu Diêu thiếu tỏ ra trung thành, trung thành vượt cả mức mà Tự Đức yêu cầu thì hắn sẽ có lợi cực lớn, thứ nhất Tự Đức sẽ thưởng thật hậu nếu chuyện thành công. Diêu thiếu chẳng cần tiềng bạc nhưng hắn lại cần không gian tự do phát triển. Tự Đức có thể cho hắn cái này. Cái lơi thứ hai đó là cả thiê hạ đều biết Diêu thiếu trung thành với Tự Đức 200%, vậy nên đứa nào muốn động vào thì chuẩn bị chờ lửa giận của Vạn Ninh. Tất nhiên như vậy cũng có thể kiềm chế một số người nhất định.
Nhưng Diêu thiếu biết Tự Đức tính sai tình hình. Hoặc là quá tự tin vào lực lượng có thể bảo vệ hắn. Vì chỉ cần 5 ngàn quân này thực sự động hướng Nam thì cũng là ngày Tự Đức điểm danh sổ âm tào. Làm trong ngành Mật Vụ Diêu thiếu thừa hiểu được một tôt chức đã có thể âm thầm thao túng một quốc gia đến cấp độ S như thế này thì họ sẽ hùng mạnh thế nào. Nếu cứ ngang nhiên đưa 5 ngàn quân vào triều thì chắc chăn không kịp.
Vậy là Diêu thiếu quyết định chơi bài "Giả vờ sửa đường mà bí mật tấn công" (Minh tu sạn đạo ám lộ trần thương). Bề ngoài hắn đánh nhau ầm ầm với quân Lê Duy Phụng nhưng mà trong tối Trần Quang Cán dẫn theo 1 ngàn binh đi đánh Cát Bà, đánh tới đánh lui cả hai kéo nhau ra biển. Đây chỉ là màn kịch vì hải tặc đã quy thuận Trần gia, đây mới là con bài mà diêu thiêu dựa vào.
Tất nhiên còn một con bài nhỏ là Nguyễn Chi Long phó thống lãnh Thủy Sư Huế. Người này và Phạm Phú thứ bị Dieu thiếu theo dõi đã lâu nên tin được. Nói chung đã làm cái nghề mật vụ thì xung quanh toàn là địch nhân, rất có it người có thể khiến Diêu thiếu tin tưởng hoàn toàn. Ví như Dương Tú Ninh mấy ngày đưa đi chiêu mộ nữ binh cũng là mấy ngày Diêu thiếu thả nàng ra để nàng có thể tự do liên lạc, tất nhiên sẽ có mật vụ theo dõi. Nếu mà có gì bất thường thì đảm bảo giờ đây em ấy đã cỏ xanh mồ. Cái đầu dưới của Diêu thiếu không quản được cái đầu trên của hắn.
Còn vì sao mà Diêu thiếu tin tưởng sẽ có binh biến sớm ở Kinh Đô, đơn giản vì một câu trả lời của lão Vương gia phụ thân của Nguyễn Phúc Ưng Chân: " Vô sự".
Câu hỏi mà Diêu thiếu dành cho lão là tứ ca nhà ông có bình an không. Bình anh mới bàn tới chuyenj cưới xin, vi chỉ có Nguyễn Phúc Ưng Chân sống tôi mới có thể dựng hắn hên làm đế, mà như vậy thì con gái ông mới đáng để cha con chúng tôi cưới. Đôi khi lời ít nhưng mà nếu đủ thông minh thì sẽ nhận ra rất nhiều. Tất nhiên để có một sự trợ lực cực lớn thì Vương Gia dĩ nhiên nói thật. Vì lúc này lão đâu biết có một thế lực khổng lồ trong bóng tối giúp con lão đăng vị đâu. Chính vì thế Vạn Ninh lúc này trong lòng Vương Gia mới là nhân tố quan trọng. Ông đã trả lời thẳng thắn Nguyễn Phúc Ưng Chân vô sự. Mật vụ Diêu thiếu dăng đầy kinh thành mà vẫn không có tung tích, ngay trong hôm chính biên họ cũng heo dõi kĩ Vương Phủ. Ưng Chân không về đây. Nhưng Lão già này lại biết chắc chắn con ông ta vô sự. Điều này có nghĩa có kẻ đã cố ý cứu Ưng Chân. Mà Ưng Chân có chức năng gì? Hắn chỉ có một chức năng đó là làm lá cờ để người ta lợi dụng đảo chính mà thôi.
Tổng hợp lại cuối cùng việc đưa Quang Cán đi trước quả là đúng sách.
Nhưng Diêu thiếu không ngờ nhóm người kia năng lực lại lớn đến vậy, có thể kéo người Pháp vào chuyện này. Chứng tỏ họ phải có mối liên hệ khiến người Pháp tin tưởng. Còn nếu nói không liên quan nhóm người trong bóng tối chết tiệt kia thì Diêu thiếu không tin. Tai Sao Pháp không tới sớm không tới muộn mà chắc hắn sẽ tới Huế trong thời gian này. Pháp có thể đánh Hà Nội, Vạn Ninh, Đà Nẵng, Tất cả đều dễ hơn là đánh vào thủ đô của một quốc gia. Nhưng trúng lại có thể tin tưởng mà thuê mươn quân lính khắp nơi. Điều này đã chứng minh tất cả, Tất nhiên mọi chuyện chỉ là suy đoán, nhưng nó phải có cai logic của nó, mà khi logic hợp lý cao thì xác xuất gần sự thật cực lớn. Chính điều này khiến Diêu thiếu như điên mà lao đi Huế, hắn không muốn Đại Nam vương triều xụp đổ, ít nhất là vào thời gian này.
Nhìn bản hiệp ước kí cùng người Anh Diêu thiếu mạch máu nơi mang tai lai giật giật.
James Bruce gặp mặt hắn là đề cập luôn là muốn công nghệ chế Heroin nếu không thì Hạm đội của họ sẽ nhận lời thuê mà tiến đánh kinh đô Huế. Và hắn cũng nói rõ lúc này Hạm đội của Anh đã cung Pháp xuất Phát từ Quảng Châu Loan được một ngày, nếu Diêu thiếu không quyết định ngay thì sẽ chậm vì nếu muộn sẽ không kịp thông báo cho Hạm đội Pháp dừng lại.
Diêu thiếu cũng chẳng vừa hắn kinh kỉnh mà hỏi luôn: " mày nhìn tao giống người yêu nước không, tao là quân phiệt đấy, Huế bị đánh liên quan gì bố"
Tất nhiên là Diêu thiếu nói láo rồi, nhưng trên bàn đàm phán chẳng ai đi nói thật cả.
Nhưng James Bruce lại cũng không vừa: " á thằng này được, vậy thì bọn bố đánh xong Huế thì ngược lên Bắc thiến mày."
Diêu thiếu vỗ vỗ ngực: " Ôi sợ quá, mày có tin ông vác thuyền theo Phổ chạy luôn không, ông éo tin là qua phổ sống rồi ở đó chế Heroin làm giàu thì mày làm gì được ông"
James Bruce cười đểu: " Mày chạy đường nào, bố mày thông báo cho các cảng Anh quốc ở Miến Điện, Ấn Độ, hạm đội của mày không cần bổ xung nước, than"
Diêu thiếu hơi bí nên hắn ức chế mà tung bàn " Dcm, mày giỏi, được rồi nếu mày thích thì tao có hai cách chơi với mày. Một là tao đi HongKong sống dưới bảo hộ của Charles Straubenzee, sau đó liên hệ nữ hoàng Victoria bán cho hoàng gia Anh, tao đảm bảo tao sẽ có nhiều quyền lợi hơn là bán cho mày. Ít nhất dưới sự bảo hộ của Hoàng Gia Anh thì mày có bắt tay cùng Pháp đánh tan Đại Nam thì tao cũng đi Châu Phi xin một mảng thuộc địa làm cái quốc vương coong coong. Mà cung lắm mày ép bố đến đường cùng bố sẽ tung luôn công thức Heroin cho ai cũng biết đến lúc đó thì hay rồi."
Diêu thiếu là nói thật, ép hắn là hắn sẽ làm như vậy.
Tất nhiên tư bản là nói đến lợi ích mà không nói đến cạn tàu ráo máng với nhau như vậỵ. James Bruce đưa ra là giá trên trời để ngồi xuống bàn bạc mà thôi. Cuối cùng thì Michael Seymour và James Bruce đều muốn ăn lẻ, muốn tiền về gia tộc họ mà thôi. Làm lớn lên thì con mẹ nó chả được lợi gì có khi Diêu thiếu điên lên là hết cả cháo để húp.
Đến lúc này thì ngồi vào bàn đàm phán thật sự rồi. James Bruce muốn Michael Seymour và James Bruce sẽ là đại lý độc quyền duy nhất của K&R để bán Heroin. Tức là Diêu thiếu biến thành nô lệ lao động để tiền vào túi bọn nó. Diêu thiếu tất nhiên méo chịu, thế là cãi vã nhau một hồi về giá cả, cộng địa bàn độc quyền của hai bên. Cuối cung Diêu thiếu phải chấp nhận kí hết một hiệp ước thương mại bất bình đẳng. Diêu thiếu phải cung cấp cho Michael Seymour và James Bruce với giá cả thì bị ép thảm thương, ví như 500kg làm ăn cùng Charles Straubenzee thì Diêu thiếu lãi 1,2 triệu £. Nhưng làm ăn cùng hai con Linh cẩu này thì 500kg Diêu thiếu chỉ lãi được 600.000 £. Tức là lợi tức kém đi 50%. Ngoài ra toàn bộ Châu Á là do Michael Seymour và James Bruce độc quyền. Nhưng có một vài ngoại lệ đó là HongKong và quảng Châu vẫn thuộc về Charles Straubenzee. Và Đại Nam cùng các vùng thuộc địa của Đại Nam thì không được xuất heroin vào.
Còn về Châu Phi thì cũng thuộc quyền phân phối của James Bruce muốn Michael Seymour trù thuộc địa của Đại Nam (Nếu có), Phổ (Nếu có). Châu Âu là nơi bàn bạc nhiều nhất vì nơi này phải cãi nhau từng quốc gia một. Và nói chung phàn lớn Châu âu là thuộc phe James Bruce muốn Michael Seymour. Châu Mỹ thì Diêu thiếu quyết không nhượng bộ. Hắn yêu cầu có được Nam Mỹ, còn Bắc Mỹ thì tùy.
Nói chung nhìn qua vẫn chưa thấy điểm nào quá có hại phải không? Nhưng hãy nghĩ xem tự nhiên mình có thể cung cấp thuốc cho toàn cầu với giá 10 £ tự nhiên có thằng nhay vào cướp hơn ¾ thị phần và yêu cầu mình bán thuốc cho hắn với giá 5 £. Mà quan trọng nhất là thị trường gần nhà tức là Châu Á thì bị hắn xén hết. Đại Thanh giàu như thế, Ấn Độ nhiều dân như vậy.. ôi nghĩ đến mà đâu lòng. Còn các thị phần James Bruce muốn Michael Seymour nhả ra toàn là những nơi xa lắc lơ so với Diêu thiếu lúc này. Quan trọng nhất là sản lượng heroin có hạn. Phân ra 80% giá thấp cho James Bruce muốn Michael Seymour, chỉ có 20% giá cao cho Charles Straubenzee thì thu hoạch của Diêu thiếu giảm đến trầm trọng. Rất nhiều hạng mục cần đầu tư có lẽ vì cái bản hiệp ước này mà kéo dài đến vô tận.