Chương 31: Hình tượng bể nát hết cả rồi!

Xuyên Qua Thế Giới Võ Hiệp Đi Hành Hiệp

Chương 31: Hình tượng bể nát hết cả rồi!

Trong căn phòng khá tồi tàn, chỉ có duy nhất một cái bàn, ba cái ghế và ba người. Một người ngồi ở ghê chủ tọa (hình như là ghế chính giữa)và hai người ngồi ở hai cái ghế tả hữu. Lúc này, khuôn mặt họ trông như đang thảo luận về một vấn đề vô cùng nghiêm trọng nào đó...

"Rầm!!!"

"Bọn nhân sĩ võ lâm đó thật hiếp người quá đáng rồi! Ta phải xuống núi ăn thua đủ với họ một phen!"

Một nam nhân mập mạp khoảng chừng 39, 40 tuổi, ngồi ở ghế tả, tức giận đập bàn nói.

"Ngô Thúc, ngươi bình tĩnh lại đã. Trại chủ còn chưa bức xúc ngươi bức xúc cái gì chứ?"

Một lão giả râu tóc màu muối tiêu, vóc người gầy gò, trên tay cầm một chén trà, ngồi ở ghế hữu, hướng về phía người trung niên nói.

"Lí Chung, lão già ngươi thì biết cái gì? Ta hiện tại đang thay trại chủ lo lắng biết không?"

Người trung niên nghe thế liền tức giận, to tiếng nói:

"Đám người Lưu Ân hiện tại vẫn chưa về, chắc chắn đã xảy ra chuyện. Vả lại, chẳng phải vừa nãy do thám đã nói phát hiện có nhân sĩ võ lâm đánh nhau hay sao? Rất có thể bọn họ đã bị đám nhân sĩ võ lâm đó bắt được..."

"Ngươi khéo lo, chẳng phải khi đi tuần lần nào trại chủ cũng đích thân căn dặn bọn họ trăm ngàn lần cũng tuyệt đối không được đụng vào bọn nhân sĩ võ lâm đó hay sao?"

Lão giả bình tĩnh hớp một ngụm trà, nói:

"Còn đi lâu như thế chắc chắn là may mắn gặp được con mồi ngon để cướp bóc rồi chứ gì? Ngươi chưa gì đã vọng động đòi đi ăn thua đủ?Ỷ chính mình có mấy lạng thịt giỏi lắm sao? Ngươi bất quá cũng chỉ là một người bình thường, không thể nào sánh bằng đám người luyện nội công được. Bọn họ chỉ cần đánh ra một chưởng ngươi liền văng xa 4, 5 thước nằm thoi thóp rồi. Đúng là không có đầu óc chỉ được cái tứ chi phát triển!"

"Ngươi nói vậy là có ý gì? Có tin ta bẻ hết răng ngươi không?"

"Ngươi ngon thì thử xem!"

"Được! Ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc!"

Ầm!!!"

"Đủ rồi!!!"

Một tiếng rống vang lên khiến cả hai người Ngô Thúc, Lí Chung đều ngừng lại.

Khi hai người họ ngước lên thì liền thấy trại chủ hai tay chống bàn, mặt mài tức giận nhìn bọn họ. Khiến họ không khỏi hơi rụt người lại, ngồi trở lại bàn.

Thấy hai người im lặng, Lâm Long mới nói:

"Chúng ta chỉ mới nghe do thám nói mà thôi, cũng chưa thực sự xác định chính xác được. Lí Chung nói cũng rất đúng, có thể bọn họ vì vậy mà chưa về kịp. Nên... Ngô Thúc, ngươi khoan hãy kích động."

"Vậy phải làm gì bây giờ hả trại chủ? Lỡ như... ta nói chỉ là lỡ như bọn họ có xảy ra chuyện gì thì..."

Ngô Thúc biểu tình lo lắng nói.

"Ngươi yên tâm."

Lâm Long khí chất cả người đột nhiên biến càng âm trầm, nghiêm túc, nói:

"Dù ta có phải liều cả cái mạng này, ta cũng nhất định bảo vệ các huynh đệ an toàn!"

Trại chủ đây là nghiêm túc sao...? Ngô Thúc lẫn Lí Chung kinh ngạc nghĩ, trong lòng một cỗ cảm động dâng lên, xúc động đến muốn rơi lệ.

Không hỗ là trại chủ! Trại chủ chỉ biết nghĩ cho huynh đệ, không màng đến bản thân mình!!!

Mà lúc này bên ngoài chợt vang lên một âm thanh hớt hãi:

"Nguy rồi trại chủ ơi! Có một đám nhân sĩ võ lâm kéo lên trước cổng trại của mình!!!"

"Cái gì???"

Lâm Long la lớn.

Sắc mặt hắn như lâm trận gặp đại địch.

Còn gì là hình tượng nghiêm túc của một trại chủ...?

Còn gì là hình tượng dám xả thân vì huynh đệ...?

Hắn hiện chính là một bộ luốn ca luốn cuốn, mồ hôi đổ đầy mặt, chui vào một góc trốn.

Ngô Thúc lẫn Lí Chung lúc này cái gì cảm động, cái gì xúc động muốn rơi lệ? Hiện tại đều bị trại chủ làm bể nát hết cả rồi!