Xuyên Qua Thế Giới Võ Hiệp Đi Hành Hiệp

Chương 28: Nhất Linh

Lưu Ân sau khi nhìn thấy Trần Vĩ Tuân dùng một cây kiếm liền nhẹ nhàng tách đôi thân cây to kia đã sợ mất mật. Hơn nữa, hắn còn nghe được tên tiểu tử đó còn được hai tên phong tử võ công thâm hậu đó gọi là "chủ nhân" lại còn thấy được hắn giáo huấn bọn họ nữa! Cảnh tượng đó đã khiến chân hắn sớm mềm nhũng.

Tốt nhất là chuồn trước khi bọn họ phát hiện ra mình!

Lưu Ân đã nghĩ vậy và hắn xác thực đã làm thế.

Nhưng...

"Ê! Tên kia, ngươi đứng lại."

Hắn nghe thấy tên tiểu tử đó gọi hắn a!!!

Lưu Ân thoáng cứng người một chốc. Nhưng sau đó...

Móa nó! Chạy trước rồi tính!!!

Trần Vĩ Tuân nhìn thấy khi mình gọi tên sơn tặc thì hành động hắn hơi dừng một chốc, nhưng ngay lập tức lain tăng tốc chạy mất!

Mình có bảo hắn chạy sao mà chạy nhanh vậy? Trần Vĩ Tuân không khỏi hơi hoài nghi chính mình một chốc. Nhưng sau đó, như nghĩ ra điều gì, hắn hướng về phía bốn người tùy tùng của mình cười nói:

"Hiện tại ta có một việc muốn các ngươi đi làm để các ngươi lấy đó lập công chuộc tội."

Bốn người vội nói:

"Xin chủ nhân căn dặn!"

"Hờ hờ..."

Trần Vĩ Tuân cười nhếch mép, nói:

"Đám sơn tặc lúc nãy chẳng may chạy mất (thực tế là bị đánh bay đi mất), hiện tại các ngươi đem toàn bộ bọn chúng bắt trở lại đây. Ta có một số việc muốn hỏi bọn chúng.

"Vâng! Chủ nhân!"

Bốn người đồng thanh đáp, sau đó, ngay lập tức vận khinh công chia làm bốn hướng khác nhau để đi tìm.

Trần Vĩ Tuân thì nhàm chán không có chuyện gì làm, quay về cỗ xe ngựa lười biếng nằm.

Nhìn "Mã Thiên Cỗ" vẫn một bộ nhàn nhã đứng gãi chân, Trần Vĩ Tuân không khỏi một hồi cảm thán.

Ngựa trong chốn giang hồ có khác, thấy đánh nhau "ầm ầm" như thế mà cũng không sợ hãi tẹo nào!

Trần Vĩ Tuân ấn vào giao diện thú cưỡi.

Nhìn đến thông tin của Mã Thiên Cỗ, chỉ để hai dòng duy nhất!

Một con ngựa quý dùng để kéo Thiện Biến Xa. Có khả năng một ngày đi được 1500 dặm.

Đùa nhau à! Không thể nói thông tin chi tiết nó là loài ngựa nào hay sao? Trần Vĩ Tuân cảm giác chính mình giống như đang bị lừa gạt, uất ức không chỗ phát tiết.

"Phì... phì...!"

Trần Vĩ Tuân nhìn lại, con ngựa cũng quay đầu nhìn hắn. Một người một ngựa cứ chăm chăm nhìn nhau.

Phải nhìn một lúc hắn mới phát hiện bộ dạng con ngựa có vẻ mỏi mệt, lúc này hắn mới nhìn vào độ no của "Mã Thiên Cỗ".

Ách...! 10%? Vậy là nó đang muốn biểu thị cho mình biết là nó đang đói à?

"Phì... phì...!"

Lại một tiếng kêu vang lên. Trần Vĩ Tuân mới quay sang, không nhịn được hỏi ra một câu:

"Mi đói nên muốn ta cho mi ăn?"

Nói rồi, Trần Vĩ Tuân lại thấy hối hận. Hắn có vấn đề lắm mới đi trò chuyện với một con ngựa a!!!

"Phì... phì...!"

Trần Vĩ Tuân không tin nổi vào mắt mình khi nhìn thấy con ngựa hướng chính mình gật đầu.

Hắn kinh ngạc hỏi:

"Ngươi nghe hiểu ta nói gì?"

"Phì... phì...!"

Con ngựa lại gật đầu.

Trần Vĩ Tuân lấy một bó cỏ từ trong hành trang ra đặt trước mặt con ngựa.

Vui sướng nhìn nó cặm cuội ăn cỏ. Một chốc, hắn lại nói:

"Ngươi là có linh trí sao? Hay ta đặt cho ngươi cái tên nhé? Cứ kêu Mã Thiên Cỗ giống như đang kêu cả ngươi với cái cỗ xe này vậy!"

Lần này Trần Vĩ Tuân không thấy con ngựa đáp lại, nhưng thay vào đó là hắn thấy lỗ tai con ngựa giật giật.

Hắn cười hì hì nói:

"Vậy là ngươi đồng ý rồi nhé! Để ta xem có tên nào thích hợp với ngươi không..."

Trần Vĩ Tuân nhíu nhíu mài suy đi nghĩ lại một hồi. Đột nhiên ánh mắt hắn trở nên sáng ngời.

"Có rồi! Vậy sao này ta gọi ngươi là Nhất Linh nhé?"

"Phì... phì...!"

Nghe vậy, Trần Vĩ Tuân liền nghỏe miệng cười, nói:

"Sau này ngươi sẽ là đồng hành của ta, cùng ta phiêu bạt giang hồ hành hiệp giúp người! Nhé?"

"Phì... phì...!"

"Tốt! Một lời đã định!"