Chương 4: Nhẫn Linh Giới Lam Môn

Xuyên Không Dị Giới

Chương 4: Nhẫn Linh Giới Lam Môn

Huyết Băng Điệp chậm rãi bước đến một cái hồ, tò mò không biết bộ dạng nàng sẽ ra sao, hi vọng không quá kém nếu không thì làm sao chơi đùa được.

Huyết Băng Điệp nhìn khuôn mặt trong gương mà hít một ngụm khí lạnh một khuôn mặt bụ bẫm khéo léo tinh xảo, đôi mày lá liễu, con ngươi màu lam nhạt trong veo như nước to tròn, mũi cao thẳng,mái tóc màu tím được búi hai bên làm tăng lên sự dễ thương của nàng, cái miệng nhỏ nhắn phiếm hồng hơi hơi kinh ngạc mở ra. Woa!đây là mình sao? Một tiểu thiên sứ xinh xắn. Bộ dáng bây giờ đã như vầy vậy thì sao này trưởng thành sẽ yêu nghiệt đến mức nào, bộ dáng của nàng thật đúng là muốn hại nhân gian mà!

Sau cả nửa thế kỉ ngắm nhìn nhan sắc nàng mới nhận ra một vấn đề là chiếc nhẫn nhỏ nhỏ trên tay trái của nàng rất kỳ quái,hào quang mang lam sắc vẫn quanh quẩn ở trên cái mặt nhẫn xinh xắn, hoa văn màu đỏ tinh xảo khắc vòng quanh không giống như những chiếc nhẫn khác. Theo kí ức của cổ thân thể này hình như lúc trước không có thì phải.

- " Mặc kệ, điều quan trọng là bây giờ mình cần biết công dụng của nó đã!"

Nói là làm, nàng liền cắn đầu tay cho máu chảy vào chiếc nhẫn chờ khoảng một khắc(T/g: nếu mình không nhầm thì hình như một khắc tương đương với 15 phút thì phải) không thấy hiện tượng gì xảy ra:

- " Cái gì cũng không có sao? "- Huyết Băng Điệp buồn bực nói

Nàng đang định bỏ cuộc, bỗng chiếc nhẫn xinh xắn tỏa ra ánh sáng chói mắt. Huyết Băng Điệp khẽ nhíu mày cái gì vậy?

" Hahaha!!"- một tiếng cười thoải mái đột nhiên vang lên làm nàng giật đứng cả người.

" Ai?"- Huyết Băng Điệp nghe giọng nói vội vàng theo bản năng sát thủ lui về một bước. Nàng tìm kiếm xung quanh xem thử có ai không nhưng lại không thấy bóng dáng ai cả.

" Tiểu oa nhi, đừng kiếm nữa, ta là chiếc nhẫn mà ngươi đang mang! "- một giọng nói ồm ồm nhưng lại trầm ấm vang lên.

" Ngươi là cái gì vậy?"

" Ta không phải là con người!"

" Hừ! Nói dư thừa ai mà chẳng biết ngươi không phải người. Có ai là người mà ở trong chiếc nhẫn đâu! "- Huyết Băng Điệp lạnh lùng nói.

" Khụ khụ khụ tiểu oa nhi, ngươi ít nhất phải chừa mặt mũi cho ta chứ, có cần nhất thiết phải nói thẳng zậy không!!"

" Ngươi ra đây đi! "- Băng Điệp bình tĩnh nói

" Tiểu oa nhi, ta không ra ngoài được, bây giờ ngươi nhắm mắt lại rồi dùng ý thức đi là có thể thấy ta"

Huyết Băng Điệp chậm rãi nhắm mắt lại làm theo lời nói phát ra từ chiếc nhẫn. Mở mắt ra, xuất hiện một ông lão phúc hậu tầm khoảng 50, 60. Xung quanh cỏ xanh bất tận, suối chảy róc rách, mềm mại uốn quanh thật giống như bồng lai tu địa.

" Hahaha tiểu oa nhi, thấy thế nào nơi đây đẹp chứ?"

" Ngươi là ai"

" Haizzz tiểu oa nhi ngươi lễ phép chút đi, ta là tổ tiên hàng trăm năm nay của ngươi đấy. Ta là Huyết Cổ Vũ"

Huyết Cổ Vũ quan sát thần thái của nàng nhưng lại thấy nàng không có chuyển hóa gì cả vẫn phong đạm khinh vân như trước thì thất vọng nói.

" Này! Ngươi không bất ngờ chút xíu nào sao hả? "

" Hửm? Có gì bất ngờ sao? Nhìn bộ dáng của ngươi cũng biết ngươi là lão bất tử rồi!"- Huyết Băng Điệp chậm rãi nói

" Tiểu oa nhi,quả nhiên không hổ danh là người được chọn để thừa kế gia tộc. Ngươi tên gì?"

" Huyết Băng Điệp. Mà này lão còn sống sao?"

" Không. Đây chỉ là một phần linh hồn của ta thôi. Tiểu oa nhi sao ngươi lại gọi ta là lão ta đâu có già đến mức đó đâu!Ngươi có thể gọi ta là Vũ gia gia cũng được"

Huyết Băng Điệp trực tiếp ném ánh mắt khinh thường về phía Cổ Vũ " sống cả trăm năm rồi mà còn nói mình không già, đúng là vô sỉ". Biết mình hơi lố, Cổ Vũ chỉ biết ngượng ngùng gãi gãi mũi.

" Lão bất tử đây là đâu zậy?"- Huyết Băng Điệp tò mò hỏi.

" Đây là không gian Linh Giới Lam Môn do ta trước khi chết tạo ra để truyền cho đời sau. Nhưng không phải ai cũng có thể kế thừa được chỉ có người trong Hắc Ám tộc và phải có tinh thần lực cực mạnh, nếu như đã nhỏ máu nhận chủ mà hợp lệ thì nó sẽ mãi mãi thuộc về ngươi trừ khi ngươi nguyện ý trao cho một người nào khác trong tộc" - Cổ Vũ ôn tồn giải thích.

" Vậy tại sao nó lại ở trên tay ta, theo ta nhớ thì lúc trước đâu có đâu"

" À, cái này thì trong lúc hỗn loạn thì phụ thân của ngươi đã tranh thủ đeo vào cho ngươi tránh bị đám người Thần Quang điện cướp được!"

Nhắc tới đám người Thần Quang điện sắc mặt của nàng trầm xuống. Sẽ có ngày nàng sẽ khiến cho bọn họ chết không toàn thây!

Thấy sắc mặt nàng thay đổi Cổ Vũ liền nói:

" Tiểu oa nhi, ngươi đừng lo, bây giờ ngươi lo tu luyện đi, bất quá sau này chúng ta sẽ khiến cho bọn họ hối hận cũng không kịp"

Đúng! Không sai bây giờ mình phải tu luyện, phải trở nên cường đại mới có thể báo thù cho phụ mẫu được!

Thấy sắc mặt Huyết Băng Điệp bình thường lại Cổ lão(T/g: từ giờ mình gọi Cổ Vũ là Cổ lão cho tiện nka!!) mới thở dài. Đùa gì chứ! Sắc mặt nàng lúc đó thâm trầm đến đáng sợ, sát khí toàn thân bộc phát như muốn giết người vậy, cả lão cũng phải toát mồ hôi hột. Mới còn nhỏ mà nàng đã có sát khí đáng sợ như thế này rồi rõ ràng trước kia đã có cuộc sống rất hạnh phúc mà sao lại có sát khí đáng sợ như vậy- Cổ lão thắc mắc. Đưa nhiên Cổ lão không biết, kiếp trước nàng đã trải qua biết bao nhiêu cuộc huấn luyện tàn khốc, sống đi chết lại không biết bao nhiêu lần cho nên về lâu tự nhiên cũng hình thành sát khí như vậy.

Cổ lão sực nhớ nói:

" À, đúng rồi tiểu oa nhi phụ thân của ngươi có để lại cho ngươi mấy thứ này nè!!"

Huyết Băng Điệp theo hướng chỉ của Cổ lão nhìn thấy thì ngạc nhiên muốn rớt cả cằm. Có cả núi tinh tệ, tử tệ cùng kim tệ một đống này nàng dùng cả đời chắc còn chưa hết, quả nhiên vẫn là phụ thân lợi hại cư nhiên có thể kiếm được nhiều tiến như thế.

Ở thế giới này tiêu chuẩn của tiền là: 1 tinh tệ= 100 tử tệ= 10000 kim tệ= 1000000 tiền bạc= 1000000000 tiền đồng. Một người bình thường thì chỉ cần một tinh tệ là có thể sống trong vòng 2 năm rồi.

Vậy mà ở đây chất thành núi núi tinh tệ, tử tệ và cả kim tệ nữa. Lão thiên a! Tinh tệ, kim tệ biến thành rau cải trắng hết từ khi nào zậy.

Thấy Huyết Băng Điệp ngạc nhiên khiến Cổ lão đắc ý. Đương nhiên rồi! nãy giờ nàng cứ phong đạm khinh vân bây giờ thấy được vẻ mặt này đương nhiên phải đắc ý chút chứ!

" Ehèm tiểu oa nhi bây giờ chúng ta tu luyện được chứ. Bây giờ trước hết ngươi cứ ra ngoài nghỉ ngơi một chút rồi sáng mai chúng ta bắt đầu tu luyện"

Nghe Cổ lão nói vậy, Huyết Băng Điệp mới vội vàng rời khỏi, đi nghỉ ngơi, chuẩn bị tu luyện.

T/g: Hành trình tu luyện của Huyết Băng Điệp bắt đầu! Mời các bạn đón xem chương tiếp theo!!! ^_^