Chương 2: Vương Long

Xuân Dược Đại Tông Sư

Chương 2: Vương Long

Sở Hàn không quay đầu lại, bình sinh hắn chán ghét nhất là cảnh ly biệt. Vả lại chuyện lão già kia rời đi sớm muộn cũng sẽ xảy ra, Sở Hàn đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Hắn cũng không ghé qua chỗ mấy vị sư nương nói lời từ biệt, dù sao bọn họ là nữ nhân, không thể mạnh mẽ như lão già kia, lỡ như ôm lấy hắn khóc lớn không phải là phiền chết sao. Thực sự rất phiền…

Tự cho mình một cái lý do an ủi, Sở Hàn đi thẳng ra cổng. Đúng như lời sư phụ đã nói, một thanh niên khoảng chừng 27, 28 tuổi đang đứng cạnh một chiếc xe hơi khá sang trọng đợi hắn. Sở Hàn bộ dạng thiếu gia ăn chơi, bước đến thản nhiên nói:

- Đi thôi.

Thanh niên cũng không nhiều lời:

- Được.

Ngồi lên ghế sau, đợi xe chạy được một đoạn, Sở Hàn mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng:

- Khoan đã, lão già kia muốn ngươi đưa ta đến chỗ nào?

- Lão già kia? Lão tông chủ? Lão tông chủ lệnh cho ta đưa ngươi đến Thanh Sơn thành, bắt đầu một cuộc sống mới. Mọi thứ ta đã sớm chuẩn bị đầy đủ, ngươi không cần lo lắng.

Sở Hàn ra vẻ đã hiểu:

- Ngươi cũng là ngươi của Hợp Hoan Tông?

Thanh niên lắc đầu:

- Hợp Hoan Tông mỗi đời chỉ có hai thành viên, đó là tông chủ và đệ tử của hắn. Ngoài ra, đi theo tông chủ còn có một người, có nhiệm vụ hỗ trợ hắn tất cả mọi chuyện. Ngươi là tông chủ tiền nhiệm, lẽ nào những việc cơ bản như vậy cũng chưa từng nghe qua?

Sở Hàn ngại ngùng gật đầu:

- Xác thực chưa từng nghe qua. Những quy định kia quá vớ vẩn, ta cả ngày tập trung vào xuân dược chi đạo, làm gì có thời gian để ý đến những thứ khác.

- Lão tông chủ nói không sai, ngươi quả là…

- Quả là cái gì?

Thanh niên thản nhiên:

- Hắn nói ngươi rất vô dụng, sẽ khiến ta vất vả rất nhiều. Ban đầu ta cũng không tin, tông chủ Hợp Hoan tông sao có thể là một kẻ vô dụng. Bất quá, hiện tại ta đã có chút tin tưởng.

Mặt Sở Hàn đen lại, lão già kia suốt ngày chỉ trích mình thì cũng thôi, đằng này còn đối ngoại bôi đen hắn, thực sự không thể chấp nhận được. Sở Hàn gằn giọng:

- Hắn phái ngươi đến đây để đả kích sự tự tin của ta?

Thanh niên lại lắc đầu:

- Không có, ta cũng không nhìn ra ngươi có cái gì để tự tin.

- Ngươi…

- Khi nãy ta đã nói, mỗi đời tông chủ sẽ có một người đi theo hỗ trợ hắn. Mà ngươi, tông chủ đời thứ 19 của Hợp Hoan Tông, người hỗ trợ ngươi chính là ta.

- Không thể nào!

Sở Hàn trợn mắt, cái này không hợp logic a. Hắn tự nhiên bản thân khá đẹp trai, nhưng so với tên trước mặt thì còn kém rất nhiều. Tu vị thì lại càng không phải nói, chỉ dựa vào khí tức thanh niên này vô tình phát ra, tối thiểu cũng là Luyện Khí tầng sáu, thậm chí cao hơn. Đi cùng với hắn, Sở Hàn không bị lu mờ mới là chuyện lạ. Còn nói cái gì mà hỗ trợ, rõ ràng là cử đến phá hoại chuyện tốt của ta.

Sở Hàn đang định cương quyết từ chối, thanh niên đã nói tiếp:

- Lão tông chủ biết ngươi sẽ không đồng ý chuyện này nên bảo ta đưa thứ này cho ngươi.

Thanh niên lấy ra một tấm phù triện đưa cho Sở Hàn. Cầm lấy phù triện, Sở Hàn đưa vào trong một chút linh lực lập tức biết được nội dung bên trong. Tay phải hắn tạo ra một ngọn lửa nhỏ, đem phù triện đốt cháy, sau đó gằn giọng:

- Lão già kia đã nói như vậy, ta cũng không có ý kiến gì nữa. Thế nhưng mọi chuyện sau này đều sẽ do ta làm chủ, ngươi phải tuyệt đối nghe lời của ta.

Thanh niên dứt khoát:

- Không được. Lão tông chủ nói ngươi tâm địa bất chính, lại ưa thích xuân dược, nói không chừng sẽ làm hại rất nhiều con gái nhà lành. Vì vậy giao thêm cho ta một nhiệm vụ đó là trông chừng ngươi, ngăn cản ngươi làm việc xấu.

Sở Hàn tức giận mắng to:

- Ngươi một tiếng lão tông chủ, hai tiếng cũng lão tông chủ. Nên nhớ ta mới là tông chủ đương nhiệm của Hợp Hoan Tông.

- Không sai.

- Vậy ngươi phải nghe lời của ai?

- Lão tông chủ.

Sở Hàn: "…"

Sở Hàn không còn gì để nói, tên này tu vị cao hơn hắn, dùng vũ lực chỉ tự chuốc khổ vào thân. Muốn đuổi hắn đi cũng không được, lão già kia đã có lệnh, đoán chừng Sở Hàn có nói gì tên kia cũng không bỏ đi. Nhưng nếu giữ hắn lại chẳng phải sẽ trở thành cái kẻ chuyên phá hoại phá hoại chuyện tốt của Sở Hàn hay sao?

Nghĩ mãi không ra được biện pháp phù hợp, Sở Hàn bắt đầu hạ giọng thương lượng:

- Ta xem ngươi lớn hơn ta một khá nhiều, vậy gọi ngươi một tiếng đại ca đi.

Thanh niên thấy có điểm không đúng, vội cảnh giác:

- Không dám.

Sở Hàn liền tiếp:

- Đại ca, ngươi tên là gì?

- Vương Long.

- Long ca, ngươi nói ngươi được lão già kia nuôi dạy từ nhỏ?

- Đúng vậy.

- A, ta cũng vậy, hai chúng ta thật sự rất giống nhau.

- A.

- Ây, tại sao ngươi lại lạnh nhạt với ta như vậy?

- Không có.

- Được rồi, Long ca. Chúng ta nói chính sự đi, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ.

- Không được.

- Ta còn chưa nói là chuyện gì a.

- Không phải chuyện tốt.

- Thật sự không giúp?

- Không giúp.

Sở Hàn gần như nổi điên:

- Ta *** ngươi Vương Long, bổn tông chủ đã hạ mình như vậy, ngươi còn muốn lên mặt. Được, không giúp thì không giúp. Rồi ngươi sẽ thấy ta lợi hại đến cỡ nào.

Mắng xong một câu, Sở Hàn dứt khoát không để ý đến Vương Long nữa. Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu suy tính những bước đi sắp tới. Khóe miệng Vương Long nhếch lên một nụ cười, dùng giọng nói chỉ mình hắn nghe được:

- Tiểu tử này có chút thú vị. Nhưng là lão tông chủ đã ra lệnh, ta cũng không dám làm trái. Thôi thì âm thầm ở trong bóng tối giúp hắn một tay vậy.

Chương mới hơn