Chương 1: Truyền Nhân Hợp Hoan Tông

Xuân Dược Đại Tông Sư

Chương 1: Truyền Nhân Hợp Hoan Tông

Thanh Sơn Phong là một ngọn núi nằm ở ngoại ô Thanh Sơn thành. Phong cảnh nơi này rất đẹp nhưng lại là một nơi vắng vẻ ít người qua lại. Nguyên nhân rất đơn giản, toàn bộ ngọn núi này đã bị một vị tỷ phú giấu mặt mua lại để xây dựng trang viên cho hắn tịnh dưỡng.

Tại một tòa biệt thự lớn trên đỉnh Thanh Sơn Phong, trong một căn phòng, có hai người đang đứng đối diện nhau. Một người tuổi vào khoảng ngũ tuần nhưng nhìn qua vẫn có vẻ phong độ, khí chất anh tuấn tiêu sái rất hút hồn nữ giới. Ở phía ngược lại là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, ăn mặc nhếch nhác, vẻ mặt lấm la lấm lét nhìn ngó xung quanh. Thanh niên thấy nam nhân kia mãi vẫn không nói lời nào liền lên tiếng trước:

- Lão già, ngươi đừng nói ngươi gọi ta đến đây là vì nhớ nhung ta, muốn gặp mặt ta cho thỏa nỗi nhớ a.

Nam nhân hừ nhẹ một tiếng:

- Tiểu quỷ, ngươi nói nhảm cái gì đó. Hôm nay ta gọi ngươi đến đây là có chuyện đại sự muốn nói cho ngươi biết.

Thanh niên thản nhiên:

- Vậy thì mau nói. Ngươi cứ nhìn ta chằm chằm như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi đối với ta có ý đồ bất chính.

Mặt của nam nhân đen lại, tên đồ đệ hồ nháo của hắn đúng là cái gì cũng có thể nói được. Ổn định tâm tình, nam nhân có chút hoài niệm nói:

- Sở Hàn, ngươi theo ta tu luyện đến nay đã bao nhiêu năm rồi?

Sở Hàn đưa bàn tay về phía trước mặt, miệng lẩm bẩm. Dường như cảm thấy tay mình không đủ, hắn liền đưa cả chân lên. Cuối cùng đánh lắc đầu:

- Không đếm được. Chỉ biết rằng từ khi ta còn có nhận thức về thế giới này đã theo bên cạnh ngươi, tính đến nay cũng đã hơn 15 năm.

Nam nhân thở ra một hơi:

- 15 năm, đối với một người bình thường là một khoảng thời gian dài. Trong thời gian đó ngươi đã học được những gì?

Nghe nam nhân nhắc đến vấn đề này, bộ dạng Sở Hàn có chút không được tự nhiên trả lời:

- Ta học được rất nhiều a. Đệ nhất công pháp của Hợp Hoan Tông Âm Dương Giao Hợp Kinh ta đã tu luyện đến bước nhập môn. Truy Mỹ Bảo Điển cũng đã thuộc lòng. Tu vị cũng đã đạt đến Luyện Khí tầng 1, tại giới phàm tục có thể tính là cao thủ…

Sở Hàn còn chưa nói xong đã vội ngậm miệng. Hắn cảm thấy khí tức trên cơ thể nam nhân có dấu hiệu bạo động, nếu hắn còn tiếp tục nói không chừng vị sư phụ này sẽ nổi điên mà cho hắn một trận.

Nam nhân gần như hét lên:

- Cái gì mà Âm Dương Giao Hợp Kinh, là Âm Dương Song Tu Kinh, ngươi đến tên công pháp còn không nhớ được? Tu luyện đến bước nhập môn? Rõ ràng là đầu voi đuôi chuột, chẳng đâu vào đâu. Truy Mỹ Bảo Điển đã thuộc lòng? Ngươi đọc thử cho ta nghe. Luyện Khí tầng 1, cao thủ tại giới phàm tục? Ngươi có biết ta tu luyện 1 năm liền bước vào Luyện Khí tầng 1, 10 năm liền đạt đến Luyện Khí viên mãn. Đừng cho rằng ta không biết, ngươi suốt ngày trốn trong phòng âm thầm luyện chế xuân dược. Thậm chí còn chạy đến chỗ tam sư nương trộm dược liệu. Ngươi chính là rác rưởi. Không, so với rác rưởi còn tệ hơn.

Sở Hàn đã sớm quen với lối mắng chửi này, hắn tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm:

- Lão già, hôm nay ngươi gọi ta đến đây không phải chỉ là để chửi mắng ta chứ. Việc này cứ vài ngày ngươi lại làm một lần, đến giờ vẫn chưa chán hay sao?

Nam nhân đối với việc Sở Hàn tỏ ra "đàn gảy tai trâu" cùng chỉ còn cách bất lực. Hắn thở ra một hơi:

- Lần này ta gọi ngươi đến đây là muốn thông báo cho ngươi một tin tức. Cách đây hai ngày ta đã thành công đột phá Kim Đan kỳ.

Sở Hàn vội vỗ tay:

- Chúc mừng, cuối cùng ngươi cũng đã đạt được tâm nguyện.

Nam nhân nở nụ cười:

- Xem như không tệ. Sở Hàn, ngươi cũng biết, tu luyện Âm Dương Song Tu Kinh đến Kim Đan kỳ sẽ gặp phải bình cảnh, nếu kéo dài đối với việc tu luyện sau này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng. Cần phải lập tức rời khỏi trái đất đến Tu Chân Giới để tiếp tục tu chân lộ.

Sở Hàn ngắt lời:

- Lão già, ngươi muốn nói mình sắp phải rời đi?

Nam nhân gật đầu:

- Đúng vậy, mấy vị sư nương của ngươi cũng sẽ đi cùng ta. Bọn ta đã chuẩn bị đầy đủ, ngày mai sẽ khởi hành.

- Ồ, đi rất tốt. Ta có thể tự do tung hoành, không còn sợ ai quản thúc nữa.

Nam nhân lấy từ trong người ra một chiếc nhẫn:

- Trong đây là tín vật dành riêng cho tông chủ Hợp Hoan Tông. Từ nay về sau, ngươi chính là tông chủ đời thứ 19 của Hợp Hoan Tông, nhất định phải đem nó phát dương quang đại, không để danh tiếng bị mai một. Ngoài ra còn có một số thứ ta tự mình chuẩn bị riêng cho ngươi. Ngươi cứ từ từ tìm hiểu.

- Tốt, mọi chuyện ta đều đã lo liệu xong. Xe ta cũng đã gọi đến, ngươi có thể đi được rồi.

Sở Hàn chụp lấy chiếc nhẫn, cười to nói:

- Lão già, ngươi vẫn luôn nói ta không xứng với chức vị tông chủ, không phải cuối cùng vẫn phải truyền cho ta hay sao. Yên tâm đi, ta sẽ không để danh tiếng Hợp Hoan Tông bị rơi vào quên lãng.

Sở Hàn quay đầu bước đi, vừa đi vừa huýt sáo:

- Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này tìm kiếm mỹ nữ. Mấy chục năm phải sống cùng một lão già cùng mấy vị sư nương như hoa như ngọc, thực sự bí chết ta.

Đi ra đến cửa, Sở Hàn đột nhiên dừng lại, giọng nói có chút run lên:

- Lão già, ta nghe nói tu chân giới rất nguy hiểm, ngươi nhất định phải bảo trọng.

Khóe mắt nam nhân cũng có chút đỏ lên, hắn mỉm cười nói:

- Tiểu quỷ, ngươi nói nhảm cái gì đó. Sư phụ của ngươi là ai? Một cái tu chân giới mà thôi, sao có thể làm khó được ta. Tiểu quỷ ngươi mới cần phải tự quan tâm đến mình. Đừng có suốt ngày mải mê điều chế xuân dược, đó không phải là thứ gì tốt đẹp.

- Lão già, bảo trọng.

- Bảo trọng.