Chương 20: Không bằng cầm thú.
Nói tới đây, Xích Huyết Hoàng ngước mắt nhìn Vũ Tôn. Chuyện đã xảy ra hơn 4000 năm nhưng hầu hết thời gian hắn lâm vào ngủ say dưỡng thương nên không khác gì mới vừa xảy ra ngay ngày hôm qua.
" Ngươi làm sao có thể hiểu cảm giác của ta đau đớn đến mức nào? Hai người ngươi vô cùng tin tưởng, yêu quý đồng lòng phản bội ngươi, bán đứng ngươi. Ngươi có biết bọn chúng nói gì cho ta biết khi ta hỏi chúng tại sao không? Bọn súc sinh đó không chỉ cười nhạo ta mà còn công khai tuyên bố đã gian díu với nhau suốt hàng trăm năm mà ta không hay biết. Chỉ cần không có mặt ta là bọn chúng lại ân ái, hoan lạc với nhau. Ta hoàn toàn tin tưởng chúng nên không hề nghĩ ngợi gì. Đổi lại là sự phản bội đê hèn, nhục nhã. Thảo nào tiện nhân Huyền Thiên luôn kiếm cớ lảng tránh, thoái thác việc ân ái với ta. Ta cứu mạng bọn chúng, ta bồi đắp tu luyện cho bọn chúng, ta làm mọi việc tốt nhất cho chúng để ta bị dắt mũi, trở thành món đồ chơi bị người khác đùa cợt mà không hay biết. Như thế đã đủ để làm lí do ngươi thay ta giết 2 tên tiện nhân đó chưa?". Giọng Xích Huyết Hoàng ngắt quãng, khuôn mặt hắn nhăn nhúm dữ tợn, 2 mắt trợn ngược lên trông vô cùng đáng sợ.
" Thật không bằng cả súc sinh." Vũ Tôn tức giận đáp.
" Không chỉ là huynh đệ, thê tử mà còn là ân nhân cứu mạng của chúng vậy mà chúng lại có thể đối xử với ngươi còn không bằng cầm thú đối xử với nhau. Loại người khốn kiếp ấy tại sao không bị trời tru đất diệt đi. Nếu chúng xuất hiện trước mặt ta thì ta sẽ ngàn đâm vạn chém cho bọn chúng chết không tử tế."
"Nói vậy ngươi đồng ý trả thù cho ta?" Xích Huyết Hoàng hỏi. Ánh mắt của hắn có chút gì đó hi vọng lóe lên.
" Tại sao ngươi không trở lại Xích Huyết Châu tiếp tục trị thương?" Vũ Tôn hỏi ngược lại.
"Ngươi không hiểu. Xích Huyết Châu tuy thần diệu nhưng chung quy vẫn chỉ là một tiểu không gian. Uy năng của nó không phải vô cớ đạt được mà phải dùng vô số bảo vật nuôi dưỡng, vun đắp nên. Trước kia ta cũng suýt chút nữa hồn phi phách tán một lần, nó bảo vệ, chữa trị linh hồn ta hơn 4000 năm đã đến cực hạn. Linh lực của nó đã khô kiệt. Hơn nữa Linh Hồn ta đã quá yếu ớt, gần như không thể khôi phục được nếu chỉ dựa vào đồ vật tại Phàm giới này. Một Võ Hoàng có thọ nguyên là một ngàn năm trăm năm, Linh hồn rời thể chỉ tồn tại được năm mươi năm là tối đa. Nếu không đoạt xá thì sẽ phi hôi yên diệt. Bổn tọa sống hơn 4000 năm dù không dám nói Hậu vô lai giả nhưng hoàn toàn cũng là Tự cổ chí kim tiền vô cổ nhân rồi."
"Thật xin lỗi ngươi, là ta đã hại ngươi trở nên như vậy." Vũ Tôn áy náy đáp lời. Quả thực nếu hắn không tò mò, tham bảo vật mà tới nơi này thì Xích Huyết Hoàng hoàn toàn có thể dễ dàng trùng sinh.
" Xem như đó là vận số của ta." Xích Huyết Hoàng thở dài. Quả thực tạo hóa với hắn trớ trêu hết mức. Mới vừa gần chết thức tỉnh lại đã chuẩn bị gần đất xa trời.
"Ta chỉ hi vọng ngươi có thể thay ta giết chết Tinh Không Hoàng và Huyền Thiên Hồn Hậu là được rồi. Việc gặp sư phụ ta nếu có duyên thì sẽ làm được. Ngươi còn quá trẻ, phúc duyên thâm hậu, lại có công pháp vũ kĩ khủng bố nên chắc chắn sẽ còn tiến rất xa. 2 tiện nhân Tinh Không và Huyền Thiên dù đê tiện vô sỉ nhưng tư chất không hề kém. Việc bọn chúng phi thăng là chắc chắn, nếu không ở lại Tiềm Long Đại Lục thì thọ nguyên của chúng đã hết từ lâu. Hơn 4000 năm, không biết thực lực của chúng đã tăng tiến tới mức nào rồi? Ngươi ngàn vạn phải cẩn thận đừng để bọn chúng phát hiện ngươi có Xích Huyết Kiếm. Những kẻ sau lưng bọn chúng mới vô cùng đáng sợ. Những kẻ đó đều là cường giả đỉnh cao tại Thượng giới. Bọn chúng biết ngươi sở hữu Xích Huyết Kiếm chắc chắn sẽ dùng mọi thủ đoạn thông thiên để truy sát ngươi." Xích Huyết Võ Hoàng chân thành nói. " Ta đã kể cho ngươi nghe về chuyện của ta. Còn ngươi? Ta rất tò mò tại sao một kẻ mới cốt linh 15 lại có thể trở thành Võ Hoàng được. Tự cổ chí kim thì Thiên Tuyệt Võ Hoàng cũng phải mất một trăm tám mươi bảy tuổi mới đạt tới a."
"Chuyện của ta cũng không có gì..." Vũ Tôn từ từ kể cho Xích Huyết Võ Hoàng nghe chuyện của hắn. Nghe xong thì Xích Huyết hoàng thổn thức không ngớt. Chỉ nhảy xuống vực cũng biến thành cường giả được thì đúng là li kì hết mức mà không ai nghĩ ra nổi. Hắn cầm Xích Huyết kiếm, ánh mắt tràn đầy lưu luyến đến trước mặt giao cho Vũ Tôn. Tuy nhiên, Vũ Tôn tiếp tục từ chối.
" Ta bây giờ là Võ Hoàng, ta có thể tìm thiên địa kì vật cho ngươi giúp Xích Huyết Châu khôi phục tác dụng."
"Vô ích, thiên địa kì vật của phàm giới không thể nhanh chóng bù đắp được. Ít nhất cũng cần vài ngày nhưng ta chỉ tồn tại được 1 canh giờ nữa. Nếu muốn nhanh chóng khôi phục thì chỉ có một cách duy nhất là dùng máu huyết. Máu huyết con người có công năng khôi phục vô cùng cường đại. Nhưng phải cần rất nhiều, nếu là phàm nhân thì cần tới cả ức người. Tu sĩ thì thực lực càng cao càng cần ít hơn. Theo tính cách của ngươi, ta nghĩ ngươi tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những việc giết chóc như ngóe. Cho dù là ta, để sống mà giết tới hàng ức sinh linh lấy máu huyết ta cũng tuyệt đối không bao giờ làm vậy. Sư phụ biết sẽ không bao giờ tha thứ cho ta."
"Thực lực càng cao cần càng ít. Vậy nếu là máu huyết của ta thì sao?"
"Ngươi? Ngươi đâu có thiếu nợ gì ta? Ngươi nên biết máu huyết tự mình bức ra chứ không phải do thương tổn bị đẩy ra có thể ảnh hưởng đến thực lực, thậm chí là căn cơ của bản thân ngươi. Ta chỉ là 1 kẻ đèn cạn dầu, ngươi còn tương lai vô cùng rộng lớn phía trước. Tất nhiên nếu ngươi nguyện hi sinh thì ta cũng không dại dột từ chối. Nhưng ngươi ít nhất cũng sẽ mất một nửa máu huyết của bản thân."
Vũ Tôn không nhiều lời. Hắn tiến tới trước mặt Xích Huyết Hoàng, tay nắm lấy Xích Huyết kiếm, đầu ngón trỏ phải giơ lên phía trên Xích Huyết Châu. Hắn vận lực. Tí Tách, tí tách, tí tách. Hơn mười giọt máu đỏ vàng đan xen lấp lánh vô cùng bắt mắt từ đầu ngón tay trỏ của hắn chảy xuôi rơi xuống Xích Huyết Châu.
Từ Xích Huyết Châu, mỗi giọt máu huyết của hắn sau khi rơi xuống ngay lập tức bị hấp thu biến mất. Sau khi nuốt mười giọt máu của Vũ Tôn, Xích Huyết Châu chợt phát ra quang mang lấp lánh. Dù không mạnh như lúc mới tỉnh lại nhưng cũng không hề thua kém quá nhiều. Khuôn mặt Xích Huyết Hoàng dại ra, như chính hắn không tin nổi vào mắt mình. Còn Vũ Tôn thì tái nhợt, uể oải ngồi gục xuống.