Chương 22: Về nhà (2)

Vũ Tôn

Chương 22: Về nhà (2)

Chương 22: Về nhà (2)


Nắm Xích Huyết Kiếm trong tay, một luồng sát khí truyền vào người hắn. Cảm giác muốn chém giết bùng lên khiến Vũ Tôn vội vận chuyển nguyên lực áp chế đi. Thanh kiếm này quả nhiên tà môn vô cùng nhưng khi giữ nó trong tay không hiểu vì gì nó lại khiến cho người giữ thấy vô cùng tự tin, không cam chịu lùi bước trước điều gì.

Đặt Xích Huyết Kiếm sang một bên, hắn mở cuốn sách kia ra. Cuốn sách mới bay tới không có tên. Mở ra thì thấy có 15 tờ giấy ghi chi tiết các cảnh giới, cảm ngộ, những tâm đắc của những người đi trước được tổng hợp lại. Từ cách truyền âm, đấu khí hóa cánh cho tới cảm ngộ thiên địa pháp tắc để Lăng không phi hành, hầu như những gì quan trọng của mỗi cảnh giới đều được ghi lại kĩ lưỡng. Vũ Tôn đọc như hổ đói gặp mồi. Đây đúng là thứ hắn rất cần. Có cảnh giới nhưng không có chút gì hiểu biết về cảnh giới đó.

Về phần cảnh giới Võ Hoàng khác Võ Đế trở xuống ngoài Vũ lực lớn hơn thì chủ yếu là do Võ Hoàng đã bắt đầu có thể cảm ngộ Thiên Địa pháp tắc, nhờ nó phụ trợ bản thân. Thiên địa pháp tắc là thứ vô hình, mờ mịt, người nào càng cảm ngộ được nhiều càng mạnh mẽ. Đó cũng là quy chuẩn phân biệt sự mạnh yếu của các cường giả cảnh giới Võ Hoàng.

"Thì ra là vậy, thì ra là vậy". Vũ Tôn vừa đọc vừa cảm thán không ngớt. Nếu không có cuốn sách này phụ trợ thì không biết đến lúc nào hắn mới hiểu rõ được những cảnh giới riêng. Khoanh chân ngồi xuống, 2 tay vắt chéo bấm quyết, ngưng thần, hòa mình vào Thiên Địa để cảm nhận xung quanh. Vũ Tôn cảm thấy có rất nhiều " Lực lượng pháp tắc" – thứ mà chỉ có thể cảm nhận được chứ không thể chạm vào đang từ bốn phương tám hướng đổ tới tràn vào thân thể hắn.

Mỗi một khi có một luồng " Lực lượng pháp tắc" bị hắn hấp thu vào cơ thể thì hắn lại cảm thấy phấn chấn, thoải mái và sảng khoái vô cùng. Lúc đó hắn dường như thể ngộ ra một điều gì đó mặc dù khá hư vô, mờ mịt và chỉ là da lông nhưng vẫn vô cùng quí giá. Hắn cố gắng liên tục hấp thu " Lực lượng pháp tắc" vào cơ thể như sợ nó sẽ biến mất không bao giờ xuất hiện nữa.

Nếu để người khác biết được chuyện này thì chắc sẽ ói máu mà chết. Võ Hoàng khác muốn cảm ngộ " Lực lượng pháp tắc" thì phải hết sức chậm rãi tì kiếm, cảm nhận, sau đó hấp thu cũng từ từ để tìm hiểu huyền bí trong đấy chứ đâu có ai chỉ ngồi chờ " Lực lượng pháp tắc" tràn đến rồi hút vào cơ thể như Vũ Tôn. Cho dù thiên tài khác muốn Viên mãn pháp tắc cũng phải mất ít nhất 30 năm còn Vũ Tôn cứ đà này thì chỉ cần vài tháng là tìm hiểu hoàn toàn " Lực lượng pháp tắc" a. Quả thực người ghen tị chết người.

Ngồi nửa ngày, khi cảm thấy thần hồn lực mệt mỏi rã rời thì hắn mới mở hai mắt ra. Thở ra một hơi, trông hắn có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt rạng rỡ có thần, khắp người tràn ngập một luồng quang huy vô hình khiến hắn như một vị thần hạ phàm.

" Thì ra hấp thu " Lực lượng pháp tắc" cũng tiêu hao hồn lực. Xem ra không thể vội được rồi. Có lẽ phải về đã rồi chuyện này để sau vậy".

Vũ Tôn đứng dậy, nhớ lại pháp quyết phi hành sau đó làm theo. Hắn hết sức chậm rãi, cẩn thận làm từng chút để tránh sai sót. Thân thể hắn nhẹ nhàng dần dần bay lên cao. Tiến tới, lùi về, sang phải, qua trái... Hắn đạp không phi hành liên tục cho quen cảm giác mới lạ này. Khi đã thực sự quen thuộc, hắn phóng xuất thần niệm ra xung quanh để xác định đường đi rồi lao người về hướng Đông Nam.

" Phụ Thân – Mẫu Thân". Khi phi hành được hơn 10 dặm thì thần niệm Vũ Tôn phát hiện Vũ Thiếu Dương – Trương Nhược Tích đang bị thương ngồi chữa thương dưới mặt đất. Hắn vội vàng hạ xuống trước mặt họ.

Vũ Thiếu Dương – Trương Nhược Tích lúc này cũng mới tỉnh dậy sau khi bị dư chấn cuộc chiến của Vũ Tôn và Xích Huyết Hoàng làm bị thương bất tỉnh. Hai người khí huyết quay cuồng, vội vã ngồi dậy vận khí bức huyết tụ ra ngoài thì Vũ Tôn từ trên trời lăng không hạ xuống trước mặt.

" Phụ thân – mẫu thân". Vũ Tôn lao tới trước mặt Vũ Thiếu Dương – Trương Nhược Tích. Hắn chỉ sợ thời gian bất tỉnh của hắn quá dài, hai người họ đã không tồn tại trên đời nữa.

"Tôn Nhi, là ngươi thật sao?" Trương Nhược Tích nước mắt như mưa lao tới ôm chặt lấy Vũ Tôn. Nhìn thấy con trai mạnh khỏe, bình an đứng trước mặt khiến nàng hạnh phúc vô cùng.

" Là nhi tử a mẫu thân. Tại sao hai người lại ở nơi này? Có phải vì chuyện của ta mà hai người bị liên lụy không?"

" Tôn Nhi, chúng ta không sao. Còn con, sao con lại có thể phi hành. Không lẽ con đã thức tỉnh rồi sao?"

" Thức tỉnh? Cái gì thức tỉnh a. Con đang thức tỉnh đứng trước mặt hai người đây mà. Con cũng chẳng biết tại sao nữa, con chỉ nhớ là..."

Vũ Tôn đem toàn bộ mọi chuyện kể lại cho 2 người Vũ Thiếu Dương – Trương Nhược Tích nghe không giấu diếm gì. Dù sao họ cũng là 2 người thân thiết nhất của hắn.

Nghe xong mọi chuyện, Vũ Thiếu Dương – Trương Nhược Tích khẽ thở dài. Không ngờ nổi con trai họ đã trở lại thành Võ Hoàng như chuyện của 16 năm trước. Dù biết sẽ có ngày này nhưng không ngờ nó đến quá nhanh.

Nhưng càng nghĩ càng thấy vô lý và có nhiều điểm kì lạ. Nếu Vũ Tôn lựa chọn chuyển thế, sao đơn giản khôi phục thực lực vậy? Dù hắn là Võ Hoàng hàng thật giá thật, có thể lăng không phi hành nhưng lại không làm Vũ Thiếu Dương – Trương Nhược Tích cảm thấy bị áp lực bởi cảm giác thần thánh, uy nghiêm, cao cao tại thượng không thể đụng chạm trước kia của hắn mang lại cho bọn họ. Nếu hắn là Võ Hoàng, vậy kẻ thù của hắn khủng bố đến mức nào mới bức hắn phải chuyển thế trốn tránh??? Đã hơn 4000 năm Tiềm Long Đại Lục không có Võ Hoàng, đột ngột Vũ Tôn từ đâu hiện ra là sao??? Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu 2 người.

"Dù thế nào con vẫn là con của chúng ta, đúng không Tôn nhi." Vuốt đầu Vũ Tôn, Trương Nhược Tích âu yếm hỏi.

"Tất nhiên rồi mẫu thân, dù thế nào ta cũng là nhi tử của 2 người. Sao mẫu thân lại hỏi như vậy?"

" Không có gì. Ta sợ con trưởng thành, mạnh mẽ rồi sẽ không cần hai người bọn ta nữa". Trương Nhược Tích lau nước mắt nói.

" Mẫu thân, người đừng nghĩ vậy. Dù con có thế nào con luôn là con của phụ thân, mẫu thân."

" Được rồi, 2 mẹ con cảm động đủ chưa. Dù sao đây cũng là chuyện vui mà, chúng ta về nhà ăn mừng đi nào." Vũ Thiếu Dương cười, nắm tay Vũ Tôn cùng Trương Nhược Tích nói.

"Dạ vâng, phụ thân nói đúng."


.....................................