Chương 129: Kim Ô
Nếu là người bình thường tuyệt đối bước không qua được mười mét đầu tiên của Sa mạc tử thần, đừng nói gì đến chuyện tiến sâu hơn.
Vũ Tôn thân là Võ Hoàng, thể chất tuyệt đỉnh hơn cả những kẻ có cảnh giới cao hơn trên Thượng vị diện vậy mà tiến vào gần tới Trung tâm sa mạc hắn cũng cảm thấy nóng. Tuy không đáng kể nhưng điều này có ý nghĩa là nhiệt độ đã quá một trăm độ.
Đấy là hắn cảm nhận được, mà còn chưa tới Trung tâm của sa mạc. Nếu đi sâu hơn nữa không biết sẽ nóng đến mức nào.
Hắn tin chắc nếu Võ Đế tiến tới thì chắc chắn sẽ bị nung thành xác khô.
Quả không hổ là Sa mạc tử thần.
Từ bên ngoài nhìn vào thấy Ngũ chỉ sơn sừng sững ngay trước mặt, vậy mà hắn phi hành liền một canh giờ vẫn chưa tới trước mặt nó. Khoảng cách của Ngũ chỉ sơn không hề thay đổi so với lúc hắn trông thấy nó. Cho nên hắn hoài nghi có phải là Ảo cảnh không???
- Xích Huyết thúc? Tại sao ta phi hành lâu như vậy nhưng vẫn không hết được sa mạc này? Còn ngọn núi kia cứ luôn trước mắt nhưng mãi không tới nơi???
Không nhịn được, Vũ Tôn hỏi Xích Huyết Hoàng.
- Ngươi cứ đi tiếp đi.
Đáp lại lời hắn là câu trả lời hờ hững của Xích Huyết Hoàng.
Vũ Tôn có chút bất mãn, nhưng vẫn không nổi giận. Từ đáy lòng hắn tin tưởng Xích Huyết Hoàng sẽ không làm chuyện ngớ ngẩn.
Quả nhiên, sau hai canh giờ hắn đã tiến tới trung tâm của Sa mạc tử thần, cũng là ngay dưới chân của Ngũ chỉ sơn.
Sở dĩ gọi là Ngũ chỉ sơn là bởi vì ngọn núi như năm ngón tay chỉ lên trời. Mỗi ngọn cao chót vót chọc vào tận tầng mây, nhưng đều có chung một gốc.
Theo ước chừng của Vũ Tôn, nhiệt độ nơi này đã lên tới hơn năm trăm độ. Võ Đế tới đây chắc chắn đã biến thành than từ lâu rồi.
Là Võ Hoàng nhưng hắn vẫn cảm thấy nóng, bắt đầu có chút mồ hôi tỏa nhẹ ra.
- Đi vào hang động kia.
Xích Huyết Hoàng chỉ tay tới một cái hang phía trước, nằm ngay giữa thân Ngũ chỉ sơn.
Vũ Tôn không nói gì, lăng không bay lên đặt chân tới miệng hang.
Một cảm giác cực kì nóng bỏng từ bên trong hang tuôn ra đập vào mặt hắn. Mồ hôi bắt đầu túa ra không ít. Ít nhất cũng phải lên tới bảy trăm độ.
- Mau tiến vào đi, còn chần chờ gì nữa?
Xích Huyết Hoàng thấy Vũ Tôn ngẩn ra thì giục giã.
Vũ Tôn gãi gãi đầu mỉm cười, nguyên khí phóng ra bao bọc lấy bản thân hắn. Sự nóng nực ngay lập tức biến mất.
Cái hang núi này rất kì lạ, lúc đi lên, lúc lại đi xuống, lúc quay trái lúc lại xoay sang phải hết sức vòng vo. Thậm chí có những chỗ còn như mê cung, cũng may có Xích Huyết Hoàng chỉ dẫn nếu không Vũ Tôn có lẽ có thể lạc mất.
Võ Hoàng lạc đường, hẳn là thiên cổ kì truyện.
- Sắp tới rồi.
Xích Huyết Hoàng miệng có chút lúng túng nói.
Vũ Tôn nhận ra thái độ khác lạ của hắn, nhưng vẫn không nói gì chỉ âm thầm tiến theo.
Bởi Xích Huyết Hoàng chỉ là linh hồn thể, trừ lửa có thể đốt được cả linh hồn thể mới ảnh hưởng tới hắn cho nên đối với nhiệt độ ngày càng nóng hắn xem như không thấy gì.
- Tới.
Xích Huyết Hoàng kêu lên. Vũ Tôn nhìn chăm chú trước mặt.
Đập vào mắt là một cái động cực lớn, lớn bằng cả Nam Thiên Học Viện. Bên dưới mặt đất là đất đai nóng chảy sền sệt như bùn tỏa ra nhiệt độ khủng bố mà người ta gọi là Dung nham. Cả cái động phía dưới hoàn toàn chỉ là Dung nham không mà thôi, không có gì khác.
Phía trên nóc của động thì là khoảng không mờ mịt, không thấy đỉnh.
Nhưng đáng chú ý nhất lại là trung tâm của huyệt động.
Tám sợi dây xích từ bốn phương tám hướng cắm trong ngũ chỉ sơn giao hòa cùng một chỗ. Tại vị trí đó là một đoàn ánh lửa vàng rực rỡ, tinh khiết tới tận cùng của màu vàng. Không gì có thể vượt qua được sắc vàng đẹp đẽ ấy.
- Xích Huyết thúc, đây là chỗ nào?
Vũ Tôn nhịn không được, nhìn tám sợi xích đang cuốn chặt lấy đoàn ánh lửa vàng rực rỡ kia hỏi.
Xích Huyết Hoàng không trả lời câu hỏi của hắn, mà chăm chú nhìn đoàn ánh lửa chập chùng kia sau đó bất ngờ kêu lên thật lớ:
- Kim ô, ngươi còn không xuất hiện đi? Ta tới thực hiện lời hứa giải thoát cho ngươi đây.
Giọng của Xích Huyết Hoàng ầm ầm vang vọng khắp hang động, khiến cho ngọn núi rung chuyển dữ dội. Nhưng bất ngờ thay, tám sợi xích quang mang lóe lên, rung một chút thì mọi thứ lại trở về yên tĩnh như ban đầu.
Không có gì thay đổi sau tiếng hét của Xích Huyết Hoàng.
- Xem ra ngươi cam tâm tiếp tục ở lại đây rồi. Đã như vậy thì tiếp tục sống nốt quãng đời ở Ngũ chỉ sơn này đi.
Xích Huyết Hoàng thấy không có động tĩnh gì thì tức giận nhìn đoàn ánh lửa gắt lên. Sau đó hắn phất tay, nhìn Vũ Tôn ý bảo quay trở về.
Vũ Tôn mơ mơ hồ hồ, không hiểu cái gì nữa theo phản xạ quay người trở ra.
Đột nhiên không gian như chấn động. Vũ Tôn không nhịn nổi quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy đoàn ánh lửa đang bất động kia đột nhiên " cựa quậy" sau đó nhanh chóng lớn dần lên.
Một cái mỏ, một cái cổ, một cái chân … từng thứ từ từ xuất hiện từ trong hư không.
Tám sợi xích mạnh mẽ tỏa ra quang mang như muốn ngăn cản nó hoàn toàn hiển lộ nhưng vẫn không được. Cuối cùng, đoàn ánh lửa kia hoàn toàn xuất hiện trước mặt Vũ Tôn.
Đó là một con chim cực lớn, vàng rực rỡ gấp ngàn vạn lần ánh sáng mặt trời. Toàn thân nó chỉ có một màu vàng thuần túy, cực kì diễm lệ. Hai cánh oai hùng, đẹp hơn bất kì loài chim nào Vũ Tôn từng thấy, đôi mắt uy nghiêm như có thể nhìn xuyên vạn vật, từng sợi lông trên cơ thể nó như tôn lên sự cao quý, thánh khiết, chúa tể vạn vật. Dưới bụng nó là ba cái chân không lớn không nhỏ.
Mọi từ ngữ để miêu tả nó hoàn toàn không có. Vũ Tôn chỉ biết trầm trồ kêu lên: Hoàn mỹ.
Có lẽ chỉ có hai từ đó là chính xác nhất.
Đáng tiếc nếu không có tám sợi xích xuyên qua chân, cánh, thân hình, cổ thì mới thực sự thể hiện ra sự phi phàm mà con chim ba chân này có được.
Đôi mắt nó nhìn Vũ Tôn như nhìn một sinh linh hèn mọn. Từng ngọn lửa từ thân thể nó bốc cháy hừng hực.
- Ta còn tưởng ngươi không buồn xuất hiện nữa.
Giọng Xích Huyết Hoàng mỉa mai vang lên.