Chương 136: Thiên Sứ Nhất Tộc.

Vũ Tôn

Chương 136: Thiên Sứ Nhất Tộc.

Quả nhiên không làm nó thất vọng, kì biến nhanh chóng xảy ra.

Lần này không phải là giọt Kim huyết nữa, mà là … viên Hắc Hồn hoàn.

Vũ Tôn đang trong trạng thái bất tỉnh, vậy mà nó lại lần nữa tự động xuất hiện, giống như lúc bên trong Trung tâm Ma thú sâm lâm.

Nhìn thấy nó, Kim Ô khiếp đảm co rụt mắt lại không dám ho he cái gì. Cứ nghĩ đến tiếng nuốt nước bọt thèm khát mà nó nghe được là lông Chim của nó dựng đứng lên.

Tuy nhiên lần này Hắc Hồn hoàn không buồn để ý đến nó nữa mà đang chú ý tới một bữa tiệc thịnh soạn hơn.

Đương nhiên, ngoài Kiếp vân Hỗn độn thì chẳng còn gì khác.

Một đôi con mắt trái ngược nhau vô thanh vô tức xuất hiện, nhìn chằm chằm vào từng hạt Tinh tú Hỗn Độn đang rủ xuống.

Cả Thiên địa của Tiềm Long Đại Lục biến sắc, chỉ còn lại hai màu Trắng và Đen thuần túy cực điểm. Vạn vật không ngoại trừ thứ gì từ có ý thức hay đồ vật vô thức … tất cả đều nằm rạp xuống không thể ngẩng đầu lên.

Luyện khí, Hậu Thiên,Tiên Thiên,…,Võ Đế … không chừa một ai, toàn bộ bị một luồng khí thế vô hình tác động đến không tự chủ nằm rạp cúi mặt xuống đất.

Trong đầu bọn họ suy nghĩ dường như bị đình trệ, chỉ có một câu duy nhất: bái lạy chúa tể.

Kim Ô cũng không thoát khỏi tình cảnh đó, thậm chí tám sợi xích nó cũng rủ xuống tận dung nham, không dám lơ lửng giữa không trung.

Cả Thiên địa chỉ còn hai con mắt hờ hững, lãnh khốc, vô tình cùng làn mưa Tinh tú hỗn độn là có thể hoạt động.

Con mắt màu đen khẽ lướt qua viên hắc Hồn hoàn, lập tức nó lấy tốc độ ánh sáng bành trướng lên cực lớn. Từng viên Tinh tú Hỗn độn nhẹ nhàng rơi vào trong nó nhưng không có bất kì một tiếng động nào.

- Cực Độ Yên Tĩnh.

Liền suốt nửa canh giờ đám Kiếp vân Hỗn độn mới toàn bộ biến mất vào bên trong Hắc Hồn Hoàn. Khi đó đôi mắt thần bí kia mới yên tĩnh rời đi. Trước khi hoàn toàn biến mất nó còn cố ý quét qua vị trí của Kim Ô một cái.

Tới bây giờ, toàn bộ sinh linh của Tiềm Long Đại Lục mới thoát khỏi trạng thái mờ mịt kia.

Trên bầu trời Sa mạc tử thần đã trở lại trong xanh như trước đây. Từng tia nắng chiếu vào cơ thể Vũ Tôn làm hắn chói mắt, những ngón tay khẽ động đậy và có dấu hiệu tỉnh lại.

- Nóng quá …

- Đây là đâu, chẳng lẽ là Thiên đàng mà phụ thân từng nói sao? Tại sao Thiên Đường chỉ như một cái hố méo mó thế này?

Vũ Tôn ngẩn người một lúc mới thì thào nói.

- Ngu ngốc, con ếch ở trong miệng giếng thì coi trời bằng vung. Ngươi đang nằm trong một cái hố lại coi nó là Thiên Đường. Quả thực tội lỗi a. Bản Chim thấy hết sức đau lòng cho giới trẻ hiện nay.

Kim Ô tỏ vẻ đầy tiếc nuối.

- Kim Ô, là ngươi sao?

- Không phải Bổn Đại Chim thì còn có thể là ai.

- Như vậy ngươi cũng bị Thiên Kiếp của ta đánh chết ư? Ta xin lỗi, tại ta mà ngươi bị liên lụy.

- Chết cái abcxyz nhà ngươi. Bổn Đại Chim đang sống sờ sờ ra đây lại rủa Bổn Đại Chim chết.

Giọng đầy phẫn uất của Kim Ô vang lên.

- Ngươi chưa chết, chẳng nhẽ ta …

Vũ Tôn khiếp sợ kêu lên. Hắn hoàn toàn không nhớ mình tại sao có thể tránh được hai kiếp cuối cùng của Cửu tử chi kiếp nữa. Không lẽ Thiên Kiếp nhầm hắn đã chết nên bỏ qua?

- Còn ngây người ra cái gì nữa, mau kiểm tra thân thể.

Vũ Tôn bị giọng của Kim Ô làm giật mình. Hắn vội vàng dò xét lại toàn bộ cơ thể một lần.

Kết quả khiến cho hắn kinh ngạc tột độ.

- Ta đã thành công rồi, ta đột phá rồi.

Vũ Tôn sung sướng hét lên. Hắn nghĩ cho dù tránh được Thiên kiếp thì cũng sẽ bị trọng thương trầm trọng đến căn cơ, không ngờ trên người không hề có một vết sẹo nào, sinh mệnh lực lẫn sức mạnh tràn đầy.

Giờ phút này hắn đã chân chân chính chính là một Đế Quân. So với võ Hoàng đại viên mãn mạnh hơn ít nhất hai mươi lần.

Trong lúc sung sướng quá, hắn vô ý thức thả ra khí thế của Đế Quân cảnh. Ngay lập tức Thiên địa biến sắc, một vết rách không gian xuất hiện.

Kim Ô vội vã giương cánh, há miệng phun một cái thẳng vào bầu trời.Không ngờ vết rách không gian đó ngay lập tức bị khép lại, đồng thời Thiên địa cũng trở lại bình thường.

- Ngu ngốc, may mắn Bổn đại chim ra tay kịp nếu không ngươi đã bị tống xuất khỏi đây tới Vị diện khác rồi. Còn muốn ở lại Tiềm Long Đại Lục thì hãy biết thu liễm khí tức của mình. Ta đã giúp ngươi che giấu khí tức, nhưng chỉ được mười năm. Sau mười năm ngươi chắc chắn phải rời khỏi Vị diện này.

Kim Ô tức giận quát lên.

Vũ Tôn gãi gãi đầu, sau đó đem cảnh giới áp chế ở Võ hoàng sơ kì, lăng không phi hành lên khỏi cái hố hắn đang đứng.

Nhưng mà trước mặt hắn lúc này đâu còn Ngũ chỉ sơn? Chỉ có một con Chim ba chân Khổng Lồ đang vỗ nhẹ đôi cánh cực lớn nhưng không hề có một tiếng động gì. Đó không phải là Kim Ô sao?

- Kim Ô, ngươi thoát khốn.

Vũ Tôn kinh hỉ nhìn thân ảnh Kim Ô hỏi.

- Dĩ nhiên, ngươi nghĩ mấy sợi sắt rỉ đó làm gì được Bổn đại chim sao? Chẳng qua Bổn đại chim tu thân dưỡng tính nên mới cố tình ở đó cho chúng xiềng xích lại, khi nào thích thì Bổn đại chim sẽ tự ra đi.

Kim Ô đắc ý nhìn Vũ Tôn khoe khoang.

Con Bổn đại chim này vô sỉ cực độ rồi. Rõ ràng Hắc sắc ma đồng thả nó ra vì tặng Vũ Tôn hai giọt tinh huyết vậy mà ngang nhiên vỗ mông thổi lửa. Có lẽ bị nhốt lâu ngày tâm nó sinh ra biến đổi. Nhưng mà Vũ Tôn hoàn toàn không biết điều này, tuy nhiên hắn hoàn toàn không tin lời của Kim Ô, mà hắn nghĩ rằng Thiên Kiếp của hắn giúp phá bỏ Phong Ấn của nó.

- " … "

- Tiểu tử, Tinh cầu này quá yếu nhược không thể dung được ta. Nếu ta còn ở đây càng lâu sẽ càng làm nó nhanh chóng bị hủy diệt, cho nên không thể nào tâm sự với ngươi lâu hơn được. Đây là thứ ngươi muốn, hãy nhận lấy đi.

Dứt lời, từ miệng nó phun ra một chiếc hộp nhỏ lộng lẫy, tinh xảo bên trong có chứa thứ mà Vũ Tôn nghe lời Xích Huyết Hoàng muốn.

Vũ Tôn đưa tay nắm lấy chiếc hộp. Chiếc hộp này rất nhẹ, như một sợi lông vậy.

- Ta biết ngươi muốn có nó là nghe lời tên Xích Huyết gà kia. Trước kia có lẽ giao cho ngươi, Bổn đại chim còn có chút không đành lòng nhưng bây giờ thì quên đi.

Quà mà ta nói tặng cho ngươi ngươi cũng đã nhận được rồi. Chính nhờ nó mà ngươi bảo trụ được cái mạng nhỏ của mình, nên đừng mở miệng đòi ta nữa (Con chim này mặt dày nên giỏi nổ). Hơn nữa, sau lưng ngươi có đồ án Hỏa diễm. Ngươi có một phân thân Quang minh chi thể, mà Quang minh vốn là thuộc tính biến dị từ Hỏa mà ra vì vậy có thể tương hỗ cho nhau. Ngươi đừng bỏ lỡ nó, đó có thể coi là một đại cơ duyên của ngươi.

Cố gắng tu luyện, một Thần vị nhất định có vị trí của ngươi. Người có thể vượt qua Cửu Tử Chi Kiếp ngươi là người đầu tiên Bổn đại chim chứng kiến. Bổn đại chim chờ ngươi đạt tới ngày đó. Ta đi đây.

Nói xong nó khẽ đập cánh rồi bay hướng về bầu trời. Thân ảnh nó như mặt hồ bị ném vào một viên đá, hư ảo dần sau đó hoàn toàn tan biến.

Chỉ còn văng vẳng tiếng chim vô sỉ đâu đó vang lên:

- Đại Chim phiêu lãng khắp Vũ Trụ
Oai phong uy vũ khắp bát phương
Vô số kẻ quỳ theo năm nỉ
Bao nhiêu Chim cái gọi Chim ơi
Ta đây đâu phải đồ dễ dãi.
Đừng có dụ ta, vô ích thôi …

Từ nay, một trong Tứ Đại Cấm Địa Sa mạc tử thần chính thức biến mất khỏi Tiềm Long Đại Lục.



Vũ Tôn câu thông với Xích Huyết Hoàng. Khi hắn biết Vũ Tôn đã vượt qua Thiên kiếp thì hết sức vui mừng. Vũ Tôn cũng không nói cho hắn biết mình phải độ Cửu Tử chi kiếp.

- Xích Huyết thúc, cái hộp này là Kim Ô giao cho ta.

Vũ Tôn đưa chiếc hộp nhỏ như bàn tay mà Kim Ô giao cho hắn.

- Con hỏa điểu đó đâu rồi? Nó đã hóa giải phong ấn hả.

- Ừm, nó đã thành công hóa giải phong ấn và cũng rời khỏi đây rồi.

- Vậy mở chiếc hộp lấy thứ đó ra đi.

Vũ Tôn gật đầu, đem chiếc hộp Kim Ô giao cho từ từ tách làm đôi. Một luồng hào quang thánh khiết nhẹ nhàng từ bên trong tỏa ra. Đến khi chiếc hộp được mở ra toàn bộ thì đập vào mắt hắn là một sinh vật kì lạ:

"Nó" giống như một đứa trẻ sáu hay bảy tuổi nhưng thu nhỏ lại nhiều lần. Mắt xanh lam, môi đỏ thắm, da dẻ mịn màng như mỡ và trong suốt như pha lê, long lanh, lấp lánh. Hai tay bắt chéo chụm lại trước ngực, phía sau lưng nó có tám chiếc cánh nhỏ trắng tinh khôi, xếp đều bốn cái mỗi bên.

Một sinh vật đẹp nhất mà Vũ Tôn từng chứng kiến. Khi nhìn thấy nó, hắn chỉ muốn nhẹ nhàng nắm lấy ôm vào lòng.

Đúng là Kiệt Tác của Tạo Hóa.

Thiên Sứ Nhất Tộc.