Chương 124: Một quyền.

Vũ Tôn

Chương 124: Một quyền.

Một quyền vừa né được, quyền thứ hai lại tới.

Mỗi quyền giáng xuống nền của tỉ thí đài khiến một mảng đất đá lớn bị chấn vỡ. Cả tỉ thí đài rung lên dữ dội.

Nhưng Vũ Tôn đều hết sức dễ dàng né được.

Người khác khiếp sợ bởi lực đạo của Đại địa chi hùng, thậm chí có kẻ cho rằng Vũ Tôn may mắn nên đều vừa vặn né được quyền thủ.

Đương nhiên người tinh mắt thì sẽ nghĩ khác hoàn toàn. Làm gì có may mắn liên tục bốn năm lần như vậy.

- Tại sao ngươi không xuất ra Hồn hoàn? Chẳng lẽ muốn sỉ nhục ta?

Tên đối thủ ánh mắt khó chịu nhìn Vũ Tôn, giọng ồm ồm hỏi. Từ đầu trận đến giờ Vũ Tôn chưa hề triệu hồi ra Hồn hoàn. Không cần nói Hồn hoàn đối với Hồn hoàn sĩ quan trọng như tính mạng, Vũ Tôn làm vậy tuyệt đối không khác gì không coi đối thủ vào mắt.

Không chỉ mình tên đối thủ mà cả những người chứng kiến đa số đều nghĩ như hắn. Cho rằng Vũ Tôn sỉ nhục kẻ đánh với mình. Ánh mắt mọi người tức giận, thậm chí có tiếng mắng chửi vang lên.

- Tất cả trật tự, nếu không đừng trách ta không khách khí.

A Đạt Đạo sư nhìn những người kêu la lớn giọng át đi.

- Ngươi cũng biết Hồn hoàn của ta không phải Hồn hoàn thuộc dạng công kích, hơn nữa thực lực ta nếu có Hồn hoàn thì ngươi càng không có một phần trăm hi vọng.

Vũ Tôn lười biếng trả lời.

- Hừ, Đại địa gào thét.

Hiển nhiên tên thiếu niên kia không hài lòng với câu trả lời của Vũ Tôn. Hai nắm quyền của Đại địa chi hùng mạnh mẽ nện vào nhau. Một luồng kình khí khuyếch tán ra khiến tâm hồn người khác run rẩy. Vũ Tôn chỉ thấy tai mình ù ù lên như bị cái gì đó giáng mạnh. Nhưng ngay lập tức hắn thoát khỏi trạng thái trì độn.

- Có chút bản sự.

Hắn khẽ nhíu mày nhìn đối thủ thầm nghĩ. Quả thực đây là một trong những kẻ mạnh nhất mà hắn đã chứng kiến từ đầu ngày thi đấu đến giờ.

Tên thiếu niên kia thấy Vũ Tôn choáng váng giây lát cực kì nhanh gọn nhảy xổ tới, hai nắm tay từ trên trời giáng xuống thẳng người hắn.

- Ầm ầm…

Hai tiếng nổ vang lên. Thân ảnh Vũ Tôn bắn ngược ra đằng sau. Rõ ràng hắn lại xảo diệu né được khi nắm quyền nện xuống.

- Hừ, ngươi chỉ biết làm rùa rút đầu không dám đấu trực diện với ta một trận hay sao?

Tên thiếu niên đối thủ căm tức nhìn Vũ Tôn khiêu khích. Đánh nãy giờ nhưng hắn chưa đụng tới được góc áo của Vũ Tôn. Cứ thế này hắn sẽ sớm tiêu hao thể lực mà thất bại.

- Như ngươi mong muốn.

Vũ Tôn mỉm cười. Lần đầu tiên trong trận đấu hắn đưa một cánh tay phải ra thành quyền, chủ động nhảy đến tấn công đối thủ.

- Ngu ngốc. Đòi so khí lực với Đại địa chi hùng sao? Ngoài Mãng ngưu ra, ta sợ gì so khí lực với ai.

Tên thiếu niên đối thủ nghĩ rằng Vũ Tôn bị hắn khích tướng nên làm liều. Hắn cười gắn, toàn bộ sức mạnh dồn vào cánh tay phải muốn đấm gãy tay Vũ Tôn đi cho hả giận.

Một bên là một thiếu niên nhỏ bé, một bên là hư ảnh của một con Đại địa chi hùng khổng lồ. Chỉ nhìn bằng mắt thường ai cũng nghĩ Vũ Tôn sẽ xong rồi.

Không có Hồn hoàn mà chủ động dùng sức mạnh cơ thể để đối cứng với Hồn hoàn yêu thú quả thực là điều ngu muội.

Nhiều nữ nhi không dám nhìn cảnh máu thịt be bét, cánh tay rụng rời nên lấy tay che mắt lại.

- " Ầm "

Một tiếng vang lớn xuất hiện. Hai cánh tay của Đại địa chi hùng và Vũ Tôn va chạm vào nhau. Cánh tay Vũ Tôn lóe lên quang mang nhỏ sau đó tiêu tán, trong trường chỉ cí Hồn Thiên Đế mới nhìn thấy được. Kình khí xuất hiện từ vụ va chạm văng loạn xạ tứ phía làm đất đá bụi mù.

- "Bịch."

Một tiếng động không quá lớn nhưng hầu như ai cũng nghe được rõ ràng. Rõ ràng là đã có người gục xuống. Là ai đây? Chín mươi chín phần trăm, trừ nhóm Chan ra thì ai cũng nghĩ đó là Vũ Tôn.

Cho dù ngươi hơn hắn mười cấp đi nhưng không có Hồn hoàn trợ giúp thì làm sao có cửa đấu với Đại địa chi hùng.

Bụi mù dần tản đi, đập vào mắt mọi người là một khung cảnh tràn đầy khiếp sợ.

Chỉ thấy Vũ Tôn vẫn sừng sững đứng đó như một ngọn núi, còn đối thủ của hắn thì nằm bẹp ở một góc của Tỉ thí đài.

Từng tiếp hít khí lạnh tràn đầy khiếp sợ vang lên. Đúng là một kết quả không ai dám tin tưởng.

"Nhục thân thằng này cường hãn đến mức nào? Có thể chọi cứng với Đại địa chi hùng?"

Đó là suy nghĩ chung của mọi người.

Chan, Dương, Tiểu Tam, Trương Dực cũng khiếp sợ, sau đó hoan hô ầm ĩ. Thậm chí đến bọn chúng cũng không tin nổi vào mắt mình Vũ Tôn mạnh đến thế.

- Đây là Phàm thể đỉnh sao?

A Phong khóe miệng giật giật, không nhịn được quay sang mấy vị Đạo sư hỏi.

- Huynh hỏi ta ta biết hỏi ai.

A Đạt cũng khiếp đảm trả lời.

- Tuyệt đối không phải Phàm thể. Có lẽ trắc thí thể chất thạch đã có sai sót. Phàm thể đỉnh không thể có khí lực khủng bố như vậy. Thể chất của hắn phải cực kì mạnh mẽ. Cho dù ba mươi cấp không dùng Hồn hoàn cũng không thể mạnh đến mức đó được.

A Minh Đạo sư kiên quyết lắc đầu khẳng định chắc nịch.

Ba vị Đạo sư gật đầu đồng ý.

- Xem ra chúng ta sai lớn rồi. Cứ nghĩ hắn may mắn ăn được Thiên địa linh quả nào đó nên thực lực tăng mạnh nhưng xem ra có sai lầm khi trắc thí.

- Hồn hoàn phân viện chúng ta năm nay nhặt được bảo rồi. Ngoài Bảo Nhi Huyền Linh Thánh thể còn có tên nhóc này. Vị trí quán quân Chung kết đại hội tuyệt đối nắm trong tay.



Tên đối thủ của Vũ Tôn run rẩy ngồi dậy, ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn sau đó cúi mặt nói:

- Ta thua. Đa tạ ngươi hạ thủ lưu tình.

Những tiếng " Ồ " từ bốn phía vang lên. Nếu Vũ Tôn đã " hạ thủ lưu tình " vậy hắn toàn lực sẽ mạnh đến mức nào?

- Ngươi cũng rất mạnh, cố gắng lên, sau này ngươi chắc chắn sẽ có thành tựu không hề thấp.

Vũ Tôn đưa tay kéo hắn lên. Những lời vừa rồi hắn nói hoàn toàn là sự thực.

- Trận đấu kết thúc, số một trăm sáu mươi chín thắng lợi.

Tên trọng tài cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại tuyên bố kết quả.

Vũ Tôn cất bước rời tỉ thí đài. Đối thủ của hắn phía sau nhìn bóng lưng hắn ánh mắt phức tạp. Hắn đã hiểu không phải Vũ Tôn xem thường hắn mà căn bản là không cần thiết phải triệu hồi Hồn hoàn. Nếu như Vũ Tôn triệu hồi Hồn hoàn ra thì hắn càng thảm bại hơn nữa.

Hắn thua, tâm phục khẩu phục.

- Ngươi khá lắm. Không ngờ ngươi mạnh đến mức đó.

Chan nhìn Vũ Tôn như nhìn thấy quỷ, đấm đấm vào ngực hắn nói.

- Ây da nhẹ tay thôi. Ngươi đấm vậy có tin ta vỡ ngực mà chết không?

Vũ Tôn vẻ mặt đau đớn ôm ngực kêu lên.

- Thôi đi, coi chúng ta là con nít hay sao. Mọi người, bạo hành hắn một trận đi.

Dương thừa hiểu Vũ Tôn chỉ giả vờ. Hắn khởi xướng, đấm túi bụi vào lưng Vũ Tôn. Mấy người kia cũng hưởng ứng, tám cánh tay liên tục nện vào người hắn. Dĩ nhiên là không dùng chút lực nào.

- Ai ai, bớ người ta chết người rồi.

Vũ Tôn ôm đầu ngồi thụp xuống kêu lên nhưng không tránh né. Nhiều ánh mắt đổ dồn lại nhìn bọn hắn đầy vui vẻ. Không khí căng thẳng của Tỉ thí trường bị mấy tên Tân sinh làm cho náo nhiệt đi rất nhiều.

- À, Cún thế nào rồi?

Vũ Tôn quay sang nhìn mọi người hỏi.

- Không phải ngươi nhìn sẽ biết sao?

Tiểu Tam chỉ tới Tỉ thí đài của nàng.

Lúc này Cún vẫn đang chưa kết thúc trận đấu. Đối thủ của nàng là một thiếu niên có mười bảy cấp Hồn sĩ. Hắn Hồn hoàn là một đầu Hắc ám miêu.

Miêu tộc thiên về tốc độ, là chủng tộc cũng không xa lắm so với hồ tộc của Cún. Bởi tốc độ của hắn vượt trội cho nên dù Cún thực lực cao hơn một cấp cũng chưa thể kết thúc trận đấu được.

Đối thủ của nàng kinh nghiệm chiến đấu có vẻ rất tốt, liên tục dựa vào thân pháp né tránh, đợi thời cơ ra đòn. Nhưng bất lợi cho hắn là hồn kĩ mị hoặc của Cún giống như khắc tinh của hắn. Không dưới vài lần hắn suýt chút nữa bị đánh bay ra Võ đài vì nhìn vào mắt nàng.

Chiến đấu mà không nhìn đối thủ quả là một cực hình. Mỗi khi nhìn tới lại vội vàng nhắm mắt lại hoặc tránh xa ánh mắt nàng ta.

Dường như có chút khó chịu vì thời gian diễn ra trận đấu đã không còn ngắn, Cún cắn răng dùng đến hồn kĩ mà nàng chưa bao giờ thi triển ra.

- Điên đảo sinh linh.

Một tiếng nói nhẹ nhàng từ trong miệng nàn phun ra. Tên đối thủ không tự chủ được quay đầu nhìn nàng. Trong đầu hắn vẫn vang vọng bốn chữ Điên đảo sinh linh như giọng nói của một nữ thần, mãi không tiêu tán. Ánh mắt cún sắc hồng lóe lên mạnh mẽ. Khuôn mặt đối thủ của nàng ngây dại ra.

Sắc mặt Cún tái nhợt, rõ ràng vì thi triển Điên đảo sinh linh khiến nàng tiêu hao gần như toàn bộ thể lực. Cây roi vung lên, cuốn lấy đối thủ còn ngây dại mạnh mẽ ném hắn khỏi tỉ thí đài.

Nàng ngồi bịch xuống đài, thở hổn hển.

- Trận đấu kết thúc, số một trăm bảy mươi giành chiến thắng.

Trọng tài tuyên bố kết quả. Đối thủ của nàng vẫn còn chưa thoát khỏi mị hoặc, ngây ngẩn nằm dưới đất.

Nhóm người Vũ Tôn chen chúc lên tỉ thí đài dìu Cún xuống. Khóe miệng nàng vui vẻ nhếch lên nhìn mọi người cười thật tươi.