Chương 114: Hồi ức của Cún (1)

Vũ Tôn

Chương 114: Hồi ức của Cún (1)

Ngày hôm nay, cả nhóm bọn chúng quyết định nghỉ ngơi một ngày để ngày mai chuẩn bị đại tái.

Trừ Bảo Nhi đạt tới ba mươi cấp, được các Đạo sư đặc biệt dẫn tới Ma Thú sâm lâm giúp nàng có Hồn hoàn thứ ba.

Tốc độ tu luyện của nàng khiến người khác trợn mắt há mồm, khiếp sợ ghen tị không thôi.

Cố gắng đã cố gắng rồi, tu luyện đã tu luyện rồi. Nghỉ ngơi để thoải mái cũng coi như giảm áp lực cho bản thân. Hơn nữa một ngày không làm bọn chúng tăng một cấp được.

Vì vậy cả đám sáu người bọn chúng quyết định xin phép ra ngoài một ngày để trải nghiệm cuộc sống trước kia.

Theo qui định của học viện thì phải kết thúc đại tái các tân sinh mới lần đầu tiên được xin trở về gia tộc. Đương nhiên ngươi có thể nhận nhiệm vụ để ra ngoài, trốn về gia tộc ít ngày nhưng như vậy sẽ vi phạm qui định của học viện, bị phát hiện sẽ phạt rất nặng.

Tại sao lại như thế? Đơn giản thôi. Không phải vì muốn tốt cho các ngươi sao. Lo mà tu luyện đi, chứng tỏ giá trị của mình trong kì đại tái đã sau đó ngươi làm gì cũng được. Đã vào học viện mà còn nhớ nhung gia tộc thì đến bao giờ mới thành cường giả.

Vậy nên bọn chúng có nhớ nhà cũng chỉ âm thầm giữ trong tim. Hơn nữa nhà tên nào cũng xa lắc, ít nhất là vài ngày đi ngựa liên tục. Cho nên muốn về cũng chịu.

Trong nhóm lúc này có mình Cún là nữ. Ai cũng hiểu nên hết sức cưng chiều nàng. Bởi vì tính nàng rất ngây thơ nhưng thiện lương vô cùng. Tuy có nghịch ngợm, quậy phá đôi chút nhưng nàng đối xử với bằng hữu cực kì chân thành. Không tên nào trách nàng được điều gì.

Cách Nam Thiên Học Viện không quá xa có một tiểu trấn tên là Quảng Bình.

Tiến vào Quảng Bình trấn, Cún mới bộ lộ hết sự trẻ con đáng yêu của mình. Nàng tung tăng như chim sẻ, chạy hết hàng nọ quán kia làm đám Vũ Tôn đuổi theo mệt bở hơi tai. Khi thì mua cái này, khi thì đòi cái kia. Chỉ một giờ mà mỗi tên trong nhóm đã ôm một đống đồ cho nàng.

Khi mọi người kêu ca thì Cún trừng mắt bĩu môi, nói là mua cho Bảo Nhi vì Bảo Nhi không có mặt ở đây được. Thế là cả đám lại câm nín. Lí do như vậy biết phản bác làm sao???

Cảnh tượng năm tên thiếu niên lẽo đẽo theo sau một thiếu nữ, trên người ôm theo một đống đồ đúng là bi hài. Mọi người tò mò chỉ trỏ, bàn tán. Thậm chí không ít người nghĩ bọn chúng là người hầu của Cún khiến chúng chỉ muốn bịt mặt độn thổ cho xong.

- Ơ, bà cô nãi nãi của ta sao không đi nữa à?

Chan méo mặt nhìn Cún đang ngẩn người đứng bất động hỏi.

Không có lời đáp.

Trước kia ai dám gọi Cún như vậy thể nào cũng bị nàng cho vài cái véo thật mạnh. Nhưng bây giờ nàng lại đột nhiên không hề để ý.

- Cún, đứng đây làm gì? Nhanh tránh đường cho người khác nào.

Vũ Tôn cũng túm tay nàng, lắc lắc.

Im lặng, không trả lời. Chỉ thấy cơ thể nàng thỉnh thoảng khẽ run lên.

Mọi người cả kinh.

Vũ Tôn sợ nàng có chuyện gì, chạy lên trước mặt nàng. Nhưng mà hắn thấy …

Cún đang khóc. Thực sự nàng đang khóc.

Đôi mắt nàng đã đỏ hoe, nước mắt từng giọt dài rơi xuống. Thỉnh thoảng nàng run run chính là nàng nấc lên.

Nàng khóc, nhưng không một tiếng động. Chỉ có hai hàng nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Đột nhiên Vũ Tôn thấy đau xót, cảm giác tội lỗi dâng lên. Hắn vội tới trước mặt bốn tên kia nhẹ giọng:

- Cún đang khóc. Ta không biết phải làm sao.

Một lời nói ra, cả bốn tên há hốc miệng kinh ngạc. Cún khóc??? Tại sao nàng lại đột nhiên khóc? Nhưng không ai biết nên làm gì vào lúc này. Tên này nhìn tên kia ánh mắt đưa đẩy, ý bảo ngươi hãy làm nàng nín đi.

Chan bỗng đưa tay tát mình một cái, lớn giọng:

- Đều là tại ta, tại ta nhiều lời. Cún suy nghĩ cho bạn bè nên mới mua nhiều đồ như vậy. Hơn nữa nàng còn trẻ con nên mới như vậy. Ta không biết thông cảm còn trách nàng vài lời. Là ta không tốt. Cún, hãy nhéo tai ta đến khi nào hết giận.

Đúng a. Chan vừa nói ra từng tên cũng thấy có lỗi. Chỉ là ôm ít đồ thôi mà, nam nhi sức dài vai rộng, khom lưng gánh hai hạt vừng còn được nói gì chút đồ lặt vặt này. Chỉ vì chúng mà một thiếu nữ phải bật khóc. Từng tên không ngần ngại trách móc, chửi bản thân mình ích kỉ. Năm tên thay phiên nhau bảo Cún hãy véo tai, đấm đá chúng cho chán đi.

Nhưng vô dụng. Cún vẫn thẫn thờ, nước mắt vẫn tuôn ra.

Rút cuộc phải làm sao cho nàng hết giân? Không kẻ nào biết nói làm sao. Bọn chúng trong chuyện dỗ con gái ngay ngô như gà mới nở.

Vũ Tôn đánh bạo tiến lên, đặt tay lên vai nàng vỗ vỗ. Cún như tìm được chỗ dựa, nhào vào vai hắn nấc lên nghẹn ngào.

Vũ Tôn như hóa đá tại chỗ.

Chan, Dương, Tiểu Tam, Trương Dực cũng ngây ngốc. Đây là Cún thật sao???

Phải mất một hồi hắn mới dỗ được Cún thôi không khóc nữa. Người qua đường nhìn hắn và cún khiến hắn mặt đỏ tới mang tai.

Cún rời khỏi vai hắn, để lại một mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ khiến hắn có chút không nỡ. Cún chỉ tay lại một phía trên đường nói:

- Mấy tên khùng các ngươi nghĩ ta nhỏ nhen vậy à. Ta khóc vì tiểu cô nương kia kìa.

Cả lũ thở phào, nhìn theo nàng. Ở góc đường có một cô bé chừng mười tuổi, mặc một bộ đồ tang màu trắng hơi rách rưới, bẩn thỉu. Tiểu cô nương hai chân quì dưới đất, bên cạnh nàng là một chiếc chiếu gấp làm đôi. Ở giữa hai lớp chiếu là một thi thể của một lão nhân tóc bạc trắng. Trước mặt nàng là một chiếc hộp nhỏ để xin tiền người qua đường. Dựng cạnh nàng là một tấm biển ghi: Bán thân chịu tang ông.

Tiểu cô nương sắc mặt đã nhợt nhạt, hiển nhiên vì quì rất lâu rồi. Nhưng ai cũng chỉ vô tình đi ngang qua nàng nhìn chứ không có ai giúp đỡ. Cơ thể nàng đôi lúc đung đưa, muốn ngã quỵ xuống nhưng lại cứng rắn quỳ thẳng lên.

- Ta tới giúp nàng, các ngươi có ai đi cùng không?

- Đương nhiên là có rồi. Ngươi không làm thì ta cũng làm.

Cả năm cái miệng đồng thanh đáp. Quả thực đó cũng là suy nghĩ trong lòng chúng. Nhìn một tiểu cô nương khổ sở như vậy không kẻ nào kìm lòng được.

- Muội muội, ngồi xuống đi, đừng quì nữa.

Cún nhẹ nhàng tới trước mặt tiểu cô nương, đưa tay ra giữ lấy cơ thể nhỏ bé của nàng nói.

- Tiểu thư, xin hãy giúp muội, muội sẽ làm nô tì cho tiểu thư cả đời.

Tiểu cô nương nước mặt rưng rưng chảy, quì xuống vài Cún lia lịa. Cún hoảng hốt, vội nâng nàng ta dậy.

- Muội đừng làm vậy. Tỉ sẽ giúp muội mà, muộn không cần phải lo lắng.

Nàng kéo tiểu cô nương vào lòng vỗ về, nước mắt mới ngưng lại lại bắt đầu tuôn rơi.

Vũ Tôn cầm túi đồ ăn Cún mua nãy giờ đến bên cạnh nói khẽ:

- Muội muôi, ăn chút gì đi, chúng ta sẽ giúp muội chôn cất gia gia.

- Đúng vậy, có chúng ta ở đây, muội không phải lo lắng gì nữa.

Tiểu cô nương khuôn mặt lem luốc, từ trong lòng Cún tách ra. Nàng nhìn từng người một, dập đầu lia lịa:

- Muội cảm ơn các huynh, tỉ tỉ. Chỉ cần mọi người muốn thì muội sẽ là nô tì của các huynh, tỉ suốt đời.

- Muội đừng nói vậy. Muội số khổ, chúng ta không cần muội phải làm gì cả. Lá lành đùm lá rách là chuyện đương nhiên. Mau mau ăn đồ ăn đi còn lấy sức làm tang lễ cho gia gia muội.

Tiểu tam khẽ xoa đầu nàng nói.

Vũ Tôn đưa ra mấy cây kẹo hồ lô cho nàng. Nàng nhẹ nhàng cầm lấy, từ tốn ăn, miệng liên hồi cảm ơn mọi người. Cún lấy ra một cây lược chải lại tóc tai cho nàng. Chan, Dương, Trương dực cùng nhau đi tìm một nhà bán quan tài thuê người chuẩn bị đám tang.

Vũ Tôn cùng Tiểu tam thì đi mua thêm một ít đồ cần thiết. Cún nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy lòng cảm thông. Từ sâu trong lòng nàng, những quá khứ tưởng như ngủ quên lại hiện về. Nàng luôn giấu chúng sâu trong tim, nhưng hôm nay tất cả lại hiện ra rõ mồn một.

Cách đây năm năm, hoàn cảnh của nàng không khác gì tiểu cô nương lúc này.


..............


Ta đang có ý tưởng một bộ có lẽ thuộc thể loại đô thị thì chính xác hơn là huyền ảo. Cốt truyện về bảy thiếu niên, thiếu nữ VN bị UFO đem tới 1 hành tinh tu luyện sau đó giúp chúng lấy được viên Vũ Trụ Thần Thạch nếu không chúng sẽ hủy diệt cả trái đất. Main là người bị vứt bỏ ra khỏi UFO, may mắn được một vị lão giả cứu, truyền thụ tuyệt học sau đó đc quang minh và hắc ám cùng dạy dỗ. 1 em trong nhóm 6 người kia sau này yêu main, nhưng main chưa yếu. Sau này cả 7 người tới hành tinh Thiên Vương để lấy viên Vũ trụ Thần thạch. Ở đó main cùng 6 người sống như người bình thường vì thực lực bị phong ấn bởi Thần thạch. Có 1 em con 1 ông giáo sư làm trong viện nghiên cứu nơi giữ thần thạch cực kì yêu main. Đương nhiên em ấy cũng vô cùng xinh đẹp. Main nhà ta lại yêu 1 em mù, âm thầm giúp em ý khỏi mù nhưng vì main lấy hình dáng người thường, lại làm nghề bán bánh mỗi sáng nên em ý khỏi mù thì chê nghèo. Cuối cùng theo 1 thằng giàu thích em ý để lên giường. Em thích main trong nhóm 6 người kia giả vờ thích thằng nhà giàu đẹp trai kia để trả thù cho main, đồng thời khi em ý và em con ông giáo sư kia phô ra vẻ đẹp... trời đất cũng lu mờ và cả hai đồng thời nói yêu main. Em kia sau bị ruồng bỏ vì chơi chán thì hối hận, muốn main tha thứ nhưng không được... Vân vân. Sau đó lấy thần thạch thì cả đám về trái đất, chiến đấu bảo vệ quê hương khỏi kẻ thù Vũ trụ... (Còn dài lắm, tóm tắt sơ sơ).Nhưng mà thời gian thì ít cho nên không viết được. Mọi người cho ý kiến thích ta viết tiếp Vũ Tôn hay viết bộ mới nhỉ. Thấy cốt truyện trên thế nào, có được không ta?