Chương 11: Nhi tử ta làm sao thì các ngươi chôn cùng.
" Giờ chúng ta phải làm sao đây?"
1 tên hỏi. Thực sự bọn chúng mới mười mấy tuổi, đối mặt với chuyện này kẻ nào cũng rất hoảng sợ.
" Còn làm thế nào nữa. Người đã nhảy rồi, chúng ta biết phải làm gì đây? Chẳng nhẽ nhảy xuống cùng hắn à? "
" Đúng vậy, Vũ Lương cũng đã bảo có chuyện gì hắn sẽ chịu trách nhiệm. Chúng ta chỉ nghe lời hắn đuổi theo Vũ Tôn mà thôi."
" Hơn nữa hắn chỉ là 1 phế vật. Chết rồi thì có thế nào chứ. Chẳng nhẽ giết chúng ta hay Vũ Lương để trả thù sao? Ai sẽ hi sinh phế vật lấy 1 tu sĩ chứ. Nhất mạch Vũ Lương sẽ không để mặc chuyện này đâu."
" Được rồi, về đi. Không thể cứ đứng đây mãi được."
Nhìn đáy vực sâu hun hút, khẽ rùng mình nghĩ Vũ Tôn chắc chắn phải chết, bọn chúng khẽ thở dài kéo nhau về. Đúng là lợi bất cập họa, đã không có Huyền Nguyên đan còn dính vào án mạng gia tộc. Nhiều khả năng sẽ bị trách phạt. Tên phế vật Vũ Tôn này chết còn muốn lôi bọn chúng miếng thịt...
Vũ gia.
" Lão gia – phu nhân, gia chủ có lời cho gọi tới Đại Sảnh". Vũ Thiếu Dương đang cùng Trương Nhược Tích tính toán sổ sách trong phòng thì ngoài cửa 1 thị nữ cất tiếng bẩm báo.
" Được rồi, chúng ta tới ngay." – Vũ Thiếu Dương đáp lời.
2 người đứng dậy, sửa sang lại y phục. Nhược Tích cất tiếng hỏi:
" Hôm nay có chuyện gì mà phụ thân lại gọi cả 2 phu – thê chúng ta nhỉ? Từ ngày trở về gia tộc hình như đây mới là lần thứ 3. Chẳng nhẽ gia tộc có đại sự gì hay sao?"
" Ta cũng không biết nữa. Hiếm khi phụ thân nhớ tới chúng ta. Cứ đi xem sao. Có lẽ gia tộc có đại sự cũng nên."
" Không hiểu sao nãy giờ muội thấy rất bất an. Trong lòng bồn chồn như lửa đốt vậy."
" Vậy sao. Ta cũng có chút cảm giác. Tới cảnh giới của chúng ta sẽ không vô duyên vô cớ mà bất an. Chẳng lẽ liên quan đến lần triệu kiến này của phụ thân. Đi mau đi, xem có chuyện gì xảy ra."
Trong lòng có chút lo lắng, 2 người rảo bước tới Đại sảnh gia tộc. Mở cửa ra, trong đại sảnh lúc này có 15 người. Gia chủ Vũ Thiên Đô ngồi vị trí cao nhất, Vũ Lương khắp người bầm dập, thâm tím, sưng vù đang quỳ dưới đất cùng 11 tên thiếu niên khác. 2 bên có Vũ Thanh, phụ thân Vũ Lương cùng Nhị trưởng lão cùng Tứ trưởng lão.
Khẽ nhíu mày, Vũ Thiếu Dương cùng Trương Nhược Tích cúi đầu thi lễ:
" Thiếu Dương – Nhược Tích tham kiến phụ thân. Không biết phụ thân cho gọi phu thê chúng con có việc gì."
" Vũ Lương, chuyện này có liên quan đến ngươi, ngươi kể cho Nhị thúc đi.". Vũ Thiên Đô trầm giọng nói. Trên mặt hắn lúc này còn đỏ bừng, hiển nhiên vừa trải qua 1 hồi nộ hỏa.
" Dạ thưa gia gia." Vũ Lương vâng lời đáp.
" Thưa Nhị thúc, Nhị nương, hôm nay tại Diễn Võ trường..." sau đó hắn đem chuyện ngày hôm nay tất nhiên đã qua sửa đổi có lợi cho hắn kể lại cho Vũ Thiếu Dương và Trương Nhược Tích nghe. Đến khi hắn nói Vũ Tôn trước mặt 11 người đang quỳ bên cạnh nhảy xuống Hắc Nhai vực thì mặt Trương Nhược Tích đã tái xanh, trực tiếp phun ra 1 ngụm máu ngất đi.
Vũ Thiếu Dương vội đỡ thê tử, tay chạm vào lưng Nhược Tích áp chế hỗn loạn Nguyên khí trong cơ thể nàng. Trương Nhược Tích từ từ mở mắt ra, 2 dòng nước mắt thi nhau chảy xuống. Lúc này tình mẫu tử trong nàng nổi lên, bất chấp lễ nghi nàng vội vàng lao đến, túm lấy cổ áo Vũ Lương siết chặt, mắt lạnh như băng hỏi:
" Những gì ngươi nói là giả dối đúng không? Tôn Nhi chỉ là 1 kẻ không có Nguyên lực làm sao có thể đánh 1 Luyện khí tầng 5 như ngươi được." Sau đó nàng quay sang 11 thiếu niên kia nói tiếp:
" Các ngươi nói đi, những gì các thằng nhãi Vũ Lương này nói là giả dối đúng không? Các ngươi đang đùa, dọa chúng ta có phải không?"
" Xin nhị nương bớt đau buồn, chuyện này hoàn toàn là sự thật. Vũ Tôn đánh đập Vũ Lương tất cả thiếu niên tại Diễn Võ trường đều thấy được. Hắn nhảy xuống Hắc Nhai vực cũng là sự thật." 1 tên thiếu niên cố gắng bình tĩnh nói.
" Nhược Tích muội, ngươi hãy nhìn cơ thể Lương nhi nhà ta đi. Tất cả là do con ngươi gây ra đấy. Lương Nhi nhà ta nhất thời sơ sẩy bị nó đánh đập như thế kia. Các ngươi giỏi dạy con nhỉ? May cho nó là nó đã chết, nếu nó còn sống những gì nó gây ra cho Lương Nhi nhà ta ta sẽ trả lại gấp trăm lần." Phụ thân của Vũ Lương, Vũ Thanh mặt hằm hằm tức giận nói.
Quả thật hắn tức giận cũng đúng, nhưng chủ yếu là do Vũ Lương ngu ngốc kia đường đường Luyện khí tầng 5 lại bị 1 tên phế vật không có Huyền lực đánh cho thừa sống thiếu chết. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì nhất mạch bọn hắn mất hết thể diện, trở thành trò cười cho người khác. Cho nên hắn dồn mọi tội lỗi để đổ ập lên đầu của Vũ Tôn. Nếu Vũ Tôn đã chết, vậy đem phụ mẫu hắn ra trút giận đi.
Ánh mắt sắc lẹm nhìn sang Vũ Thanh làm hắn khẽ run lên hoảng hốt, Trương Nhược Tích gằn giọng hỏi:
" Chẳng nhẽ ngươi cho rằng Tôn Nhi nhà chúng ta chết là may cho nó, là đáng phải chết sao? Con ngươi là con, con ta thì không? Nếu nó còn sống ngươi định làm gì đây?"
" Nhị muội, ngươi nên để ý lễ nghĩa. Dù sao bối phận của ta cũng lớn hơn ngươi. Còn ngươi hỏi nếu phế vật ấy còn sống thì ta làm gì ư? Ngươi nhìn con ta bị đánh thế nào đi. Nó làm gì Lương nhi nhà ta, ta sẽ trả gấp trăm lần. 1 tên phế vật lại đối xử với huynh đệ trong tộc tàn nhẫn như vậy. Thật không thể chấp nhận được. Nếu để hắn lớn lên tuyệt đối thành mối nguy cho gia tộc, ta sẽ vì đại nghĩa diệt thân."
" Hahaha, miệng chó của ngươi không thể mọc được ngà voi. Con ngươi nhân phẩm thế nào cả gia tộc này biết. Ngươi nghĩ rằng mấy lời bịa đặt này lừa dối được chúng ta sao? Tôn nhi nhà ta xưa nay hiền lành, hiểu lễ nghĩa ai cũng biết. Nó rỗi hơi đi trêu chọc 1 kẻ Luyện khí tu sĩ làm gì? Chắc chắn các ngươi, các ngươi ép buộc nó phải nhảy xuống Hắc Nhai. Lũ khốn kiếp các ngươi, nếu Tôn Nhi nhà ta có mệnh hệ gì, các ngươi chôn cùng nó đi. Hahaha."