Chương 105: Bảo Điện Bạch Ngọc.
------------
"Bịch". Tiếng bước chân trên bậc thang cuối cùng vang lên.
Những gì hắn nhìn thấy lúc này quả thực khiến hắn cơ hồ phát điên.
Một tòa nhà, mà không, chính xác là một tòa cung điện rất lớn.
Thực sự hắn không biết phải miêu tả như thế nào. Một cung điện nguy nga, tráng lệ, như làm bằng Bảo thạch. Xung quanh cung điện là rất nhiều những viên cầu nhỏ phát sáng rực rỡ. Có lẽ là Dạ Minh Châu, một loại bảo vật của Hải ngoại.
Trong lòng đất rộng lớn này, không ai nghĩ lại có một cung điện tráng lệ đến thế. So với tất cả những gì mà hắn đã chứng kiến, tòa cung điện này xứng đáng là đệ nhất.
Kể cả những siêu cấp môn phái hay ngay trong Nam Thiên Học Viện, không có nơi nào sánh được với nó.
- Thần khí. Không thể nào, tại sao ở nơi này lại có Thần khí???
Giọng nói của Xích Huyết Hoàng vang lên, hắn run run nhìn tòa cung điện trước mắt.
- Thần khí là cái gì Xích Huyết thúc?
Vũ Tôn tò mò hỏi.
Xích Huyết Hoàng hít một hơi thật sâu, sau đó không chớp mắt nhìn tòa cung điện trả lời:
- Ngươi còn nhớ ta nói về vị diện cao hơn chứ?
- Nhớ rõ.
- Tiềm Long đại lục chúng ta, cao nhất chỉ có thể tu luyện tới Võ Hoàng cảnh, sau đó phải phá không tới vị diện cao hơn mới có thể tiếp tục tu luyện. Nơi đó có những cường giả mạnh mẽ gấp ngàn vạn lần Tiềm Long đại lục. Chúng ta không rõ những cảnh giới đó là gì, nhưng mà biết nơi ấy tồn tại là được.
Vì thế, Thần là cách xưng hô chung đối với cường giả nơi ấy.
Mà Thần khí, chính là pháp bảo mà những cường giả ấy tế luyện nên. Trước kia ta cũng đã chiến đấu với mấy tên Đế Tôn, nhưng pháp khí của bọn chúng còn xa lắm mới khiến ta cảm thấy mạnh mẽ như tòa bảo điện này.
Vũ Tôn hít một hơi lạnh. Nếu vậy thì có lẽ lần này hắn đào được bảo thật rồi.
- Quên nói cho ngươi biết, Xích Huyết Kiếm cũng là thần khí đỉnh cấp đấy. Nhưng nó là Pháp bảo công kích, còn tòa cung điện này giống như là pháp bảo phòng ngự hơn.
Xích Huyết Hoàng nhìn Vũ Tôn mỉa mai nói. Hắn thực sự ghen tuông với cơ duyên của tên nhóc này. Tung hoành thiên hạ hàng trăm năm, cơ duyên không thiếu nhưng hắn đâu có cơ may đạt được Thần khí ngoại trừ Xích Huyết kiếm của sư phụ hắn để lại.
- Liệu có nguy hiểm gì không? Có cần bản tôn ta đích thân tới nơi này cho an toàn?
Vũ Tôn do dự hỏi. Nếu đây thực sự là thần khí thì với cảnh giới này của hắn không đáng để lau chùi nó chứ đừng mong nhận được chỗ tốt gì.
- Không cần, nếu chủ nhân của nó đã để ở hạ vị diện thì tuyệt sẽ không có nguy hiểm gì. Thậm chí ta hoài nghi nếu thực lực quá cao tiến vào còn bị miểu sát cũng nên.
Xích Huyết Hoàng lắc lắc đầu. Lời hắn nói cũng rất có lí.
- Cầu phú quí trong hung hiểm. Cùng lắm là tổn thất một phân thân, sau này tế luyện cũng được. Nhanh tiến vào đi, chậm kẻo sinh biến.
- Được, ta nghe lời thúc.
Vũ Tôn hơi do dự nhưng cắn răng gật đầu. Nói chỉ tổn thất một phân thân nghe rất nhẹ, nhưng mà không hề nhẹ đâu. Dù sao phân thân này cũng có tinh huyết của hắn, hơn nữa có một phần linh hồn đã dung nhập vào. Nếu bị diệt sát sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến bản tôn.
Hắn cực kì cẩn thận, đem vài cục đá nhỏ lăn tới cánh cửa của tòa Bảo điện. Không thấy có động tĩnh gì mới yên tâm nhẹ nhàng bước tới.
Khi hắn càng ngày càng gần tòa bảo điện thì khuôn mặt Xích Huyết Hoàng càng lúc càng ngưng trọng. Vũ Tôn không cảm thấy uy áp gì, nhưng hắn lại có cảm giác như bị cự sơn đè nén.
- Không được. Vị cường giả này không muốn cho kẻ có tu vi quá cao tiến vào được bảo điện này, uy áp với ta rất mạnh. Xem ra ta không giúp gì được ngươi rồi. Nhớ kĩ: Vạn sự tùy duyên.
Xích Huyết Hoàng nói với Vũ Tôn, sau đó thân ảnh ngay lập tức biến vào trong Xích Huyết Châu.
Vũ Tôn khẽ giật mình. Xem ra lời của Xích Huyết Hoàng suy đoán là sự thật. Vị chủ nhân Bảo điện này không muốn để người có tu vi cao tiến vào nơi đây.
Tuy không muốn nhưng hắn không còn cách nào khác. Không thể bỏ cuộc nửa chừng được. Biết đâu đây là đại cơ duyên.
Khi hắn mới bước đến trước cổng Bảo điện thì hai cánh cửa trắng muốt tự động mở ra. Vũ Tôn cả kinh, vội lùi về phía sau nhưng xem ra hắn quá đa nghi. Khi hắn lùi ra sau vài bước thì hai cánh cửa lại tự đóng lại.
Tự mỉm cười một mình, hắn không lo nghĩ nhiều nữa. Nếu người ta muốn hại mình thì với thực lực này hắn chết ngàn lần cũng không có gì. Tâm lí thoải mái hơn rất nhiều cho nên hắn vững bước tiến đến.
- Kétzzzz.
Cánh cửa lần nữa mở ra. Vũ Tôn chắp tay sau lưng tiến thẳng vào. Khi hắn đi qua thì hai cánh cửa lại tự động đóng lại.
Bây giờ hắn mới nhìn thấy rõ ràng được toàn bộ Bảo điện. Tòa Bảo điện này giống như được tạo nên từ cùng một chất liệu, trắng trong như ngọc thạch. Chỉ hít một hơi thôi hắn cũng cảm thấy sảng khoái, thanh tĩnh rất nhiều, thậm chí nguyên lực còn rục rịch tăng trưởng. Không hổ danh là Thần khí.
Bên trong Bảo điện là một khoảng sân khá rộng lớn, ngay phía sau là một căn phòng nguy nga, cao vút giống như chính điện, trái phải mỗi bên cũng có một căn phòng nhỏ hơn một chút. Trên nóc mỗi căn phòng được khảm bằng một viên Dạ minh châu vàng rực, phát ra ánh sáng chói lóa nhưng không hề nhức mắt như Mặt trời.
Nhưng không khác gì một cung điện chết. Ngoài Vũ Tôn ra không có bất kì một thân ảnh nào nữa.
- Tới tòa chính điện trước đi.
Vũ Tôn thầm nghĩ. Có ba căn phòng nhưng chưa biết nên đi đâu thì cứ đi vào nơi lớn nhất.
Nhưng lần này không thuận lợi như khi hắn mới tiến vào cung điện. Càng tới gần chính điện hắn càng cảm thấy bước chân nặng nề. Khi tới sát cửa Chính điện, hai chân hắn đã cực kì gian nan bước từng bước.
Hô hấp của hắn cũng theo đó khó khăn hơn.
Lần này, cánh cửa Chính điện không tự động mở ra. Hắn đành đưa tay vào muốn tự đẩy vào vậy.
Cảm giác lạnh buốt từ hai cánh cửa truyền đến nhưng không có gì khác lạ. Hắn vận toàn lực vào hai cánh tay, rướn người về phía trước đẩy thật mạnh.
"Cót kétzzz…" Tiếng cửa mở nặng nề vang lên. Trông thì có vẻ nó rất nặng nhưng thực sự thì lại ngược lại.
Bên trong căn phòng gần như trống trơn. Chỉ có mười viên Dạ Minh Châu lấp lánh tỏa ra từng tia sáng mê li, hấp hồn người chứng kiến.
Nhưng mà … ở giữa của căn phòng đột ngột xuất hiện một Bảo tọa. Ngồi trên bảo tọa là một trung niên nhân sĩ, mặt mày tuấn lãng tràn đầy khí thế nhiếp người.
Cho dù là Vũ Tôn bản tôn cũng không có được khí thế như vậy. Đúng ra mà nói thì khí thế của Vũ Tôn còn chưa bằng một phần trăm người này. Nhìn tới hắn Vũ Tôn cảm giác mình chỉ là con sâu cái kiến.
Vũ Tôn hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một người mà mới có khí thế vô hình tỏa ra đã khiến hắn kinh hãi, muốn quì bái.
Cố gắng ổn định tâm thần, Vũ Tôn phá vỡ bầu không khí im lặng:
- Tiền bối, ta vô tình tiến nhập nơi này mà không được phép. Mong ngài rộng lượng bỏ qua.
Nhưng vị "tiền bối" kia không thèm ngước mắt, vẫn giữ nguyên tư thế trầm tư, tay chống cằm:
- Người hữu duyên, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.