Chương 185: Làm cả đêm.

Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục.

Chương 185: Làm cả đêm.

Đưa mắt nhìn mười nghìn binh sĩ Khinh Kỵ Binh hộ tống hai mươi nghìn người tộc Người Rắn của bộ lạc Wartburg đi xa, Trần Văn Lâm vung tay ra lệnh:

- Tìm một trăm người giỏi về trinh sát, chia làm mười đội, thăm dò tình hình phía bắc. Có bất kỳ chuyện gì, hoặc phát hiện thế lực nào, ngay lập tức quay về báo cáo.

- Tuân lệnh!

- Toàn quân nhổ trại, chuẩn bị xuất phát, tiến về phía bắc.

- Tuân lệnh!

Mùa đông có bốn tháng, trong thời gian này, Trần Văn Lâm muốn gia tăng mộ lượng dân số nhất định cho Thị Trấn Markham. Ít nhất cũng phải kiếm được vài trăm nghìn người. Mục tiêu của hắn, đó chính là khi kết thúc năm thứ hai, Thị Trấn Markham sẽ đạt đến ba triệu cư dân.

Đoàn người nhanh chóng thu dọn lều vải, cất vào túi không gian. Chặt bỏ rào gỗ, dập lửa,....

Hai mươi nghìn người còn lại, nhanh chóng leo lên chiến mã, tiến về phía bắc, tiếp tục hành trình tìm kiếm nô lệ.

Ngày đầu tiên, mới vào Vùng Đất Loạn Lạc không lâu, Trần Văn Lâm đã tìm được một Thương Đội buôn bán nô lệ. Nhưng có vẻ như, hôm nay không may mắn như vậy, hắn di chuyển suốt nửa ngày trời, không thấy một chút dấu hiệu của bất kỳ sự sống có trí thông minh cao nào.

Nói về các chủng tộc sinh sống tại Thế Giới Dưới Lòng Đất, mỗi chủng tộc đều có điểm mạnh, điểm yếu của riêng mình.

Ví dụ như loại tộc có số lượng người ít ỏi nhất, chính là tộc Succubus. Tộc này có thiên phú Bóng Tối, trời sinh làm sát thủ và thích khách. Hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp.

Hay như tộc Người Rắn, có sở trường di chuyển nhanh, leo núi tốt và dùng cung.

Tộc Người Đầu Trâu và tộc Người Thú không khác nhau nhiều, đều có sức khỏe hơn người, lực chiến đấu mạnh mẽ, thích hợp cận chiến.

Tộc Người Thằn Lằn là một trong những tộc có khả năng ẩn nấp, ngụy trang giỏi. Nếu như ở các vùng đất sa mạc, bọn họ thậm chí có thể nhanh chóng vùi mình xuống cát, rồi di chuyển bên dưới. Trộm cắp, ám sát chính là nghề của đa số Người Thằn Lằn.

Có một tộc loài vô cùng đặc biệt, đó chính là tộc Nhân Mã. Sở hữu phần dưới là cơ thể chiến mã. Bọn họ có thân hình to lớn, thậm chí cao tới hơn ba mét, sức khỏe vô địch, tốc độ nhanh như chiến mã. Đây cũng là một tộc loài hiếm không kém tộc Succubus, thường được đào tạo làm quân đội đặc chủng. Tại Thị Trấn Markham, có nhóm Thiết Vệ chính là được tạo thành từ những Nhân Mã này.

Về phần tộc Acient Elve, chính là tổ tiên của hai tộc Night Elve và Light Elve. Phép thuật, cung thuật, nhanh nhẹn chính là ba đặc điểm chính.

Nói về số lượng tộc loài bên dưới Thế Giới Dưới Lòng Đất, quả thật rất rất rất nhiều. Thậm chí lên đến cả trăm tộc loài, có ngồi kể cả ngày cũng không hết.

Với nhiều đặc điểm đặc biệt như vậy, nên Trần Văn Lâm mới khát khao có được những đội quân được tạo thành từ những người thuần túy xuất phát tại Thế Giới Dưới Lòng Đất.

Tính toán thời gian, có lẽ bây giờ trên mặt đất cũng gần tối, Trần Văn Lâm cảm thấy bản thân cũng nên rời khỏi Yriel thế giới, trở về Thiên Tinh. Cũng may, hắn phát hiện một ngôi làng cổ bỏ hoang đã lâu. Có vẻ như, cư dân của ngôi làng này đã bị bắt làm nô lệ từ rất lâu rồi.

Mặc dù chuyện diễn ra đã lâu, nhưng vết tích chém giết vẫn còn. Trên đường đi, thỉnh thoảng có một vài bộ xương khô trắng hếu, hoặc một vài ngôi nhà bị hỏng hóc trong quá trình chiến đấu.

Có lẽ, lâu rồi cũng chưa có ai đến ngôi làng nhỏ này, tất cả đều bị phủ một lớp bụi giày, mạng nhện giăng khắp nơi. Một ngôi làng bị bỏ hoang.

Trần Văn Lâm liếc nhìn sơ qua, rồi ra lệnh:

- Dựng trại nghỉ ngơi, nhớ tăng cường canh phòng.

- Tuân lệnh!

Đây là Vùng Đất Loạn Lạc, không phải là nơi có thể thả lỏng bản thân. Ngươi căn bản sẽ không biết bản thân bị tập kích lúc nào, bởi ai. Đây là một vùng đất mà bất cứ ai cũng có thể trở thành con mồi. Không cẩn thận, sẽ mất mạng như chơi.

Trần Văn Lâm kiếm một căn nhà nhỏ, mặc dù phủ đầy bụi, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Hắn quyết định nghỉ ngơi trong này, và tất nhiên, đi theo sau còn có vệ sĩ xinh đẹp Hina Janet.

- Chủ nhân, có người theo dõi chúng ta.

Vừa đi vào phòng, Hina Janet mở miệng nói.

Trần Văn Lâm hơi bất ngờ hỏi:

- Có người theo dõi? Là ai?

Hina Janet gật đầu:

- Bọn họ ẩn nấp, không, phải nói là bọn họ sinh sống ngay tại ngôi làng này. Khi chúng ta tiếp cận, bọn họ đã nhanh chóng ẩn nấp xung quanh.

Trần Văn Lâm kỳ quái hỏi:

- Nhiều người không?

Quả thật kỳ quái, nơi này căn bản đã bị phủ một lớp bụi từ rất lâu rồi, không biết là ai sinh sống, mà có thể không tạo ra một chút dấu vết như vậy? Đúng là tài năng.

Hina Janet suy tính một chút, rồi nói:

- Không nhiều lắm, khoảng chừng một trăm người. Các nàng chắc cũng không có ác ý gì, chỉ vì cẩn thận, nên mới trốn đi thôi.

- Các nàng?

Trần Văn Lâm bắt được từ quan trọng, nghe ra, hình như là nữ giới.

- Ân, các nàng đều là người Succubus giống em. Chủ nhân, xử lý thế nào?

Trần Văn Lâm suy nghĩ một chút, một trăm người Succubus không phải là ít. Nhưng muốn bắt cũng hơi khó, thả đi cũng tiếc. Hắn đành nói:

- Hina, đi thăm dò bọn họ xem, có đồng ý gia nhập với chúng ta không. Không cần ép buộc các nàng.

Vì tạo ấn tượng tốt, Trần Văn Lâm sẽ không dùng trò bắt bớ như đám Dong Binh Công Hội kia.

Hina Janet gật đầu nhẹ, rồi thân hình thoắt lên một cái, đã biến mất hoàn toàn.

Trần Văn Lâm thở dài một cái, cô nàng Hina Janet này cái gì cũng tốt. Thiên phú tốt, có thể vượt cấp chiến đấu. Giọng nói tốt, có thể dùng để.... nghe. Tính tình ngoan hiền, sai bảo gì cũng được, cho dù là việc làm ấm giường, nhưng Trần Văn Lâm còn chưa bấn đến mức đó. Khuôn mặt thì vô cùng xinh đẹp, dáng người lại càng khó chê.

Đúng là một vệ sĩ hoàn hảo. Vừa có thể chiến đấu bảo vệ chủ nhân, vừa có thể đấm bóp, lại vừa có thể ngắm cho thỏa thích. Đúng là dễ làm người khác sa đọa. Rất khó khống chế được dụ hoặc.

Đầu óc Trần Văn Lâm vừa suy nghĩ đến những hình ảnh lung tung, thì đã nghe thấy tiếng nói dễ nghe của Hina Janet vang lên:

- Chủ nhân, bọn họ không muốn gia nhập vào chúng ta. Em cũng hết cách.

Trần Văn Lâm thở ra một hơi, loại bỏ những suy nghĩ không lành mạnh, rồi an ủi:

- Không có vấn đề gì, bọn họ lựa chọn như thế cũng dễ hiểu. Chúng ta cùng mấy người bọn họ chưa quen thuộc, không tin tưởng chúng ta cũng là chuyện bình thường. Tốt rồi, nghỉ ngơi đi, sáng mai tiếp tục hành quân.

Mặc dù tiếc nuối, nhưng Trần Văn Lâm cũng không đắn đo nhiều.

.............

Hôm sau, Trần Văn Lâm sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, ăn sáng, tắm rửa,..... Lại tiếp tục tiến vào Yriel thế giới, chuẩn bị tiếp tục hành trình gia tăng dân số cho Thị Trấn Markham.

Khi vừa tiến vào Yriel thế giới, Trần Văn Lâm thấy đầu mình đang gối lên một cái gì đó có mùi hương thơm thoang thoảng, rất dễ ngửi. Thứ này mát mát, lại có mùi thơm, cảm nhận hơi kỳ quái.

Màu trắng?

Trần Văn Lâm nhìn thấy một màu trắng nõn quen thuộc, cuối cùng hắn cũng biết mình gối đầu lên thứ gì. Chính là đùi của Hina Janet.

Trần Văn Lâm giật mình tỉnh lại. Tối hôm qua, trước khi rời khỏi Yriel thế giới, hắn đã "ủy thác" để thân thể này tự động đi ngủ. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, lại sử dụng đùi của Hina Janet làm gối ngủ. Đúng là mất mặt. Nhưng cũng khá..... sướng.

Trần Văn Lâm đứng lên, thấy Hina Janet đã tỉnh lại, cũng may da mặt của hắn dày, mặt không thay đổi nói:

- Ân, ăn uống rồi chuẩn bị rời đi thôi.

Hina Janet ngồi im dưới đất, không hề nhúc nhích, nàng bĩu môi nói:

- Chủ nhân, chân em tê quá, không đứng lên được.

Chết tiệt, đừng dùng giọng điệu làm nũng được không, mới sáng sớm, nói câu gây hiểu nhầm này để làm gì?

Mà suy nghĩ lại, để người khác gối đầu lên đùi nguyên cả buổi tối, không bị tê chân mới là lạ.

- Chủ nhân, có thể dìu người ta đứng lên không?

Hina Janet dùng giọng điệu cầu xin nói với Trần Văn Lâm. Nhưng rõ ràng là mê hoặc người khác, chứ cầu xin gì? Yêu nữ này, có ngày bần tăng thu thập ngươi, cho biết thế nào là lễ độ.

Trần Văn Lâm hít một hơi sâu, dùng hai tay níu vào phần vai của Hina Janet, rồi kéo nàng lên.

Không biết là cố ý, hay vì chân nàng tạm thời không sử dụng được, mà cả người Hina Janet đều ngả vào ngực Trần Văn Lâm, tư thế cực kỳ dễ dàng gây ra hiểu lầm không cần thiết.

- Đứng được chứ?

Trần Văn Lâm hít một hơi sâu, cố nén xung động, trầm giọng hỏi.

Hina Janet thì lên tiếng trách móc:

- Chủ nhân, ngài làm như thế cả đêm hôm qua, chân của người ta mất cảm giác rồi.

A a a a.

Ta làm chuyện gì cả đêm? Nói cho rõ ràng chứ?