Chương 3: Người bán nhân (2)

Vô Hạn Xuyên Không Tiên Bước

Chương 3: Người bán nhân (2)

" Chủ nhân, ngài muốn ăn gì bây giờ?"
Demigu hỏi chủ nhân của mình với một giọng nói hơi khàn cùng chút uể oải.

Nếu là chủ nhân của hắn trước kia thì chắc chắn sẽ trả lời ăn thứ này ăn thứ kia, đủ mọi yêu cầu về hưởng thụ, nhưng mọi chuyện lại không xảy ra, điều này làm cho Demigu rất bất ngờ bởi yêu cầu của chủ nhân của mình, một kẻ lười biếng chỉ biết có một mục đích duy nhất là ăn và ngủ.? Hắn tự hỏi trong lòng rằng liệu chủ nhân của hắn bị ấm đầu chăng.

" Ta muốn đọc sách, lấy cho ta quyển sách về các định nghĩa các loại năng lượng, cấp độ ma pháp, bản đồ,…"
Đáp lại Demigu, Cổ Linh yêu cầu tất cả các quyển sách có thông tin về thế giới này.

Thật ra hiện tại ông cũng, không, hắn mới đúng, dù sao hiện tại cũng là cuộc sống mới với thân thể người trẻ tuổi nên nói là ông thì không chính xác. Cổ Linh hắn từ khi đến thế giới này thì cũng nhận được thông tin qua chủ cũ thân thể này, hắn biết rằng chủ cũ thân thể này tên Gran và là con một gia đình giàu có, không chỉ vậy mà cuộc sống của tên Gran này chỉ có ăn và nằm ngủ, đầu óc không có một tý kiến thức gì hết, vì vậy mà hắn mới phải yêu cầu những quyển sách có thông tin căn bản về thế giới này.

Demigu là một người nô lệ được chính cha của hắn cứu nên đã thề trung thành với gia đình Gran, nhưng tình thế đưa đẩy, hiện tại cả 2 người đều phải chạy trốn đi nơi khác. Gia đình Gran đã bị hãm hại, nhà tan cửa nát, chỉ còn mỗi 2 người họ còn sống. Cả 2 chạy tới cánh rừng này để lánh nạn rồi sáng mai khởi hành đi tiếp, Demigu khá thất vọng về con của ân nhân mình, 2 cha con tính cách hoàn toàn đối ngược nhau tựa như trời với đất vậy. Cho dù thế Demigu vẫn trung thành, phục tùng vì chủ nhân mình, kể cả cho cậu có là một "con heo ăn bám" gia đình đi chăng nữa.

Hiện tại Cổ Linh đã có thân thể mới, hắn không quan trọng việc ai gọi mình ra sao nên lấy luôn tên Gran này làm tên mình, không cần thiết phải đổi tên. Nhìn tên thuộc hạ vẻ mặt đang sốc trước những gì hắn nói kia, Gran không biết nói gì hơn, thầm nghĩ hay là hắn đang yêu cầu một điều quá quắt.

Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt gã bán nhân Demigu, hắn hai tay ôm chủ nhân mập mập của mình mà rên lên: " ahh! Chủ nhân người cuối cùng làm ta không biết phải làm sao, hức--- Thần đây quá xúc động." Suy nghĩ của hắn về chủ nhân thay đổi 180 độ, hắn nghĩ cuối cùng chủ nhân cũng trưởng thành không còn là một tên vô dụng nữa, một ngày nào đó sẽ báo thù được cho mọi người.

Cảm nhận được sức lực ôm chặt của Demigu, lập tức Gran vùng vẫy đẩy hắn ra, bởi vì cảm giác này rất khó chịu, hắn không quen bị người khác ôm, hơn nữa thân thể này quá yếu, với sức hôm hiện giờ của Demigu thì chẳng sớm Gran lại xuống lỗ ngủ với giun.

" Thả ta ra! Mau thả ta ra."
Đây là những gì mà hắn có thể í ới trong lúc này, mùi mồ hôi trên người Demigu làm hắn muốn ngạt thở khi mà hắn cứ bị Demigu ôm hắn quá đà như thế này.

Demigu bình tĩnh lại, thả chủ nhân mình ra, tiếp tục cảnh giác xung quanh đồng thời tự trách mình cùng sùng bái chủ nhân. Hắn nghĩ răng Gran nói thả mình ra ý là muốn diễn đạt kẻ địch vẫn còn theo đuổi, phải cảnh giác chứ bây giờ chưa phải lúc hớn hở vui mừng. Đây là suy nghĩ của một tên sùng bái chủ nhân quá mức, luôn luôn đặt chủ nhân lên hàng đầu. Đang lúc Demigu cảnh giác thì cũng đã suýt quên mất mệnh lệnh chủ nhân mình, điều này làm hắn tự trách bản thân khi Gran yêu cầu mệnh lệnh lại lần nữa.