Chương 1: Khủng bố đầu tiên.

Vô Hạn Khủng Bố : Nam Á đội

Chương 1: Khủng bố đầu tiên.

Trần Thanh theo giấc ngủ của mình tỉnh dậy, hắn cảm giác có điều gì đó không đúng. Hấp háy mắt để đầu óc chính mình tỉnh táo 1 chút, hắn nhận ra rằng mình đã không còn trên chiếc giường êm mình nằm nữa.

Theo ánh mắt của Trần Thanh dần dần tỉnh táo lại. Trần Thanh phát hiện hắn đang ở trong 1 căn phòng xa lạ, ngoài hắn ra, còn có 5 nam 1 nữ nữa.

Nơi đây, theo đánh giá của Trần Thanh.... có thể nó là 1 căn phòng thay đồ mà hắn thấy trong tivi các trường học ở Mỹ.

Trong lúc Trần Thanh xem xét mọi nơi, một người trung niên duy nhất trong đám còn tỉnh táo hướng về hắn với cặp mắt nghiền ngẫm và nói:

- Có vẻ như người mới lần này tố chất của ngươi có tiềm lực đấy!! -

Một cảm giác quen thuộc nảy sinh trong lòng Trần Thanh. Kiếp trước hắn có thể nói là 1 tên siêu cấp trí tuệ Trạch Nam, hiểu biết nhiều thứ vô cùng, từ lịch sử cho đến ngoại ngữ cùng vô vàn thứ khác.... chỉ có điều hắn mau chán nên chỉ học ít da lông mà thôi.

Trần Thanh quyết định im lặng để nghe tên trung niên kia nói tiếp. Nhưng làm hắn rất thất vọng là, tên trung niên kia lại im lặng, ngồi đó bất động như 1 pho tượng.

Vốn Trần Thanh định mở miệng ra hỏi, nhưng hắn ngẫm lại, nếu có thông tin gì hắn muốn nói,thì hắn đã nói, mình làm vậy cũng chỉ tốn công mà thôi.

Trần Thanh bắt chước tên kia, ngồi đó dưỡng thần, đợi diễn biến phía sau.

Đột nhiên 1 vài ký ức xa lạ dung nhập vào trong đầu hắn. Trong ký ức, cũng là Trần Thanh chính hắn, khuôn mặt vẫn giống như hắn, vẫn là cô nhi lớn lên, cũng sở hữu chút trí tuệ, dù không bằng hắn. Nhưng tên kia lại sở hữu 1 bản năng chiến đấu đáng sợ, cùng với việc hắn là kỳ tài luyện võ.

Chỉ trong với 4 năm học võ, mỗi môn gồm vài tháng rèn luyện các thế đòn. "Trần Thanh" ra ngoài đường, gia nhập hắc đạo và trở thành Đầu Lĩnh Thành Phố HCM chỉ mới....16 tuổi.

Ký ức dung hợp nhẹ nhõm vô cùng, Trần Thanh chỉ cảm giác hơi hơi nặng đầu 1 chút, rồi không còn chuyện gì nữa.

Suy tư 1 chút về những ký ức đó, kiểm tra cơ bắp trên cả thân thể, Trần Thanh đã xác định ý nghĩ trong lòng hắn. Khóe miệng hơi vểnh, nụ cười của hắn có vẻ gì đó vô cùng khát máu:

- Không gian song song? Thú vị.......!!! -

Sau khi tiếp nhận tất cả ký ức, Trần Thanh quét mắt xung quanh kiểm tra, đầu tiên là 1 vòng bảo hộ trong suốt hơi ngà màu sữa bao phủ toàn bộ những người có mặt ở đây.

Hắn bỗng chốc ngờ ngợ ra điều gì.....

Phía ngoài là vết máu, đen, dù chưa ngửi được mùi nhưng Trần Thanh biết, trong đó chứa đầy vi khuẩn.

Một lúc sau, lục đục người tỉnh dậy, đầu tiên là một người tầm 30 tuổi trung niên, vóc dáng to cao, cơ bắp chân hơi phồng, ánh mắt sắc bén. Trần Thanh nhìn 1 chút, nhận ra ngay người này ở trong quân đội, chức vị có lẽ không thấp.

Người trung niên đó đứng dậy ngay lập tức, cảnh giác nhìn tất cả mọi người ở đây, trầm thấp lên tiếng:

- Đây là đâu? Các ngươi muốn gì? Ta là Thượng Tá Lê Văn Vũ, trung khu số 47,đột kích đội, nếu là bắt cóc thì ta khuyên các ngươi đầu hàng chịu trói pháp luật sẽ khoan hồng!!! -

Hai nam tử còn lại bây giờ vẫn đang dụi dụi con mắt, không tìm được phương hướng. Bọn họ nghe giọng nói trầm thấp đầy sát khí của tên thượng tá, run lẩy bẩy bò lui về sau, hoang mang nhìn tất cả mọi người.

Khóe mắt liếc về người cuối cùng, đó là mộ người con gái... không.... phải gọi là 1 bé gái. Tầm 13-14 tuổi chừng đó, mái tóc dài tới eo, eo mảnh khảnh, cặp môi mỏng hồng hào óng ánh, đôi má phính khiến cho khuôn mặt nàng dễ thương vô cùng.

Hiện tại nàng mơ mơ màng màng híp con mắt nhìn về mọi người trong đây. Khuôn mặt ngây thơ khả ái khiến cho Trần Thanh vô danh nổi lên 1 chút ôn nhu trong đáy lòng hắn.

Lúc này, tên trung niên tỉnh dậy đầu tiên mở miệng:

- Chào mừng mọi người đến với nơi đây. Có lẽ mọi người đang thắc mắc vì sao mình ở đây. Ta yêu cầu mọi người hãy xem xét thông tin đến từ "Chủ Thần" đã được gắn vào trong trí não rồi hãy hỏi tiếp.... nhân tiện, ta gọi là Người Hướng Dẫn -

Mọi người im lặng một chút, bỗng nhiên 1 người thanh niên da ngăm đen có dáng vẻ sợ sệt lúc nãy mở miệng:

-Apa ini? Apa yang anda mahu? Biar saya bercakap keluar pergi!!!!! -

Tất cả mọi người ở đây ngớ người, kể cả Người Hướng Dẫn.

Tên thanh niên còn lại cũng mở lời:

- Can you speak English? I can't understand what you were say!!

Tiếp tục mọi người ngớ người lần 2. Đúng lúc này, Trần Thanh mở miệng.

- Kerana beliau bercakap, maka anda perlu mengambil kenangan bahawa orang yang dipanggil "tuhan-tuhan" mengambil maklumat ke dalam kepala anda sebelum meminta sesuatu kepada-Nya, ok? -

Rồi Trần Thanh hướng về mọi người nói: - Người Mã Lai, ta hiểu được một chút -

Rồi hắn chỉ về phía người này: - Người Sing, có lẽ tiếng Anh ngươi nói được mà phải không? -

Câu hỏi cuối Trần Thanh hướng về Người hướng dẫn hỏi, hắn gật đầu.

Mọi người còn lại lóe 1 chút ánh mắt kỳ dị về Trần Thanh, cô bé có khuôn mặt thiên thần càng là mắt tỏa sáng nhìn về phía hắn.

Trần Thanh nhìn về phía cô bé, ôn nhu nở nụ cười.

Cô bé đó mặt, cúi gằm đầu xuống bộ ngực chưa phát triển lắm của mình.

......

Ta đăng tạm 1 chương, đi rước bé lát đăng tiếp