Chương 184: Lừa Gạt Thành Công

Vô Cực Liên Minh

Chương 184: Lừa Gạt Thành Công

Lâm Tuyết Ngọc liền hoảng sợ rồi. Cũng chỉ kịp mặc quần áo lót lên người, liền vội vàng rời giường, chạy đến bên cạnh Lục Đạo, gấp gáp


" Anh… anh làm sao…?"


" Còn làm sao nữa!? tất nhiên là bị thương rồi. Haiz!! Vì cứu cô mà tôi suýt mất mạng. Giờ không được một tiếng cảm ơn thì thôi, lại còn bị ăn chửi. Thật đúng là làm ơn mắc oán mà" Lục Đạo lắc đầu làu bàu, một bộ tức giận mình " dại gái"


Lâm Tuyết Ngọc nghe vậy liền sững sờ. Nàng giờ mới để ý, đây là một người trẻ tuổi. Nếu nói thực lực, thì cũng chẳng cao hơn là bao nhiêu


Trong khi đó, Lưu Cầu đã là cao thủ cấp 19, mà mình thì hôn mê. Lục Đạo muốn trốn thì dễ dàng, nhưng muốn mang theo cả mình đi, đây là chuyện bất khả thi


Nhất thời, Lâm Tuyết Ngọc liền tin lời Lục Đạo nói rồi


" Tôi… tôi...xin lỗi!! tôi… tôi… không… không… biết…" Lâm Tuyết Ngọc cúi đầu ủ rủ, có loại trực khóc.


Bây giờ, Lâm Tuyết Ngọc cực kì hối hận và tự trách ah. Người ta đã không màng mạng sống để cứu mình, mình không cảm ơn còn trách mắng hắn nữa


Hơn nữa nghĩ lại thì cậu ta cũng đã làm gì mình đâu, cởi quần áo cũng là muốn cứu mình mà thôi


Suy nghĩ đến đây, Lâm Tuyết Ngọc đầu cúi càng thấp. Tựa như một đứa trẻ làm sai chuyện vậy


Thấy Lâm Tuyết Ngọc muốn khóc, Lục Đạo lắc lắc đầu rồi đưa bình cứu thương ra trước mặt người đẹp, hờ hững nói


" Cầm lấy!?"


Hành động quá mức đột nhiên của Lục Đạo để Lâm Tuyết Ngọc sững sờ ngẩng đầu, hết nhìn hộp cứu thương lại nhìn Lục Đạo, dáng vẻ khả ái vô cùng


Nếu không phải là Lâm Tuyết Ngọc từ khí chất cho tới dáng người đều đã thành thục chín mọng, Lục Đạo còn tưởng cô nàng này là Sinh Nhi phiên bản đời thực ah


" Đứng ngây ra đó làm gì, giúp tôi xử lý vết thương ah" Lục Đạo trợn mắt nhìn Lâm Tuyết Ngọc, khó chịu nói


Nếu là người khác dùng thái độ vậy nói chuyện với mình, Lâm Tuyết Ngọc đã mặt lạnh rời đi.


Nhưng lần này thì không, nàng không những không bất mãn, trái lại còn mừng rỡ gật đầu, vội vàng nhận lấy hộp cứu thương


Sau đó, chính là quá trình Lâm Tuyết Ngọc tỉ mỉ băng bó vết thương cho Lục Đạo


" Đúng rồi, anh giúp tôi thay quần áo, có thấy một quả cầu màu đen trong đó không?" Lâm Tuyết Ngọc chờ mong nhìn Lục Đạo.


Nhắc đến chuyện thay quần áo, Lâm Tuyết Ngọc trong lòng lại một hồi xấu hổ, nhưng lại không có bao nhiêu giận dữ


Biết Lục Đạo vì cứu mình mà suýt mất mạng, Lâm Tuyết Ngọc đúng là không có để tâm chuyện này nữa rồi


Nghĩ đến đây, nàng không khỏi len lén nhìn Lục Đạo. Chứng kiến gương mặt góc cạnh tuấn mỹ của hắn, Lâm Tuyết Ngọc không khỏi thất thần


Người đàn ông này… cũng thật đẹp trai ah


" Bị tên đó mang đi rồi" Lục Đạo đem đem kịch bản đã vạch ra sẵn nói: " Vốn là tôi muốn dùng chiêu thứ ba lừa gạt Lưu Cầu, để hắn xuất thủ sau đó mang cô rời đi. Nhưng ai biết lúc đó cô ngất xỉu, thấy thế Lưu Cầu liền muốn giết cô


Vết thương trên tay, chính là đỡ một kiếm của Lưu Cầu thay cô đó


Mặc dù cứu được cô, nhưng quần áo của cô bị hỏa diễm thiêu rụi. Lúc đó có một quả cầu màu đen rơi ra, tôi muốn nhặt lên nhưng không kịp


Lưu Cầu nhặt được nó thì không có tiếp tục truy đuổi nữa mà chỉ đứng lại cười lớn rồi bỏ đi mà thôi"


Lời nói dối này có rất nhiều sơ hở. Nhưng Lục Đạo tin tưởng, Lâm Tuyết Ngọc sẽ tin


Trên thực tế, phản ứng của Lâm Tuyết Ngọc đều nằm trong kế hoạch của Lục Đạo. Trong đó cả việc hắn cố tình ngủ cạnh nàng, cũng như than thở việc cứu nàng. Tất cả cũng đều là âm mưu


Thử nghĩ mà xem, nếu một người liều mạng cứu mình, mình lại đi hiểu lầm người đó, rồi còn trách mắng người đó. Loại cảm xúc tự trách, hối hận cùng cảm kích vô bờ sẽ khiến tin tưởng người đó, mà kể cả có nghi ngờ thì cũng sẽ lựa chọn bỏ qua


Trường hợp của Lâm Tuyết Ngọc, chính là như vậy


Lục Đạo không có sai khi hành động vậy, bởi lẽ khi nghe hắn nói xong, Lâm Tuyết Ngọc liền tin tưởng rồi. Trong nháy mắt gương mặt trở nên băng lạnh vô cùng, cắn răng nặn đi ra mấy chữ: " Vậy mà để Viêm Tộc lấy được"


Trong lúc nàng nói, vết thương cũng đã hoàn toàn xử lý xong.


Hoạt động một chút cổ tay, Lục Đạo gật gù hướng Lâm Tuyết Ngọc nói


" Cảm ơn"


" Không có gì, muốn nói cảm ơn là tôi mới đúng" Lâm Tuyết Ngọc lắc đầu, nói đến chân thành


" Thời gian còn sớm, tôi còn phải đi đến trường ah. Yên tâm, tiền phòng tôi đã trả rồi "


Hắn vừa nói xong, Lâm Tuyết Ngọc liền trợn mắt, kinh ngạc nói


" Đến trường!? anh là học sinh?"


"Ừm, học viên năm nhất Học Viện Hà Bắc. Tên: Lục Đạo" Lục Đạo mỉm cười.


Lâm Tuyết Ngọc nhất thời há hốc mồm. Học viên năm nhất Học Viện Hà Bắc!! đây chẳng phải nói cậu bé này mới 17 tuổi!? tức là thực lực của hắn còn chưa cả đến Luyện Tinh Cảnh


Một cậu nhóc Sơ Nguyên Cảnh liền cứu mạng mình khỏi tay một tên cấp 19!? Lâm Tuyết Ngọc biểu thị, thế giới này quá điên cuồng rồi


Ngắn ngủi chấn động qua đi, Lâm Tuyết Ngọc đối với dũng khí của Lục Đạo phục sát đất. Nhưng sau nghe hắn báo tên, nàng liền một trận không có ý tứ.


Nói chuyện với ân nhân lâu vậy mà quên hỏi tên người ta. Còn may người ta còn lên tiếng, nếu không mình thật quên béng mất ah


" Khục, chị là Lâm Tuyết Ngọc" Biết đối phương nhỏ tuổi hơn mình, Lâm Tuyết Ngọc liền đổi cách xưng hô, đoạn nói" Em chờ một chút, để chị đưa em đến trường"


Lâm Tuyết Ngọc lại để cho Lục Đạo ngồi ở trên giường, ngẫm lại người ta thủ hộ mình cả đêm, trong nội tâm nàng cảm thấy rất băn khoăn.


Đợi cho Lâm Tuyết Ngọc rời khỏi phòng, Lục Đạo khóe miệng kéo ra nụ cười tà


" Xem ra, chuyện đã thành rồi ah".


************


Lâm Tuyết Ngọc từ trên lầu đi xuống, liền thấy được chủ khách sạn đang ngủ gà ngủ gật. Lâm Tuyết Ngọc thần sắc sương lạnh đi tới, nhấc lên điện thoại nàng trên mặt sương lạnh đi qua, một bả nhấc lên điện thoại.


Động tác của Lâm Tuyết Ngọc rất lớn khiến chủ khách sạn tỉnh lại, chứng kiến tướng mạo mỹ miều của người đẹp liền lắp bắp kinh hãi. Vốn định nói chút gì, nhưng bị thái độ lạnh lùng của nàng dọa sợ, không nói lên lời


Lâm Tuyết Ngọc nhanh nhẹn bấm mỗi dãy số, không đợi đối phương nói chuyện, liền nhanh chóng hấp tấp nói: " Thủ trưởng, cháu là Lâm Tuyết Ngọc. Cháu không sao? Có điều dị bảo đã bị lấy đi rồi. Cháu giờ đang ở khách sạn trong thành phố Hà Bắc... Cái gì, chú cũng ở thành phố Hà Bắc sao? Vậy tốt quá… cháu đang ở …"


Lâm Tuyết Ngọc báo ra địa chỉ khách sạn rồi cúp điện thoại, quay người lên lầu, lưu lại chủ khách sạn há to mồm nhìn theo


Chỉ chốc lát sau, một trận động cơ ầm ầm vang lên. Chủ khách sạn vội vàng chạy ra, khi chứng kiến hai chiếc phi thuyền lơ lửng trên bầu trời, hắn liền bị hù dọa rồi. Thầm nghĩ những người này không phải là do cô gái vừa rồi gọi đến đó chứ!?


Lúc này, một chiếc phi thuyền phóng xuống một đạo quang trụ. Sau khi quang trụ biến mất, trước cửa khách sạn liền có bốn tên sĩ quan quân đội đứng đó. Cầm đầu là một tên thanh niên gần 30 tuổi, nhưng quân hàm đã là Trung Tá


Bốn người đi vào bên trong khách sạn, thanh niên cao giọng hỏi: " Cô gái vừa gọi điện đang ở đâu"


"Lầu hai, phòng 207" Lão bản run rẩy mà nói.


"Theo ta lên đi!" thanh niên ra lệnh một tiếng, sau đó dẫn theo ba người còn lại đi lên lầu hai


Phòng 207, Lâm Tuyết Ngọc tựa như biết được có người đến liền đứng ra mở cửa. Khi chứng kiến thanh niên, Lâm Tuyết Ngọc không khỏi sửng sốt, kiểu như bất ngờ trước sự xuất hiện của thanh niên


Dù vậy, nàng vẫn hoàn thành nghi thức chào quân đội của mình


" Vương đội trưởng, là anh"


Vương Thần, Đội Trưởng Đội 6, một trong những người theo đuổi Lâm Tuyết Ngọc, từ khi nàng tiến vào Việt Quốc, liền đối với nàng dây dưa không ngớt.


Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Lâm Tuyết Ngọc đối với hắn không có cảm giác nào, một mực chỉ đem làm Vương Thần là cấp trên của mình mà thôi


"Ngọc, em không sao chứ!? Trưởng phòng nói em bị thương, anh liền vội vàng chạy tới " Vương Thần vẻ mặt ân cần.


"Một chút vết thương nhỏ!" Lâm Tuyết Ngọc quay đầu lại nhìn Lục Đạo vốn im lặng từ nãy đến giờ, nói "May mắn mà có em ấy cứu, bằng không thì em đã chết rồi! Nhiệm vụ lần này đã thất bại, dị bảo đã bị cao thủ Phần Hương Cốc lấy đi!"


"Chỉ cần em không có chuyện là tốt rồi!" Vương Thần dùng ánh mắt khác thường nhìn Lục Đạo, lại nhìn một chút quần áo nam nhân mà Lâm Tuyết Ngọc đang mặc trên người, nói:


" Hiện giờ thành phố Hà Bắc đã được phong tỏa, tin tưởng bọn người kia cũng khó mà nhanh vậy rời khỏi đây! Đúng rồi, thằng nhóc này là ai? thân phận thế nào? có thể tin được không? Có phải hay không mang về tổng bộ hỏi cung. Em nên biết, chuyện này không thể để cho dân thường biết ah"


"Không cần thiết đâu," Lâm Tuyết Ngọc biểu lộ có vẻ không vui, nói: "Phiền đội trưởng chuẩn bị cho em phương tiện, em muốn mang hắn đi gặp Thủ Trưởng"


Nói xong, nàng quay người trở lại gian phòng, cùng Lục Đạo nói nhỏ gì đó. Sau đó đỡ lấy hắn.
Thực tế thì Lục Đạo cũng chỉ có vết thương nơi tay mà thôi, bất quá hắn cũng không có cự tuyệt được người đẹp chăm sóc ah


Thấy Lâm Tuyết Ngọc thân mật với người đàn ông khác, Vương Thần trong mắt nổi lên một đạo ác độc, hướng về một tên thuộc hạ ra lệnh: "Còn thất thần làm gì vậy, tới giúp cậu bé ah"


"Không cần!" Lâm Tuyết Ngọc cự tuyệt


Vương Thần chỉ có thể hậm hực đi theo. Ra khỏi đại môn, hướng về phía phi thuyền phất tay. Lập tức quang trụ xuất hiện, dịch chuyển mọi người vào bên trong phi thuyền


- Ầm… Ầm


Động cơ nổ vang, hai chiếc phi thuyền liền biến mất khỏi bầu trời