Chương 183: Lâm Tuyết Ngọc

Vô Cực Liên Minh

Chương 183: Lâm Tuyết Ngọc

Thời điểm này, một tên sĩ quan Việt Quốc nhanh chóng chạy tới


" Báo thủ trưởng, Đội hai vừa đến hiện trường nơi dị bảo rơi xuống. Thành công mang Yamcha đội trưởng về tổng bộ"


" Cậu ấy sao rồi!?’ Nghe sĩ quan nhắc đến Yamcha, Vương Long lo lắng hỏi


" Hiện tại anh ấy đã qua cơn nguy hiểm, đã được đưa vào phòng Hồi Phục" sĩ quan trả lời


Biết Yamcha không sao, Vương Long rốt cuộc thở phào một hơi.


" Vậy còn tình hình chiến sự thì sao?"


"Thưa thủ trưởng, lần này hành động bên ta tử vong 8 người, trong đó có hai vị Đội Phó. Ngoài ra, chúng tôi còn tìm được hơn chục cỗ thi thể, có người của Viêm Tinh, có người của Thiên Thần Quốc. Đặc biệt là người của Thiên Thần Tộc, chúng tôi phát hiện Gen của họ đã bị biến đổi"


" Gen biến đổi!? là Dị Nhân!?" Vương Long cùng Trần Thanh Phong biến sắc nhìn nhau, đồng loạt thốt lên


Dị Nhân là tên gọi của những con người bị biến đổi Gen, từ đó sử hữu siêu năng lực. Bất quá, không giống như trong phim của Marvel, những Dị Nhân chẳng phải là từ khi sinh ra đã có siêu năng lực mà nhờ vào sử dụng Huyết Thanh thì mới đạt được


Nói trắng ra, Dị Nhân cũng tương tự như Nguyên Sư. Khác biệt lớn nhất, cũng chỉ là cách tu luyện mà thôi


Mà trong tất cả quốc gia, đất nước có nhiều Dị Nhân nhất, cũng là cội nguồn của Dị Nhân chính là Thiên Thần Quốc


" Có biết đám Dị Nhân đến từ thế lực nào không?"


" Đã điều tra được thưa thủ trưởng. Bọn người này đến từ Hội S – Human" Nói ra câu này, vị sĩ quan thần sắc trở nên ngưng trọng vô cùng


" Một trong 12 Trụ Giáo Đình, Hội S – Human!?" Trần Thanh Phong bật thốt lên, sau đó mặt đầy kinh dị nhìn bạn thân mình


" Nè Long, cái dị bảo đó rốt cuộc là thứ thần thánh gì vậy!?"


" Tao cũng không rõ, nhưng có thể tùy ý di chuyển bên ngoài vũ trụ thì dị bảo thấp nhất cũng là Thượng Đẳng Huyết Cụ" Vương Long sắc mặt rất kém nói rằng, đoạn ông không nhịn được mở miệng chửi " Khốn kiếp, đám Liên Bang này, đến giờ vẫn muốn phá hoại quốc gia chúng ta sao?"


Đến giờ ông coi như hiểu, vụ dị bảo này không chỉ có mỗi Viêm Tinh biết, mà ngay cả Giáo Đình cũng rõ.


Mà Viêm Tộc trước là thành viên Liên Bang, không có gì khó hiểu khi Phần Hương Cốc lại liên thủ với S – Human để tiêu diệt Đội 1 Việt Quốc cả


Bất quá, hiện tại cũng không phải lúc nghĩ đến chuyện này. Giờ quan trọng nhất, chính là tung tích của dị bảo


" Đã tìm thấy thiếu tá Lâm Tuyết Ngọc chưa!?"


Vị sĩ quan này lắc đầu, nói: " Tìm thấy ở trong nhà máy xác một tên cao thủ Phần Hương Cốc, nhưng không có tìm được tung tích của Ngọc thiếu tá"


" Vậy anh còn đứng đây là gì, tranh thủ thời gian tìm ra cô ấy a!" Vương Long ngữ điệu đề cao, nói:


"Bằng mọi giá phải tìm được Ngọc thiếu tá cùng dị bảo, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay đám Liên Bang"


"Vâng!" Sĩ quan dơ tay chào theo nghi thức quân đội. Sau đó rời đi


...


Buổi sáng, một tia ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt xinh đẹp nhưng có chút tái nhợt của Lâm Tuyết Ngọc


Hai hàng lông mi thật dài giật giật, Lâm Tuyết Ngọc chậm rãi mở mắt


Đây là đâu!?


Đôi mi thanh tú của Lâm Tuyết Ngọc nhíu một cái. Sau nàng trên giường ngồi dậy, một trận mát lạnh truyền tới để nàng sững sờ


Theo bản năng nàng cúi đầu nhìn, trong nháy mắt thần sắc cô nàng cứng đờ


Khỏa thân!?


Đúng vậy, Lâm Tuyết Ngọc biểu thị mình không có nhìn nhầm. Mình giờ… đang trần như nhộng ah, nếu có, chỉ là một tấm chăn lớn che lại mà thôi


Đến cùng là có chuyện gì xảy ra!? Quần áo mình đâu!?


Lâm Tuyết Ngọc hoảng loạn. Bỗng nàng phát hiện, có một người đàn ông, đầu gác lên giường ngủ rất ngọt


Thời gian, phẳng phất dừng lại ở thời điểm này


Sau một thời gian ngắn ngủi thất thần, một đóa hồng vân từ từ xuất hiện trên mặt Lâm Tuyết Ngọc, càng ngày càng đậm. Một đôi mắt đẹp run rẩy, khóe mắt ướt át


Aaaaaaaaaaaaaa


Một tiếng hét với âm điệu thật cao vang lên. Cũng may là trong phòng đã được Lục Đạo bố trí trận pháp cách âm, nếu không thật sẽ đánh thức toàn bộ mọi người trong khách sạn ah


Lục Đạo vốn là đang ngủ say liền bị tiếng thét của cô gái làm giật bắn cả mình. Hắn vội vàng ngẩng đầu lên, khi thấy Lâm Tuyết Ngọc mặt đẹp đỏ bừng, một bên ôm chặt lấy chăn bông che khuất thân thể, một bên kinh hoàng nhìn mình.


Dáng vẻ giống hệt như một cô gái say rượu, khi tỉnh táo phát hiện mình bị người khác hấp diêm vậy


" Anh…anh là ai!?" Lâm Tuyết Ngọc lắp bắp.


Một trai một gái ở trong phòng, hơn nữa mình còn khỏa thân. Hình ảnh như vậy, để Lâm Tuyết Ngọc không khỏi nghĩ tới một số hình ảnh không dành cho trẻ em


Nghĩ đến khả năng mình đã mất đi đời con gái, Lâm Tuyết Ngọc liền muốn phát điên rồi


Lúc này Lục Đạo cũng coi như hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn khẽ ngáp một cái, lười biếng nói


" Cô đã tỉnh rồi à"


" Mau trả lời tôi, anh là ai? Còn nữa, anh đã làm gì tôi"


Lâm Tuyết Ngọc sắc mặt tái xanh, hai đấm siết chặt, phẳng phất bất kì lúc nào cũng có thể phóng thích khủng bố Chiến Kỹ vậy


" Nè, bộ dạng này là sao? Dù sao tôi cũng cứu cô một mạng ah" Lục Đạo bất mãn, sau đó cũng lười để ý đến cô nàng, xoay người đi tìm kiếm hộp chữa bệnh


Thái độ của Lục Đạo khiến Lâm Tuyết Ngọc sửng sốt. Chẳng lẽ không phải như mình nghĩ sao?
Lúc này nàng mới để ý tới, đối phương khá là quen mắt


Nhớ lại thì … đây không phải là cậu trai tự nhận là " cao thủ", chiến đấu với Lưu Cầu để cứu mình sao?


Suy nghĩ đến đây, Lâm Tuyết Ngọc cơ hồ nhớ lại tất cả rồi.


" Cậu là.. cậu là thiếu niên lúc đó? " Lâm Tuyết Ngọc nghi ngờ hỏi. Đồng thời dùng Nguyên Năng kiểm tra một chút thân thể, phát hiện cái màng đó vẫn còn, nàng không khỏi thở phào một hơi


Xem ra là do mình nghĩ quá nhiều rồi


Trả lời Lâm Tuyêt Ngọc, chỉ là một tiếng " Ờ" thản nhiên của Lục Đạo.


" Vậy anh đã cứu tôi, còn giúp tôi xử lý vết thương" Lâm Tuyết Ngọc nhìn chằm chằm Lục Đạo hỏi


Nàng nhớ bản thân mình bị thương nặng, hơn nữa trước khi hôn mê nàng còn biết mình đã trúng độc.


Nhưng giờ thì sao? Lâm Tuyết Ngọc vừa kiểm tra, phát hiện mình đã hoàn toàn khỏe mạnh. Nếu không phải trên thân thể vẫn còn có một hai vết thương, nàng còn tưởng mình không có làm sao đấy


Lại nghĩ đến Lục Đạo cùng tình trạng của mình. Lâm Tuyết Ngọc liền suy đoán chuyện này là do thiếu niên này làm ra


" Không sai"


" Vậy tức là anh đã thấy tất cả?" Lâm Tuyết Ngọc cắn răng, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn Lục Đạo.


Mặc dù trong lòng rất cảm kích Lục Đạo cứu mình, nhưng việc mình bị một người đàn ông xa lạ nhìn hết trơn vẫn khiến cô gái này ức chế ah


Nếu không phải vì Lục Đạo là ân nhân của mình, tin tưởng Lâm Tuyết Ngọc đã tặng cho hắn một tràng năng lượng đạn rồi


" Đúng là thấy? có vấn đề gì sao?" Lục Đạo gật gù, mặt vẫn không có chút nào thay đổi hay né tránh, phẳng phất như điều hắn nói là hiển nhiên vậy


" Anh…"


Cái này để Lâm Tuyết Ngọc phát điên rồi. Trời ạ!! Nhìn thấy mình khỏa thật rồi còn bình tĩnh thừa nhận? còn hỏi có vấn đề hay không?. Tên này chẳng lẽ không biết xấu hổ là gì? Hoặc là tên này là gay


Nhìn Lâm Tuyết Ngọc một vẻ muốn cùng mình sống mái một trận, Lục Đạo tâm lý cười trộm. Bên ngoài thì vẫn giữ thái độ thế ngoại cao nhân, với một vẻ bất mãn


" Làm sao? Hay là cô muốn tôi vì giữ ý với con gái mà bỏ mặc cô sống chết"


" Nhưng anh cũng không thể cởi quần áo của tôi ah" Lâm Tuyết Ngọc tức giận


" Vậy cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?" Lục Đạo nhíu mày hỏi ngược


Nhất thời Lâm Tuyết Ngọc cứng họng rồi. Muốn phản bác lại không nói lên lời


Thấy Lâm Tuyế Ngọc không nói gì, Lục Đạo bĩu môi một cái. Từ trong Ngự Long Giới lấy ra một bộ quần áo vứt cho Lâm Tuyết Ngọc, đoạn nói


" Quần áo đây, cô mặc vào đi"


Sau cũng chẳng thèm nhìn Lâm Tuyết Ngọc, hắn xoay người bắt đầu xử lý vết thương trên tay


Hành động của Lục Đạo để Lâm Tuyết Ngọc đang mặc quần áo liền phát hiện tay phải của Lục Đạo khác thường. Full một màu đỏ, nhưng không phải là nhuộm, mà là …. Máu