Chương 166: Không Tính Được!? Cô Gái Đó Là Ai!?

Vô Cực Liên Minh

Chương 166: Không Tính Được!? Cô Gái Đó Là Ai!?

Đứng trên tầng ba, Sở Dao Dao từ lâu tâm lý kiên cường, nhưng ở thời điểm này, cũng không nhịn được rơi xuống vài giọt lệ. Nàng… bị rung động bởi bức tránh mà " Chàng Trai Viết Lên Cây" viết lên cây vẽ ra.


Cứ vậy, Sở Dao Dao ngơ ngác nhìn người thiếu niên tựa như bạch mã hoàng tử dưới sân không. Tại đây, ngay tại lúc này, sự hận thù của Sở Dao Dao với Lục Đạo có chút giảm đi


Bất quá, cũng không hổ là Hội Phó Hội Học Sinh, mặc dù rất gian nan, nhưng Sở Dao Dao vẫn là tỉnh táo lại. Chỉ là khi nhìn Lục Đạo, ánh mắt nàng thiếu đi một tia cam hận, nhiều hơn một tia phức tạp


" Không nghĩ tới ah" Sở Dao Dao thầm than một tiếng. Trong lòng có loại cảm giác nói không lên lời


Tại sao!? Tại sao môt tên biến thái, sắc ma, vô lại, người điên lại có thể đàn lên giai điệu êm tai đến vậy? lại có thể hát lên bài ca ma mị đến vậy?


Hơn nữa, hình như bài hát này còn là do hắn viết lên!? trời ạ!! Nếu hắn nói là thật, thằng này thật là con người đó chứ


" Tính sai…. Tính sai ah" Nói ra câu này, Sở Dao Dao trong lòng không có bao nhiều tiếc nuối, nhiều hơn là một sự giải thoát.


Sở Dao Dao vượt qua quy tắc, hành động theo lý tính tự ý thay đổi nội dung biểu diễn của Lục Đạo. Nếu thật mọi việc thành công, với một cô gái như Sở Dao Dao, đây sẽ là nỗ ám ảnh suốt đời nàng
Cũng may, là mọi chuyện không có thành công


Thật sâu nhìn Lục Đạo, Sở Dao Dao thầm nói


" Lục Đạo, lần này coi như ngươi may mắn. Lần sau, sẽ không dễ dàng như vậy đâu"


******************


" Có Chàng Trai Viết Lên Cây", một sáng tác của Phạm Mạnh Quỳnh trong cuộc thi Sinh My Song lần thứ nhất ở Việt Nam.


Không biết người khác nhận xét thế nào, nhưng đối với Lục Đạo, bài hát này là bài hát kinh điển nhất Sing My Song. Đặc biệt là đoạn điệp khúc – được biết đến như là điệp khúc vàng, mỗi lần hắn nghe lại, đều nổi hết da gà


Khi biết đến câu chuyện tình cảm của Phạm Hiếu, trong đầu Lục Đạo lập tức xuất hiện bài hát này. Mà cũng chỉ có bài hát này, mới thật sự, phần nào đó để thằng bạn mình thức tỉnh


Tất nhiên, như Lục Đạo nghĩ, chỉ là " phần nào đó" mà thôi. Phạm Hiếu muốn thật sự tỉnh ngộ, còn phụ thuộc, vào ý chí và suy nghĩ của hắn


Khoảng ba phút sau, Lục Đạo kết thúc bài hát. Bất quá, lời ca không còn, giai điệu biến mất thế nhưng tất cả khán giả đều chưa có tỉnh lại từ trong cơn mê muội


" Khục"


Thấy thế, Lục Đạo khẽ ho khan. Mà khán giả bị đánh tiếng, mới bắt đầu từ từ tỉnh hồn. Mỗi người, đều là ngơ ngác nhìn nhau, có loại không biết đâu là thực, đâu là ảo


Ý của bài ca mang đến quá mức chân thực, lại khiến người nghe thật sự quên mất đó là ảo giác. Đến khi tỉnh hồn, trong lòng đều có chút không quá chân thực


Chỉ là khi nhìn thấy Lục Đạo trên sân, ai nấy đều là mặt hiện hào quang nóng rực


- Bộp


Cũng không biết là ai bắt đầu vỗ tay, chỉ biết tiếng vỗ tay này, giống như khởi đầu cho một loạt phản ứng. Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay rất lớn vang lên, tựa như các khán giả muốn vỗ nát tay mình vậy


Một giọng hát ma mị, một bài ca đi sâu vào lòng người. Đơn giản vậy thôi, nhưng lại khiến vô số con tim ở đây rung động


Đáng lẽ với tiếng đàn tuyệt diệu mà Lục Đạo mang đến, người nghe sẽ hoàn toàn bị hắn chinh phục. Nhưng không, đúng thật là khán giả bị Lục Đạo chinh phục, nhưng không phải tiếng đàn, mà lại là lời ca và bài hát


Bọn họ đã không còn từ nào để bộc lộ cảm xúc của mình nữa rồi. Có, chỉ là dành cho Lục Đạo – người đã mang đến thứ cảm xúc tuyệt vời đó một chàng pháo tay


Lục Đạo đứng ở trên sân khấu, lẳng lặng tận hưởng tràng vỗ tay mãnh liệt từ khán giả. Trong lòng có một loại lâng lâng. Giờ hắn đã hiểu cảm giác của một ca sĩ khi được khán giả yêu thích. Thật cmn tuyệt vời ah


Chậm rãi dơ lên tay mình, giống như là muốn ra hiệu cho khán giả ngừng lại. Theo động tác của hắn, tiếng vỗ tay từ từ hạ xuống, và rồi biến mất


Cái này để Lục Đạo rất hài lòng


" Bài hát này, là ta muốn gửi đến một người bạn của mình cùng với lời nhắn nhủ sau. Ta mong, là sau đó, cậu ta có thể tỉnh ngộ" Nói đến đây, Lục Đạo liền trả micro cho MC, thản nhiên đi xuống đài.


Bất quá không có trở về chỗ của ba người Thúy Kiều, mà lại đi đến một bàn tiệc. Nơi đó, Nguyễn Huy, Thất Đức, cùng Phạm Hiếu đang lặng lẳng đứng đó


Thấy Lục Đạo rời đi, MC cũng tỉnh táo lại, bắt đầu hướng khán giả giới thiệu tiết mục tiếp theo. Bất quá, trải nghiệm tới đỉnh cao âm nhạc mà Lục Đạo mang lại, những tiết mục sau đó, khó mà có thể thành công chinh phục khán giả


**************


Khi Lục Đạo đến, Nguyễn Huy cùng Thất Đức khẽ gật đầu. Mà Phạm Hiếu, thì lại dùng thần sắc phức tạp nhìn hắn, run rẩy nói


" Đại ca, anh nói, thằng đệ lên làm gì giờ"


Hiện tại Phạm Hiếu đã rất khác biệt so với thường ngày. Vẫn là gương mặt lãnh khốc vô tình, nhưng nếu nhìn kĩ, có thể thấy được hốc mắt hắn đỏ hoe, gương mặt càng là run rẩy dữ dội. Rất rõ ràng, hắn đang cố kiềm chế cảm xúc của mình


Âm nhạc luôn là thứ dễ dàng đi vào lòng người nhất. Một bài ca tình, có thể thay cho cả một bức thư tình sến súa. Một bài ca hùng tráng, có thể khích lệ tinh thần chiến sĩ mạnh hơn là một bài hịch văn


Phạm Hiếu giờ, lòng bấn loạn vô cùng. " Có Càng Trai Viết Lên Cây" để Phạm Hiếu thấy được mình của quá khứ, một đứa trẻ sống vô tư với tình yêu ngây thơ với bé Tuyết


Hắn thấy được mình của hiện tại, một con người trưởng thành nhưng mang nỗi nhung nhớ, tương tư với cô gái năm nào


Và hắn thấy được mình của tương lai, của mười năm, hai mươi năm,… và cũng là lúc hắn gặp lại cô gái đó


Chỉ là cảm xúc, lại không có như hắn nghĩ.


Hắn tỉnh lại sau hồi ức, Phạm Hiếu trong lòng rất hoảng loạn, không biết làm gì cho đúng.


Nhìn thấy Phạm Hiếu bây giờ cùng thường ngày khác nhau một trời một vực, Lục Đạo không khỏi thở dài. Hắn biết Phạm Hiếu là một hạt giống si tình, lại không nghĩ tới si tình tới mức này.


Chậm rãi bước tới bên cạnh Phạm Hiếu, vỗ vỗ bờ vai của hắn, giống như một người anh cả khuyên bảo em trai mình, Lục Đạo nói


" Ta chỉ nói với đệ câu này, nếu đệ hiểu, liền biết mình sẽ làm gì" Nói xong, Lục Đạo đẩy một chút gọng kính, thanh âm trầm bổng vang lên bên tai Phạm Hiếu. Chỉ là nội dung, lại để hắn sắc mặt đại biến


Ngay cả như Nguyễn Huy cùng Thất Đức, cũng không khỏi nhịn được run lên


Lục Đạo nói gì? hắn không có nói gì nhiều, chỉ bĩnh tĩnh đọc ra bốn câu thơ


" Hoa nở hoa xinh, hoa cũng tàn


Tình nặng tình sầu, tình cũng tan


Rượu đắng rượu cay, rượu cũng hết


Người hứa người thề, người cũng quên"


*****************


Phạm Hiếu đi rồi, cũng không biết hắn đi đâu. Chỉ biết khi hắn đi, gương mặt hắn vô cùng tiền tụy, đầy tâm sự


" Đại ca, cứ để thằng Hiếu đi vậy không sao chứ?" Nguyễn Huy có chút lo lắng hỏi
Hiện tại Phạm Hiếu tâm trạng rất kém. Hắn rất sợ thằng này nghĩ quẩn, sẽ làm ra điều gì điên rồ


" Không sao đâu, hiện tại thằng Hiếu cần ở một mình. Chúng ta, tốt nhất là đừng động tới hắn" Lục Đạo lắc đầu, bình tĩnh nói " Thất Đức, đệ có bói được ra cô gái đó là ai không?" Những lời này, là hắn hỏi Thất Đức


Thân là đệ tử thân truyền của Vô Sắc Thần Tăng, thiết nghĩ bói toán ra thân phận của cô bé người yêu của Phạm Hiếu, chắc là không làm khó được hắn


Chỉ là để Lục Đạo bất ngờ, Thất Đức gãi gãi chiếc đầu không tóc của mình, mang theo vẻ xấu hổ nói


" Cái này… đại ca… không tính được ah"


" Hửm!?" Lục Đạo kinh ngạc nhìn Thất Đức, đợi hắn giải thích


" Đệ đã từng nói, những người liên quan tới đại ca đều giống như là bị Thiên Đạo che mắt, không tài nào nhìn thấu được. Lấy ví dụ Phạm Hiếu, hôm nọ phải chính Hiếu nói thì đệ mới biết được hắn là đại thiếu Phạm gia, một trong 12 gia tộc của thành phố Hà Bắc. Trước đó, dù đệ tính toán thế nào cũng không ra được"


Cái này lại để Lục Đạo lần thứ hai bất ngờ. Không nghĩ tới, ăn mặc bình thường như Phạm Hiếu, lại là thiếu gia nhà họ Phạm ah


Tình cảm của Hiếu với cô gái đó rất sâu nặng, nếu như gặp lại, có đến 99% hai người thành một đôi. Mà nếu như vậy, cô gái đó chính là em dâu của đại ca. Với loại thân phận này, đệ không tính được"


Nghe thế, Lục Đạo có loại hiểu ra nhiều điều. Đơn giản thì hắn có một con thuyền, những ai có quan hệ mật thiết với hắn đều sẽ chung một con thuyền. Và con thuyền này, sẽ bị ý trời bảo vệ nghiêm ngặt, khiến người khác không thể dòm nhó được


Đây là điều rất huyền ảo, rất không khoa học. Nhưng thân là Nguyên Sư, Lục Đạo cũng phần nào tiếp nhận được suy nghĩ này


" Hic!! Thật Bói Toán này cũng thật là hư cấu ah" Đứng bên cạnh Lục Đạo, Nguyễn Huy cảm thán một câu. Thân là Hư Không Hình Cảnh, hắn tin vào thực lực cùng khoa học hơn là loại thuật huyền ào này


Bất quá, Vô Sắc Thần Tăng nổi danh là tiên đoán như thần. Thế nên, Nguyễn Huy không có chút nào khinh thị. Thậm chí, còn có chút kiêng dè