Chương 109: Sai lầm của Leonidovich Hopner
168:00:00
Lần dịch chuyển trở về MU Continel lần này kéo dài hệt như lần trước, Leonidovich Hopner nắm tay Phạm Nhã và chống lại quy tắc dịch chuyển, cô ta cố gắng sửa lại quy tắc bằng quyền năng của người đã đi đến cuối đường, khiến cho nó nhận diện cô là một "hành lý" được người xuyên không Phạm Nhã mang từ Địa Cầu sang MU Continel.
Ánh sáng xuất hiện sau bóng tối tưởng như vĩnh hằng, mùi tinh dầu trong phòng ngủ của Leonidovich Hopner xộc vào khoang mũi và âm thanh phát ra từ loa tivi rót vào tai, tập phim Clannad vẫn đang chiếu tiếp, hệt như khi nữ chúa và Phạm Nhã cùng dịch chuyển trở về Địa Cầu.
Đột nhiên.
Một cơ thể ngã dựa vào người Phạm Nhã, chúa tể hoảng hốt, Leonidovich Hopner ngất rồi, hơi thở của cô rất nặng, nghe ra sự mệt mỏi, trán của nữ chúa cũng nhăn lại như bị đau, khi trở về, Leonidovich Hopner mặc lại bộ trang phục trắng của mình, nó vốn đã nhàu, bây giờ lại tả tơi hơn nữa, đồng thời, nó trở nên... cũ.
Cũ, giống như cô đã mặc nó rất lâu!
Nữ chúa đổ rất nhiều mồ hôi, mồ hôi rịn trên cổ cô, trên gương mặt, cả tay, chân, lưng cô cũng ướt nhẹp, tóc bết dính vào trên má.
Phạm Nhã ôm Leonidovich Hopner, đây là lần đầu tiên y được ôm người phụ nữ xinh đẹp nhất trần đời này nhưng lòng y lại không thấy có sự vui sướng mà chỉ có nỗi lo, sự lo lắng khuấy động tâm hồn, khiến chúa tể chẳng thể nào bình tĩnh được, y không biết Leonidovich Hopner đã chống lại quy tắc tự nhiên bằng cách nào, như thế nào, thậm chí trong bao lâu.
Khi quy trình dịch chuyển được kích hoạt, thời gian và không gian trở nên rất quái lạ, nó trôi qua lâu như đã mấy chục năm nhưng lại cảm giác chỉ trong vài mili giây, sự xáo trộn của dòng thời gian chỉ giảm bớt khi Leonidovich Hopner can thiệp, lúc đó Phạm Nhã mới thấy được khái niệm "lâu" trở nên rõ ràng, không chỉ y mà bất kể người xuyên không nào cũng cảm nhận được.
Người xuyên không là đối tượng của quy tắc dịch chuyển, còn Leonidovich Hopner thì không, trong thực tại, tùy từng đối tượng thụ cảm khác nhau mà "cảm giác" của họ với thế giới cũng sẽ có sự khác biệt, Leonidovich Hopner đã ở trong bóng tối vĩnh cửu đó bao lâu rồi? Cô ta đã chống chọi với quy tắc bao lâu rồi?
Phạm Nhã cảm giác trữ lượng Mana như đại dương vô cùng tận của nữ chúa đã gần như cạn khô, tại sao lại như vậy? Lần dịch chuyển trước đó không như thế này.
Chẳng lẽ quy tắc dịch chuyển đã trở nên mạnh hơn, nó tự "vá" lại các lỗ hổng của nó và gây một sức ép lớn hơn nhiều lần, khiến nữ chúa phải kiệt sức hay sao?
Chúa tể bế cô lên, cơ thể của Leonidovich Hopner mềm như không có xương, cô dựa đầu vào ngực Phạm Nhã, y còn ngửi thấy mùi cơ thể của nữ chúa, cô không dùng bất kỳ loại nước hoa nào, nữ chúa của y không thích nước hoa, cô cũng ít trang điểm, cái bàn trang điểm ở trong phòng ngủ dường như chỉ để cho có.
Phạm Nhã đặt Leonidovich Hopner trên giường, y lay nhẹ nữ chúa, gương mặt của cô nhăn nhó, nhìn như gặp ác mộng.
"Ngài có sao không? Ngài tỉnh dậy đi, Leonidovich."
Phạm Nhã lay gần năm phút, nữ chúa mới mở mắt, cô ta thở ra một hơi rồi quay đầu nhìn gương mặt đẹp đến vô thực, với biểu cảm lo lắng hiện lên rất rõ của chúa tể:
"Gặp lại ngươi rồi, thật là tốt."
Phạm Nhã cúi đầu: "Ngài... ngài ở đó bao lâu rồi?"
Nữ chúa ngồi dậy, tựa vào thành giường: "Chà, không biết nữa, chắc là mười năm, ta đã già đi mười tuổi rồi, cộng thêm lần trước nữa, giờ ta đã là một bà lão sáu mươi rồi."
Cô ta cười dí dỏm: "Khụ khụ, bé Nhã, lại đây bà thương, ngoan bà cho kẹo."
Chúa tể ngẩng đầu, nói như gào lên: "Tại sao ngài lại làm như vậy, ngài phải biết trước về điều này chứ, ngài không yên lòng về tôi nên đi theo tôi qua đó nhưng ngài có biết ngài làm như vậy rồi bị tổn thương vì tôi, ngài đánh đổi tuổi thọ quý giá của mình vì tôi, ngài có biết trong lòng của tôi cảm thấy như thế nào không."
Leonidovich Hopner định cốc đầu Phạm Nhã nhưng y giữ tay cô ta lại: "Ngài không được đi theo tôi qua bên kia nữa."
"Làm ơn, làm ơn, nghĩ tới bản thân của ngài đi, đừng có lo nghĩ cho tôi nữa. Tôi đã trưởng thành rồi, tôi sẽ tự lo cho mình."
Leonidovich Hopner nhìn Phạm Nhã, y vẫn giữ tay cô lại dường như chẳng muốn buông, y nói như hét vào mặt nhưng cô nghe ra được sự quan tâm trong lời nói của chúa tể trẻ:
"Ừm, được rồi, bỏ tay ta ra đi, ngươi làm ta đau."
Phạm Nhã buông tay Leonidovich Hopner, nữ chúa chớp chớp mắt: "Ta đói."
"Ngài muốn ăn món gì?"
"Ăn gì cũng được."
"... "
"Ngài ăn cháo nhé, đã lâu ngài không ăn uống, không nên ăn mấy món nặng."
Leonidovich Hopner "lên cơn" hệt như những gì Phạm Nhã nghĩ: "Hmm, cái khác đi, cơ thể ta khỏe lắm, đừng có lo, mười năm rồi ta mới được ăn mà ngươi lại cho ta húp cái thứ đạm bạc đó sao, ta buồn lắm."
Chúa tể thấy đau đầu ghê gớm, theo như lời của các sư phụ trên mạng Đại Việt thì khi người phụ nói "ăn gì cũng được", cần phải hiểu rõ "gì" này là một tập hợp không thể xuất hiện từ tập hợp "cũng được" và cũng không xuất hiện ngoài "cũng được".
Nó phải xuất hiện trong "cũng được" và đồng thời cũng không phải trong "cũng được"...
Phạm Nhã cẩn thận: "Vậy thì cơm chiên dương châu nhé?"
"Có option khác không?"...
Phạm Nhã chạy vào phòng bếp của biệt thự trắng, y lục tung gian bếp, công thức nấu ăn xem trên mạng kéo về như hiện ra trước mắt, kể từ lúc Katie gợi ý "thích đàn ông nấu ăn ngon", y đã tìm hiểu rất nhiều về ngón "nữ công gia chánh" này để có cơ hội thì trổ tài, chỉ là hiện tại y rất buồn vì tình trạng của Leonidovich Hopner, không có mấy niềm vui khi nấu ăn cho nữ chúa.
Phạm Nhã thở dài, mấy cô nói "ăn gì cũng được" mà trừ hủ tiếu, nui, bánh canh, bánh mì, bánh bao, bánh giò, phở, bún bò, bún riêu, canh bún, bún mọc, bún thịt nướng, bún đậu, mì xào, mì cay, cơm chiên, sườn, xôi gà, pizza, gà rán, các loại lẩu, ốc, hột vịt lộn, súp cua, phá lấu, cháo lòng, cháo trắng, gimbap, sủi cảo, hoành thánh, gỏi cuốn, beefsteak, vân vân, những món còn lại thì hên xui và còn tùy tâm trạng thật là khó chiều.
Bình thường, Leonidovich Hopner không có vậy, cô ta dễ tính lắm, cơ mà bị mình hét vào mặt nên dỗi, nên "lên cơn" muốn hành mình, Phạm Nhã lại thở dài thườn thượt, loay hoay nấu ăn...
Gần cả tiếng sau, Phạm Nhã bưng một bát phở bò nóng hổi vào phòng ngủ Leonidovich Hopner, y ngạc nhiên khi thấy bà Margaret Martha cũng đang ở trong phòng.
Nữ kỵ sĩ nhìn Phạm Nhã, mặt có nét tức giận, lần đầu chúa tể thấy biểu cảm này trên gương mặt bà ta.
Margaret Martha hừ một tiếng rồi đi ngoài phòng, không thèm nhìn Phạm Nhã nữa, cũng chẳng nói câu nào.
Leonidovich Hopner ngoắc Phạm Nhã lại gần, y im lặng bước tới bên giường, bày tô phở bò lên khay: "Đây là món ăn ưa thích nhất của tôi, ừm, thật ra giờ tôi thích ăn thịt nướng hơn nhưng trong lòng tôi món ăn này vẫn là món ngon nhất đấy, lúc tôi trở về Địa Cầu, sau lần xuyên không đầu tiên tôi đã ăn đến no căng bụng."
Nữ chúa bưng tô phở lên, cô ta húp một muỗng nước lèo: "Tạm, hơi nhạt tí."
Phạm Nhã gật đầu: "Do tôi nấu gấp, chứ phải ninh xương ống mới đậm đà, đúng vị được."
"Mấy cọng bánh này ngươi tự nhào à, ừm, thịt này ngươi tìm đâu ra vậy?"
Phạm Nhã đỏ mặt, bánh phở tự nhào thật còn "lai lịch" của thịt thì hơi khó nói, thịt này được lấy từ trong mớ thịt tươi Phạm Nhã để sẵn ở trong bếp cho Tận Thế Hắc Mã ăn, dù sao mớ thịt này cũng rất tươi, lại là loại hảo hạng nữa... nhưng mà, nói gì thì nói, cũng không thay đổi được "lai lịch" là đồ ăn cho ngựa của nó...
Phải đánh trống lảng thôi!
"Bà Margaret có vẻ giận tôi lắm."
Leonidovich Hopner gác đũa xuống, lấy khăn lau miệng rồi trả lời: "Ta đã nói chuyện với bà ta rồi, không phải lỗi của ngươi, ta chủ động làm chuyện này mà. Chỉ tiếc là ta vô dụng quá, tự mình qua đó rồi mà không giúp gì được cho ngươi cả."
Nữ chúa đang nói đến việc thất bại trong nhiệm vụ truy quét bọn khủng bố ờ trên đất Nhật và đảo Sakhalin.
Phạm Nhã lắc đầu: "Không, nhờ có ngài chúng tôi mới dò xét toàn Nhật Bản nhanh như vậy, tuy không tìm được chúng nhưng cũng cắt được vài cái vòi bạch tuột, công việc sắp tới của chính phủ Nhật sẽ nhẹ nhàng hơn, cũng có manh mối để truy vết đám khủng bố."
"Quan trọng nhất là bọn tội phạm vũ trang và Yakuza mà ngài tìm ra, tuy chúng có không ghê gớm bằng lũ khủng bố nhưng chúng cũng rất nguy hiểm, chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, làm hại rất nhiều người, ngài đã cứu họ, đất nước đó nợ ngài một lời cảm ơn, ngài đừng tự trách mình."
Leonidovich Hopner cười: "Chà, đối với ta mấy chuyện này đã qua thật lâu rồi mà với ngươi chỉ mới là hôm qua thôi. Thú vị nhỉ, hoá ra đây là cảm giác của các ngươi khi dịch chuyển về đó mấy ngày rồi về lại đây sao?"
Phạm Nhã cúi xuống, bấu chặt drap giường: "Ngài, lúc đó có chuyện gì vậy, ngài đã làm gì?"
Leonidovich Hopner nói: "Quy tắc dịch chuyển này rất lạ, nó trở nên mạnh hơn một cách bất thường. Nó kháng cự lại sự điều chỉnh của ta, ta phải giao lưu với nó, nói chuyện với nó suốt mười năm, tranh luận và thuyết phục nó tin ta là một hành lý."
"Nó cũng có luận điểm của nó, ban đầu, nó chỉ muốn nhận diện ta là một sinh vật và không cho ta rời đi theo ngươi nhưng khi chúng ta đã giao lưu sâu, nó bắt đầu muốn gạt bỏ ta, giống như một kiểu phản biện tiêu cực, công kích cá nhân vậy; ta thì tranh biện mình là một hành lý với những lý lẽ hết sức thuyết phục, nó thì tăng cường sức mạnh phản biện của mình nhưng chẳng thể thắng thế ta, thế là nó bắt đầu nảy sinh tư duy tiêu diệt."
Phạm Nhã nghe nữ chúa giải thích và ví von, y cảm thấy rất... kỳ lạ, chúa tể chau mày hỏi: "Giao lưu?"
Nữ chúa mỉm cười: "Đó là giao lưu, phương thức giao lưu giữa ta và quy tắc tự nhiên sẽ khác với những gì mà ngươi tưởng tượng nhưng đó là một sự giao lưu, ngươi biết chiến tranh phải không? Bỏ bên ngoài yếu tố chính trị và những mưu toan ẩn giấu phía sau, chiến tranh chính là một hình thức giao lưu giữa hai nền văn minh. Ở góc độ cá thể, cũng có những chủng tộc tiến hành giao lưu bằng bạo lực, người Zaikan là một ví dụ."
"Zaikan là một chủng tộc hung bạo nhưng với họ, hung bạo không phải là hung bạo, họ có giá trị quan khác biệt và sự hung bạo chỉ là một nét tính cách đặc hữu của dân Zaikan mà thôi; những người Zaikan lạ mặt khi cần tìm hiểu về nhau thì sẽ tấn công lẫn nhau, trong trận chiến, họ sẽ hiểu được đối phương, cho nên ở dưới những vùng hồ nơi mà người Zaikan sinh sống, pháp luật của liên minh bốn chủng tộc cho phép người Zaikan có thể dụng bạo lực với nhau."
Phạm Nhã gật đầu, tuy hơi khó hiểu nhưng y có thể tiếp thu được.
Leonidovich Hopner im lặng, đột nhiên, y lại nhìn bắt gặp biểu cảm bối rối hiện diện trên gương mặt của Nữ Chúa nhà Hopner, nói là bối rối cũng chẳng đúng lắm, biểu cảm này giống như của một người đã vô tình làm chuyện gì đó sai trái thì thích hợp hơn.
Phạm Nhã thấy hồi hộp ở trong lòng...
Leonidovich Hopner do dự, cô ta sắp xếp từ ngữ rồi nói với Phạm Nhã: "Có một chuyện nữa, rất quan trọng, sau khi ngồi ở đây và suy nghĩ kỹ, ta mới nhận ra. Theo hiểu biết của ta thì quy tắc tự nhiên sẽ không mạnh lên một cách bất thường được, nó giống như ngọn lửa cần chất đốt, giống như sức mạnh hủy diệt Kudalini của chúng ta là mặt thể hiện của Mana, phụ thuộc vào Mana vậy."
"Quy tắc này dường như mạnh hơn, khi có càng nhiều người phụ thuộc vào nó. Đây là một quy tắc kỳ lạ, nếu ví với việc giao lưu và tranh luận, nó mạnh lên bằng cách ngụy biện lợi dụng đám đông; số đông luôn đúng, quan điểm, lý lẽ nào được số đông ủng hộ thì nó phải đúng. Quan điểm và lý lẽ càng mạnh và càng có sức lan tỏa, khi và chỉ khi có càng nhiều người biết, quan tâm và tin tưởng."
"Nó chống lại luận điểm "Leonidovich Hopner là một hành lý" bằng cách, đưa ra thêm hàng đống ví dụ và dẫn chứng mới về hành lý để chứng minh ta sai, ngươi có thể hiểu như vậy cũng được, tuy cuối cùng ta thắng, thắng một cách vất vả, ta nói với nó, ta có phải là hành lý hay không là do chính ta định đoạt, chẳng liên can gì đến số đông nhưng mà... "
Phạm Nhã rùng mình, y hiểu nữ chúa đang nói điều gì rồi.
"Ý của ngài là... vì để thắng thế ngài trong cuộc giao lưu giữa ngài và nó, mà nó kéo thêm rất nhiều người Địa Cầu dịch chuyển sang MU Continel, biến họ thành người xuyên không. Cho nên nó mới mạnh như vậy sao?"
Leonidovich Hopner gật đầu.
Phạm Nhã đứng phắt dậy, đi tới đi lui trong phòng nữ chúa, từ rất sớm y đã biết những sự kiện xuyên không sẽ tiếp tục diễn ra, sẽ có thêm nhiều người được "gắn đồng hồ" nữa.
Nếu như quy ước đợt dịch chuyển đầu tiên của Hion hơn sáu tháng trước là "đợt 1", vậy thì "đợt 2" là đợt dịch chuyển của Phạm Nhã, đây cũng là đợt có nhiều người chết nhất, cô bé gầy gò học chung trường với y, đội đánh số, đa số các Walker và những người khác là "đợt 3", cũng là đợt cuối cùng thì hiện tại, "đợt 4" đã bắt đầu!
Kể từ sau "đợt 3", số lượng người xuyên không vẫn chẳng thay đổi, luôn ở đâu đó tầm mười ngàn người, trải qua nhiều ngày rồi, cả thế giới vẫn đang chờ đợi đợt xuyên không thứ tư nhưng mãi mà không thấy có tin tức nào nói về chuyện này.
Không ngờ rằng, "đợt 4" lại đến mà không có bất kỳ dấu hiệu nào, đến một cách bất thường.
Theo những gì đã diễn ra ở ba đợt trước, những người xuyên không mới sẽ phát hiện thấy một đồng hồ đếm ngược gắn trên tay mình, họ sẽ có thời gian để chuẩn bị nhưng hiện tại thì không!
Rất nhiều người bị dịch chuyển thẳng sang MU Continel mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào cả, họ không có lương thực, không thuốc men, vũ khí và thậm chí, có thể chẳng có nước để mà uống, họ phải sinh tồn ở thế giới này bảy ngày!
Quan trọng nhất là họ sẽ bị dịch chuyển thẳng đến vùng hoang dã ở ba vùng Noria, Lorencia và Davias, nơi cực kỳ nguy hiểm đối với người bình thường, không phải ai cũng có thể may mắn được dịch chuyển vào nhà thờ, nơi an toàn duy nhất trong vùng hoang dã.
Leonidovich Hopner thở dài: "Ngươi đang trách ta phải không, ta biết ngươi nghĩ gì, ngươi cứu nhiều người như vậy nhưng ta, ta thì lại gián tiếp, hại chết rất nhiều con người vô tội ở ngoài vùng hoang dã, chết trong bụng lũ quái vật."
Phạm Nhã im lặng.
Nữ chúa nhìn vào mắt chúa tể trẻ: "Ta đã từng nói với ngươi, ta đã mắc quá nhiều sai lầm ở trong quá khứ, ta không đếm hết được, đây cũng là một sai lầm như vậy đó."
"Khi ta muốn làm một điều tốt, đôi khi, lại có những điều còn tồi tệ hơn nữa xuất hiện vì hành động của ta. Ta không nghĩ, quy tắc này sẽ hoạt động như vậy. Ngươi... có ghét ta không?"
Phạm Nhã nhắm mắt lại, hít thật sâu: "Ngài nghĩ ngơi đi, tôi có việc rồi."
"Gặp lại ngài sau."